Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-09-2008] Tôi đã quen biết một học viên được hơn ba năm. Bà rất tinh tấn và chân chính trong hành động, và bà thành tựu được nhiều điều trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi gọi bà là Dì.
Dì năm nay 57 tuổi. Dì nhìn có vẻ yếu đuối nhưng Dì làm mọi việc một cách nhanh chóng và hiệu quả. Là một học viên kiên định, Dì giúp các học viên khác và đảm nhận trách nhiệm về công việc phối hợp. Những hành động của Dì đã giúp cải thiện công việc chứng thực Pháp trong vùng, cả việc cứu độ chúng sinh.
Thị trấn của chúng tôi nằm trong vùng có rất nhiều đồi núi và những ngôi làng thì cách xa nhau rải rác và thưa thớt. Dì đảm bảo các tài liệu làm sáng tỏ sự thật được chuyển đi nhanh chóng tới mọi người và không được chuyển hai lần tới cùng một nơi. Dì tự nguyện gánh vác trách nhiệm chuyển các quyển tập nhỏ, tờ rơi và tài liệu tới những ngôi làng xa xôi hẻo lánh. Bất kể thời tiết như thế nào, hàng ngày Dì đều thực hiện nhiệm vụ Chính Pháp của Dì. Mỗi tối, Dì đi bộ ít nhất bốn đến năm tiếng, phân phát tài liệu.
Một vài năm trước, vào một đêm rất tối, Dì đã đi đến một ngôi làng xa xôi hẻo lánh để phát tài liệu làm sáng tỏ sự thật. Trên đường về, Dì đọc nhẩm Pháp, và Dì cảm thấy như là Dì đang bay chứ không phải là đi bộ. Hành trình đáng lẽ phải mất ít nhất 40 phút những nó chỉ mất của Dì có 12 phút. Một lần khác, khi Dì ra ngoài lúc nửa đêm để phát tài liệu, Dì đã bị một tên lưu manh trẻ theo sau. Khi Dì dừng lại hỏi anh ta đang làm gì, hắn túm Dì và ngáng chân Dì. Khi Dì ngã Dì đã nói rất lớn: “Pháp Luân Đại Pháp tốt”. Tên lưu manh đã rất sợ hãi và chạy mất.
Trước khi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tượng, Dì luôn luôn đóng tài liệu gọn gàng vào trong một túi nhựa, và sau đó học Pháp và phát chính niệm. Dì niệm rằng những nhân tố ma quỷ quanh vùng lân cận mà Dì đối mặt sẽ bị tiêu huỷ. Dì cũng thêm vào ý niệm: “những tài liệu được truyền đi và không bao giờ bị vứt đi.” Khi về tới nhà, Dì lại phát chính niệm, cho tới lúc bình minh, để chắc chắn rằng tất cả những tài liệu được nhận bởi những người có tiền duyên với Pháp.
Vào một lần khác, Dì đi phát những cuốn sách nhỏ làm sáng tỏ sự thật tới những con phố hẻm ngõ nhỏ. Ở một hẻm nhỏ, tài liệu nào đó vừa mới rơi khỏi hàng rào, bay lên trên không và rơi nhẹ vào sân bên trong.
Khi Dì tới sống với chúng tôi, gần đây Dì đã gặp một học viên từ một ngôi làng xa xôi. Dì đã giúp người học viên đề cao nhanh chóng trong tu luyện. Từ đó, người học viên đó đã giúp hơn 90% người dân trong làng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Sau đó, Dì khám phá ra rằng vẫn còn có nhiều người sống trong những ngôi làng thậm trí còn xa xôi hơn nữa và nằm trong rừng, họ không có cách nào để biết được thông tin về Pháp. Dì ngay lập tức đặt các tài liệu và đĩa CD giảng chân tượng cùng nhau, để những người này có cơ hội được cứu. Dì đã giúp một người nông dân hiểu được sự thật thực sự và họ đã cũng truyền rộng sự thật cho những người địa phương khác. Người nông dân này luôn luôn chắc chắn Dì sẽ có một nơi để nghỉ ngơi bất cứ khi nào Dì tới thăm vùng xa xôi hẻo lánh này.
Có một khu rừng cách xa 36 dặm. Có khoảng 200 hộ gia đình ở đó và họ không biết gì về Pháp. Không ai đã từng tