Bài viết của Thanh Tâm, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-12-2012] Người học viên nữ lớn tuổi đột nhiên phát hiện ra rằng gia đình bà bị di truyền bệnh tiểu đường. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là bà có chấp trước sợ hãi về vấn đề này và sau đó bà thực sự đã mắc bệnh tiểu đường. Tôi nhắc bà hãy buông bỏ tâm sợ hãi của mình và biến điều xấu thành điều tốt. Tuy nhiên, kể từ thời điểm đó, tình trạng của bà không được tốt…
Khi tôi trở về nhà, tôi đã suy nghĩ rằng có lẽ tôi đã chấp vào chấp trước của bà. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nói và làm là phù hợp với Pháp. Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí của tôi: Có lẽ tôi chỉ đáp ứng các yêu cầu của Pháp trên bề mặt, nhưng trong tiềm thức của mình, lại coi bà như là một người bệnh gặp vấn đề, cần sự giúp đỡ khẩn cấp. Tại sao tôi không hướng nội tìm? Không phải Sư phụ đã chỉ dạy rằng hướng nội tìm là một Pháp bảo sao? Tâm trí của tôi bỗng nhiên nhẹ hơn và tôi cảm thấy rằng mình đã có một bước đột phá …
— Trích từ tác giả
Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Góp phần tham dự vào Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ đã trở thành một phần trong quá trình tu luyện của tôi. Trong những năm gần đây, cứ tới dịp này, tôi không thể thôi suy nghĩ về nó. Khi tôi gặp những khổ nạn tâm tính, tôi nghĩ tới việc ghi chúng lại để dành cho bài viết chia sẻ kinh nghiệm của tôi cho Pháp hội. Trong những năm gần đây, chấp trước truy cầu một cuộc sống an nhàn thoải mái của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã luyện các bài công pháp thường xuyên trong nhiều năm, nhưng sau lại ngừng luyện vào các buổi sáng, và rồi không thể nào bắt đầu lại. Ngoài ra, cảm xúc của tôi đối với việc cứu độ chúng sinh cũng như ý thức về tính cấp bách và trách nhiệm của tôi đã giảm sút. Tuy nhiên khi tôi đọc yêu cầu đối với các bài viết do Minh Huệ đặt ra, tôi cảm thấy rằng cho dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót, tôi phải viết ra kinh nghiệm của mình về cứu độ chúng sinh dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp, về cách mà tôi tu luyện tâm tính, loại bỏ chấp trước, và đề cao tầng thứ của mình. Tôi vẫn cần chia sẻ những phần tốt đẹp trong quá trình tu luyện của mình để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp và để tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Trong năm qua, cảm giác sâu sắc nhất của tôi trong quá trình tu luyện là khi gặp khó nạn, nếu trước tiên chúng ta có chính niệm thì sau đó chúng ta sẽ có chính hành. Chính niệm bắt nguồn từ Đại Pháp. Cần phải đạt được các yêu cầu khác nhau ở các tầng thứ khác nhau của Pháp. Dưới đây là những ví dụ về việc các bạn đồng tu và tôi dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp đã thay đổi quan niệm con người của mình để vượt qua bao khó khăn cũng như can nhiễu, và vẫn bước trên con đường cứu độ chúng sinh như thế nào.
Phối hợp với một đồng tu thiết lập một điểm sản xuất tài liệu nhỏ
Trong một thời gian dài, tôi chỉ liên hệ duy nhất với một học viên lớn tuổi. Tất cả tài liệu giảng chân tướng của tôi đều lấy ở chỗ bà ấy, nhưng việc cung cấp không đảm bảo. Tôi không thể đọc các kinh văn mới của Sư phụ hoặc các tư liệu chân tướng khi chúng được phát hành. Sau đó, tôi lập ra một điểm in tài liệu nhỏ trong nhà mình. Khoảng bảy hay tám học viên lớn tuổi, những người trước đây đã từng liên lạc với nữ học viên kia hiện giờ đang trông cậy vào tôi và tôi cung cấp cho họ với các kinh văn mới của Sư phụ, tuần báo Minh Huệ và các tạp chí, cũng như áp phích, đĩa DVD, và danh sách cập nhật những người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trên máy tính, cùng số điện thoại để gọi điện thoại giảng chân tướng. Chồng tôi không tu luyện, vì vậy tôi tải về và in các tài liệu mà không cho anh biết, sau khi tôi từ chỗ làm về nhà. Vấn đề nguồn tài liệu đã được giải quyết, nhưng việc phân phối tuần báo Minh Huệ thì lại quá trì trệ. Chúng tôi không thể thường xuyên đọc và thảo luận, vì vậy chúng tôi mất cơ hội để cùng nhau đề cao.
Năm nay tôi đã biết về thiết bị MP5 và biết rằng sử dụng nó cũng khá đơn giản. Tôi nghĩ rằng nếu tất cả mọi người có thể sử dụng thiết bị MP5 để đọc phiên bản điện tử của tờ tuần báo Minh Huệ, thì sẽ không chỉ tiết kiệm được giấy và thời gian in ấn tài liệu mà chúng tôi cũng có thể đọc ngay khi phiên bản điện tử được xuất bản. Tôi đã nói chuyện với đồng tu của mình về ý tưởng đó và bà ấy rất mừng. Bà đồng ý sử dụng máy tính của gia đình để sao chép sách điện tử cho tất cả mọi người. Bởi vì chúng tôi có cùng mong muốn và phù hợp với Pháp, các đồng tu của chúng tôi rất ủng hộ. Chúng tôi mua một thiết bị MP5, và tôi bắt đầu hướng dẫn học viên lớn tuổi đó cách sử dụng nó. Tôi đọc hướng dẫn sử dụng trong tuần báo Minh Huệ và kinh nghiệm của các học viên khác. Tôi bảo bà viết các hướng dẫn vào một cuốn sổ và rồi ghi nhớ chúng. Một cách khiêm tốn, bà đã học làm theo hướng dẫn.
Nhiều ý niệm con người gây can nhiễu trong quá trình này. Người học viên địa phương nghĩ rằng bà ấy biết cách làm các bước khi bà nhìn tôi làm mẫu, nhưng khi bà thử sử dụng con chuột máy tính, bà rất lúng túng và không biết phải làm gì. Tôi trở nên thiếu kiên nhẫn, và nói quá nhanh. Sau đó, bà càng lúng túng hơn và có vẻ như tôi đang bắt ép bà. May mắn thay, tôi đã hình thành thói quen tốt là hướng nội tìm. Tôi nhận ra rằng đây là một cảm xúc lo lắng và ngay lập tức loại bỏ nó. Tôi tiếp tục nói chuyện với bà một cách kiên nhẫn, và thỉnh thoảng điềm tĩnh khuyến khích bà. Bà ấy vẫn còn cảm thấy áp lực. Từ trước tới giờ bà chưa từng sử dụng các ứng dụng máy tính và nghĩ rằng nó rất khó hiểu. Cả hai chúng tôi điều chỉnh tâm trí của mình với suy nghĩ rằng chúng tôi đang làm điều này vì lợi ích của những người khác, và rằng đó là phù hợp với Đại Pháp, do đó chúng tôi không nên thừa nhận cảm giác ngại khó. Chúng tôi cần tin rằng Sư phụ sẽ luôn giúp chúng tôi. Cứ như vậy, chúng tôi kiểm soát tâm trí của mình, và không nghĩ về bất cứ điều gì khác. Chúng tôi chỉ lặng lẽ học và ghi nhớ các bước.
Bà gọi tôi đến nhà vào một hôm khác để giúp bà giải quyết một số vấn đề. Tôi sợ rằng các đồng nghiệp của tôi, những người sống gần nhà bà, sẽ nhìn thấy tôi. Tôi cũng không vui khi bà chỉ dựa vào tôi để giải quyết vấn đề. Tôi vội tới đó và rồi lại chạy gấp qua nhà người quen. Do vậy, lần sau, khi bà ấy đề nghi tôi đến nhà một lần nữa, tôi kiếm cớ từ chối, và bảo bà cố gắng tự giải quyết. Bà ấy đang vội, vì vậy bà đã tìm đến một người không phải học viên nhờ giúp đỡ, và ổ cứng máy tính của bà đã bị nhiễm virus. Kết quả là, máy tính của cả hai chúng tôi đều bị nhiễm loại vi rút đó. Bà rất nghiêm túc nói chuyện với tôi và chỉ ra rằng tôi nên lưu tâm đến sự việc này. Tôi nhận ra rằng đó là do những quan niệm con người. Công việc Đại Pháp nên được thực hiện một cách đường đường chính chính và không nên đưa đến bất kỳ nỗi sợ hãi hay lo lắng nào. Sau này khi bà ấy gọi tôi, tôi luôn luôn đến nhà để giúp bà. Trong lúc ấy, tôi đã tự học cách tải phần mềm chống virus, và đối với những máy tính cũ không thể được bảo vệ bởi phần mềm đó, tôi đã học được các kỹ năng cần thiết để xóa những virus ẩn trong máy tính.
Trong vòng một tháng, bà có thể tự xoay sở với các ứng dụng. Những học viên cao tuổi khác cũng đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với việc sử dụng các thiết bị điện tử và sớm học được cách sử dụng các thiết bị MP5. Họ đều đọc xong tuần báo Minh Huệ cùng lúc và tất cả đều được đề cao. Tôi cũng đưa thêm các file âm thanh được sử dụng để phát chính niệm vào thiết bị MP5 để họ tiện dùng.
Nhìn lại, tôi nhận ra rằng tất cả mọi thứ đã được Sư phụ an bài. Một học viên mang MP5 của mình tới cho tôi và nhờ tôi tải chương trình biểu diễn Thần Vận cho cô. Tôi nói với cô ấy rằng xem Thần Vận bằng cách đó là không thích hợp. Thay vào đó, tôi đưa thêm vào đó các tài liệu giảng chân tướng, bao gồm cả các bình luận trên Minh Huệ, một số phần của Cửu Bình, vài DVD giảng chân tướng. Trong khi làm điều đó cho cô ấy, tôi nghĩ rằng các học viên khác ở địa phương cũng nên sử dụng thiết bị MP5 để đọc Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu khác. Sau đó tôi nhận ra rằng máy tính của tôi bị nhiễm virus, tôi ngay lập tức điều chỉnh suy nghĩ mình. Chỉ là ngẫu nhiên, gần như cùng lúc, sếp của tôi yêu cầu cài đặt phần mềm bảo vệ chống virus mới trên trang web của công ty chúng tôi. Phần mềm mới có hướng dẫn rất chi tiết. Tôi nhân cơ hội này đã hỏi các vấn đề về máy tính của tôi và nó đã được sửa lại. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang đẩy chúng ta về phía trước. Miễn là chúng ta có mong muốn làm điều tốt cho Đại Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Sư phụ đã giải thích điều này trong Chuyển Pháp Luân và đang chờ chúng ta làm theo.
Giúp đỡ các đồng tu vượt qua nghiệp bệnh
Người học viên nữ lớn tuổi đột nhiên phát hiện ra rằng gia đình bà bị di truyền bệnh tiểu đường. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là bà có chấp trước sợ hãi về vấn đề này và sau đó bà thực sự đã mắc bệnh tiểu đường. Tôi nhắc bà hãy loại bỏ tâm sợ hãi của mình và biến điều xấu thành điều tốt. Tuy nhiên, kể từ thời điểm đó, tình trạng của bà không được tốt. Con gái bà cứ buộc bà phải dùng thuốc và nhắc nhở bà kiểm tra lượng đường trong máu trước và sau bữa ăn. Cô cũng đem tới cho bà các loại thuốc bồi bổ sức khỏe đắt tiền. Người học viên không thể chịu được thêm áp lực và bà ấy nói chuyện với tôi. Bà thừa nhận rằng bà có tâm sợ hãi bởi vì chị của bà cũng mắc bệnh tiểu đường khá nặng. Bà đã lo lắng về điều đó, và bây giờ thì bà thực sự đã mắc bệnh. Bà sợ làm xấu hình ảnh Pháp Luân Công. Tôi đã phân tích điều này cho bà nghe: “Thứ nhất, do chị đã thừa nhận tình trạng bệnh tật, nên chị đã thực sự mắc bệnh. Người tu luyện cần cải thiện tâm tính của họ và không nên thừa nhận bệnh tật. Sư phụ nói đệ tử Đại Pháp không có bệnh. Vì vậy, đây là can nhiễu cần được loại bỏ. Thứ hai, chị nên phát chính niệm cho các thành viên trong gia đình mình và không để họ tiếp tay cho tà ác. Nếu chị nghe theo lời khuyên của họ đến gặp bác sĩ và dùng thuốc, chị đang hủy hoại họ, vì họ đã lôi kéo một đệ tử Đại Pháp, vốn là một tội nặng.” Tôi nói với bà rằng tôi sẽ phát chính niệm cho bà và các thành viên gia đình bà. Vì chúng tôi là một chỉnh thể, việc của bà cũng là việc của tôi. Bức hại bà cũng chính là đang bức hại tôi, điều này chắc chắn không thể chấp nhận được. Chúng ta chỉ nên đi theo con đường Sư phụ an bài. Bất kỳ con đường nào khác đều không nên thừa nhận.
Sau một lúc, bà nói rằng con gái bà vẫn còn ép và nhắc nhở bà ấy về sự nguy hiểm của bệnh tiểu đường. Giờ bà sợ con gái nói đến bệnh, và bất cứ khi nào đề cập đến bệnh, bà cảm thấy rất lo lắng. Dường như khi bà phát chính niệm, nó không có tác dụng. Bà trở nên chán nản và vì vậy đã phải chịu đựng bệnh. Con gái bà cũng bảo tôi thuyết phục mẹ dùng thuốc. Con gái bà trách mẹ chỉ nghĩ về Đại Pháp. Bà cáu kỉnh và rất dễ tức giận. Bà không để cho bất cứ ai nói về căn bệnh của mình. Một khi có ai đề cập đến nó, bà ấy cư xử thiếu lý trí, như thể bị chọc phải tổ ong.
Tôi cố gắng đưa ra vài ví dụ, và tôi nói với bà ấy tôi đã tiêu trừ nghiệp bệnh của chính mình như thế nào. Tôi nói với bà rằng vào những lúc như vậy, tôi phải tìm ra vấn đề của mình và tự đề cao. Khi tôi xác định được tôi có một số chấp trước xấu và sau đó loại bỏ chúng, tôi đề cao ngay lập tức.
Khi tôi trở về nhà, tôi đã suy nghĩ rằng có lẽ tôi đã chấp vào chấp trước của bà. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nói và làm là phù hợp với Pháp. Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí của tôi: Có lẽ tôi chỉ đáp ứng các yêu cầu của Pháp trên bề mặt, nhưng trong tiềm thức của mình, tôi đã đối xử với bà như là một người bệnh gặp vấn đề, cần sự giúp đỡ khẩn cấp. Tại sao tôi không hướng nội tìm? Không phải Sư phụ đã chỉ dạy rằng hướng nội tìm là một Pháp bảo sao? Tâm trí của tôi bỗng nhiên nhẹ hơn và tôi cảm thấy rằng mình đã có một bước đột phá.
Tôi bị hành hạ bởi triệu chứng có thể nhận rõ của một căn bệnh trong khoảng hai năm, trong đó có chu kỳ kinh nguyệt không đều. Tôi đã cố gắng tìm ra chấp trước của mình và nghĩ rằng đó là do tôi bị can nhiễu bởi tâm sắc dục trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Có nợ thì phải trả, vì thế căn bệnh này là để hoàn trả lại món nợ sắc dục kia. Lúc đó tôi cũng nghĩ rằng không nên thừa nhận căn bệnh này, do đó, tôi phát chính niệm để loại bỏ nó. Thật không may là không có tiến triển và cũng đồng thời phát sinh chứng thiếu máu nhẹ. Bởi vì việc đó không quá ảnh hưởng đến tôi, tôi đã không quan tâm đến nó. Vào năm nay, kỳ kiểm tra y tế hàng năm của tôi đã phát hiện ra rằng nguy cơ bị ung thư của tôi cao hơn đáng kể. Chấp trước sợ hãi xuất hiện một lần nữa. Tuy nhiên, tôi đã có thể nhận ra sự thật và loại bỏ nó bằng cách phát chính niệm. Các học viên Pháp Luân Công đang bước đi trên con đường thành Thần và được chăm sóc bởi Sư phụ. Các phương diện tốt đẹp của những đệ tử Đại Pháp tu luyện tốt đã được Sư phụ bảo hộ. Bất kỳ triệu chứng tiêu cực nào ở các đệ tử Đại Pháp vốn không phù hợp với Đại Pháp cần được điều chỉnh. Bất cứ ai làm vậy là phạm tội và cần được tiêu trừ. Sư phụ nói rằng các đệ tử Đại Pháp không có bệnh và nên chứng thực Đại Pháp và vẻ đẹp của nó và cứu độ chúng sinh với thân thể khỏe mạnh! Tôi ngay lập tức cảm thấy rằng các triệu chứng vốn hành hạ tôi đã được gỡ ra khỏi cơ thể tôi, và tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Cũng trong tháng đó, chu kỳ kinh nguyệt đều đặn trở lại.
Tôi chia sẻ câu chuyện của tôi với người nữ học viên lớn tuổi, và nó khuyến khích bà ấy rất nhiều. Sau khoảng thời gian rắc rối của bà, bà bình tĩnh lại và không còn quan tâm đến chỉ số đường trong máu của mình nữa. Bà tập trung vào việc nâng cao tâm tính của mình và dùng những lời chỉ trích của con gái như một phương thức để đề cao bản thân mình. Bà nhận ra rằng thậm chí làm những việc Đại Pháp cũng không phải là cái cớ để mất bình tĩnh, và bà nên loại bỏ tâm lo lắng của mình. Bà ấy quan tâm nhiều hơn tới người thân của mình. Bà lắng nghe lời khuyên của con gái mình ở một mức độ nhất định. Khi con gái yêu cầu bà uống thuốc, bà giảng chân tướng và giải thích việc bà đã được hưởng lợi từ Đại Pháp như thế nào. Bà sẵn sàng giúp chăm sóc các cháu của mình, và không còn quan tâm đến tiền bạc hay của cải vật chất. Cuộc sống của gia đình bà trở nên tốt hơn nhờ vào việc bà đã thay đổi. Khi đi du lịch với em gái, bà đã chăm sóc người em rất chu đáo. Sau khi trở về, người em gái nói với mọi người rằng bà rất tốt bụng và có một thân thể khỏe mạnh. Mỗi ngày bà ăn mặc đẹp tạo ấn tượng tốt cho mọi người. Bà đã thay đổi thói quen của mình và luôn phát chính niệm vào những thời điểm được chỉ định.
Chứng kiến sự thay đổi của bà, tôi cảm thấy rằng bà đã loại bỏ cảm xúc lo lắng và bất lực mà bà đã có trước đó. Có vẻ như bà đã lấy lại sự tự tin và tìm được chính niệm. Tôi nhắc nhở bà không nên coi mình là một bệnh nhân. Tôi tin chắc rằng các đệ tử Đại Pháp tu luyện và đạt được sức khỏe tốt. Vì vậy, tôi tin rằng đồng tu này có thể vượt qua hoạn nạn là nhờ hướng nội tìm, bằng việc chứng thực Pháp, và nâng cao tầng thứ của mình. Trong khi đó, tôi tiếp tục phát chính niệm cho bà để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác bức hại cơ thể bà với các triệu chứng giả của bệnh tiểu đường. Chính niệm của tôi loại bỏ tất cả những điều xấu và không để lại dấu vết gì.
Khi tôi nhận ra rằng giúp đỡ các đồng tu chính là giúp đỡ bản thân mình, suy nghĩ của tôi đã trở nên ngay chính hơn.
Tu thiện trong khi cứu độ chúng sinh
Chồng tôi rất nóng tính. Sau khi kết hôn, tôi không thể chịu đựng anh được nữa. Nếu không vì Đại Pháp, tôi đã ly dị anh ta từ lâu. Đại Pháp đã cứu vãn gia đình của chúng tôi, và anh cũng nhận ra được điều đó. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, tôi không còn khó chịu với anh. Tôi sẵn sàng làm các công việc vặt trong gia đình và sống hòa thuận cùng với anh. Tôi đối xử nồng hậu với các thành viên trong gia đình. Chúng tôi đã có một đứa con, và anh vui mừng khôn xiết.
Khi tà ác bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, chồng tôi nói rằng vì điều này, anh sẽ không học Pháp Luân Công. Khi cuộc đàn áp gia tăng và anh nghe thấy nhiều lời nói dối hơn, anh nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Anh làm việc trong chính quyền trung ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), do đó biết Đảng có thể tàn nhẫn tới mức nào. Anh đe dọa sẽ ly dị tôi nếu tôi không từ bỏ tu luyện. Nhưng tôi tiếp tục học Pháp và luyện công để cho anh thấy niềm tin vững chắc của tôi. Anh ấy thôi không quấy rầy tôi, nhưng bắt đầu có thái độ khó chịu. Anh dễ dàng mất bình tĩnh và thường bạo hành tôi, ngay cả khi con chúng tôi có mặt ở đó. Tôi không thể giữ vững tâm tính. Đôi khi tôi nổi giận lại với anh. Sự tức giận của tôi đã gia tăng ngày một mạnh mẽ. Tôi càng soi mói anh bao nhiêu, anh nhìn lại tôi kinh tởm bấy nhiêu. Tôi cũng nói năng với anh ta với giọng điệu khó chịu. Có vẻ là tôi lại hành xử giống như trước khi bắt đầu tu luyện.
Tôi đọc lại từng kinh văn của Sư phụ và hiểu rõ hơn nhiệm vụ cứu độ chúng sinh của mình, và về chốn nguyên lai của con người. Do chồng tôi kết hôn với một đệ tử Đại Pháp trong cuộc đời này, điều đó có nghĩa rằng anh ta đã có mối tiền duyên sâu sắc. Anh đã tin tưởng tôi và đến thế giới này, vì vậy tôi phải cứu anh ta. Một lần trong khi tôi đang nói chuyện với anh, tôi đã đề cập rất nhẹ nhàng rằng tôi sẽ sử dụng bút danh “Pingan” để giúp anh ta thoái ĐCSTQ, và sau đó anh sẽ được an toàn. Anh tiếp tục đọc báo mà không có phản ứng gì. Tôi nghĩ rằng điều này có nghĩa là anh đồng ý, vì vậy tôi đã làm điều đó cho anh ta trên Internet. Thật không may, sau đó, anh ta đã không thừa nhận nó. Vì vậy, tôi nhắc lại việc tôi đã giúp anh thoái Đảng. Anh trở nên rất tức giận. Anh nói với tôi rất rõ ràng rằng anh sẽ không thừa nhận điều đó. Tim tôi thắt lại và tôi cảm thấy vô cùng tiếc cho anh. Tôi biết đó là lòng từ bi của tôi dành cho anh ta khởi lên. Trong một thời gian dài, tôi cứ đọc bài thơ của Sư phụ:
“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp chính càn khôn, Hồng ngâm II)
Bài thơ của Sư phụ động viên tôi từ bi và lương thiện để cứu độ anh. Tuy nhiên, đối diện với lần thất bại này, tôi phải thừa nhận rằng tôi vẫn còn cảm thấy tức giận. Nếu tôi không vững vàng tu luyện bản thân, làm cách nào tôi có được lòng từ bi?
Tôi hướng nội tìm và nhận ra lòng hận thù, ghen ghét, cảm giác ghét anh, khi tôi nói xấu sau lưng anh v.v.. Xét theo Chân – Thiện – Nhẫn, tôi không đạt được yêu cầu nào của Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi phải thay đổi hoàn toàn. Sau khi cẩn thận xem xét lý do tại sao tôi đã có suy nghĩ tồi tệ như vậy, tôi thấy rằng đó là vì tôi muốn anh đáp ứng yêu cầu của tôi. Tôi muốn anh làm cho tôi hạnh phúc. Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi sử dụng các yêu cầu của Đại Pháp để đo lường anh và điều này dẫn đến những suy nghĩ không hài lòng. Đó chẳng phải hướng ngoại tìm là gì? Nếu tất cả mọi người đều phải làm cho tôi hạnh phúc, tại sao tôi còn cần phải tu luyện? Pháp bảo để tu luyện Đại Pháp là hướng nội tìm và tu tâm tính của mỗi người. Sư phụ đề cập đến việc “Đề cao tâm tính” nhiều lần trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta tu luyện trong xã hội con người, và những mâu thuẫn giữa người với người tất cả đều là cơ hội để nâng cao tâm tính của chúng ta và hoàn trả nghiệp. Đối với với chồng tôi, tôi đã không chỉ không tu luyện bản thân mình, mà còn tạo ra tất cả các loại nghiệp tư tưởng về anh ta.
Sư phụ giảng điều sau trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004”:
“Khi chư vị kiên định chính niệm, khi chư vị có thể bài xích chúng, tôi sẽ gỡ bỏ cho chư vị từng chút từng chút một; chư vị có thể làm được bao nhiêu, thì tôi giúp chư vị bấy nhiêu, tức là giúp chư vị huỷ [bỏ] bấy nhiêu. Nhưng đã là một người tu luyện mà xét, thì chư vị phải thật sự có thể yêu cầu bản thân như một người tu luyện; đành rằng chư vị có những lúc chưa làm được, thì ít nhất chư vị cũng phải có chính niệm được như vậy; chư vị phải tu bản thân mình.”
Vì vậy, tôi đã dùng Đại Pháp để biện minh cho những suy nghĩ cá nhân của tôi. Khi tôi mệt mỏi từ chỗ làm trở về nhà, chồng tôi nằm thoải mái trên chiếc ghế dài xem TV và hét vào mặt tôi rằng anh đang đói. Tôi kiềm chế lòng đố kỵ của mình và vội vã vào bếp để nấu bữa tối. Tôi trấn tĩnh anh ta và nói: “Vợ của anh là một đầu bếp rất lành nghề, vì vậy anh sẽ không chết đói đâu.” Khi anh mua nhiều một cách phi lý những món đồ nghệ thuật để sưu tập và bày chúng khắp căn hộ nhỏ của chúng tôi, tôi không thể ngưng phàn nàn, nhưng cuối cùng tôi ngừng phàn nàn và tôn trọng quyết định của anh. Tôi giữ nhà cửa gọn gàng và sạch sẽ. Khi anh ta mất bình tĩnh và hét vào mặt tôi, tôi hướng nội tìm và nghĩ rằng có lẽ một lần nữa tôi đã không hài lòng với anh ta.
Sư phụ giảng: “… tướng do tâm sinh …” (‘Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên ‘2009)
Khi chồng tôi phàn nàn rằng tôi đã làm sai điều gì và không làm điều đó theo cách của anh, tôi đã không tranh luận. Thay vào đó, tôi đáp lại một cách bình tĩnh. Khi tôi nhìn thấy anh ấy khoe khoang về bản thân mình trước mặt những người khác, tôi nhắc nhở bản thân mình rằng tôi không nên cảm thấy ghê tởm anh. Tôi cần phải chịu đựng anh ấy nhưng không hành xử giống như anh. Khi chúng tôi thảo luận về việc mua nhà, tôi lắng nghe ý kiến của anh ta nhiều hơn ý kiến của riêng tôi. Khi anh gặp khó khăn hay tai nạn, tôi đã dùng các nguyên lý của Đại Pháp để trấn tĩnh anh, đưa ra ý kiến của tôi, và giảm bớt căng thẳng của anh. Khi anh thể hiện lòng tôn sùng ngớ ngẩn của mình với ĐCSTQ, tôi phát chính niệm cho anh.
Dần dần anh đã bắt đầu cười nhiều hơn và anh cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn. Khi trông thấy tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm, anh không nổi cơn tức giận hoặc đóng sầm cửa như anh ta đã làm trước đây. Anh cư xử như thể tôi đang làm những việc thường ngày. Tôi đã nhìn thấy uy lực của Đại Pháp triển hiện ở chúng tôi. Có một lần, anh phàn nàn với mẹ tôi rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian và công sức cho những thứ vô nghĩa. Tôi nghĩ rằng việc này liên quan đến việc tôi bảo anh ta thoái ĐCSTQ. Mẹ tôi nói với anh ta rằng sức khỏe của tôi đã được cải thiện sau khi tôi bắt đầu tu luyện, và anh ấy im lặng và không nói thêm bất cứ điều gì.
Tôi kiểm soát bản thân mình khi tôi có xung đột với chồng, cũng giống như khi tôi cư xử với các học viên khác. Tôi đặt tâm thái đúng đắn, suy nghĩ rằng: “Đệ tử Đại Pháp tu luyện trong xã hội con người. Chúng ta không nên tranh luận và tranh đấu với con người. Trong các cuộc xung đột, chúng ta nên loại bỏ tất cả các loại chấp trước. Điều này phân biệt chúng ta với người thường. Chúng ta tu Thiện để cứu người. Xã hội loài người không phải là thiên đường, do đó, tất cả các loại hành vi thấp hơn đều biểu hiện tại đây. Cùng với các tiêu chuẩn đạo đức mục ruỗng, theo thời gian những hành vi này đang ngày một trở nên tồi tệ. Đây là thời kỳ mạt Pháp. May mắn thay, con người tất cả đã đến đây để được đắc cứu bởi Đại Pháp, tuy nhiên cựu thế lực và nhân tố tà ác của Đảng Cộng sản đã lôi kéo khiến họ phạm tội đối với Đại Pháp và các học viên. Tội ác của họ ngăn cản họ được cứu. Đệ tử Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh hàng ngày, do đó, khi tôi chỉ nghĩ về việc cứu người và loại bỏ các tâm tranh đấu, tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm cầu danh lợi, v.v.. Tôi tiếp tục phát chính niệm và tâm tôi tràn ngập Chân, Thiện và Nhẫn. Người tu luyện thực sự không có bất kỳ kẻ thù nào.” Sau đó, khi tôi giảng chân tướng, mọi người lắng nghe và tán thành. Tôi hy vọng rằng tôi có thể duy trì trạng thái này và thực sự cứu người.
Khi đang viết bài chia sẻ này, tôi cảm thấy đó là một quá trình tôi bình tâm hồi tưởng lại con đường tu luyện của mình. Tôi bây giờ đã lý trí hơn so với trước khi tôi học Đại Pháp. Vào lúc đó, cảm xúc của tôi rất mạnh mẽ và tôi đã vui mừng và hạnh phúc. Bất cứ khi nào nhận ra một số chấp trước của mình, chúng bị gỡ bỏ ngay lập tức. Nhưng sự hiểu biết của tôi về Đại Pháp không phải là rất rõ ràng. Môi trường tu luyện của tôi bây giờ phức tạp hơn nhiều, tuy nhiên tôi vẫn luôn nghiêm túc học Pháp và tiếp tục đọc tuần báo Minh Huệ. Tôi liên lạc với các bạn đồng tu, do đó, sự hiểu biết của tôi về Pháp sâu sắc hơn. Khi gặp vấn đề, tôi có thể xử lý chúng một cách sáng suốt hơn. Nhờ vậy, việc tu luyện của tôi đã khá trơn tru. Nhưng khả năng kiểm soát bản thân của tôi thực sự đã giảm. Cuộc sống thoải mái và môi trường dễ dãi tất cả đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi dường như đã bỏ một vài chấp trước vào thời gian đầu tu luyện, nhưng khi phải đối mặt với khổ nạn và do khả năng kiểm soát bản thân mình yếu kém, chúng vẫn tiếp tục tái diễn. Điều này cũng cho thấy rằng tôi đã không kiên tâm tu luyện trong một số khía cạnh. Tôi cần phải vượt qua các chấp trước. Có lẽ chúng là gốc rễ của tính ích kỷ của tôi. Chấp trước cần phải được gỡ bỏ triệt để tận gốc.
Nhớ lại kinh nghiệm tu luyện của mình, tôi thực sự cảm thấy rằng Sư phụ đã ở bên cạnh tôi. Đôi lúc Ngài đã điểm hóa và giúp đỡ tôi. Khi tôi đang viết bài viết này, tôi cảm thấy Sư phụ đã đặt nhiều ý tưởng vào trong tâm trí tôi để giúp tôi hoàn thành bài viết với một tâm trí vững vàng và ổn định. Trước đây, tôi luôn muốn hiển thị bản thân mình và tỏ ra hoan hỷ. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác. Thật may mắn được là đệ tử Đại Pháp, là một lạp tử của Pháp. Sư phụ tôn kính đã làm rất nhiều những điều vô hình và ngoài sức tưởng tượng cho chúng ta. Chúng ta, các học viên chỉ có thể tu luyện dũng mãnh tinh tấn để tỏ lòng biết ơn của mình.
Đây là kinh nghiệm hạn chế của tôi. Nếu có điều gì không phù hợp, xin vui lòng chỉ ra.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/14/明慧法会–在一思一念中修出正念-264884.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/28/136808.html
Đăng ngày 01-03-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.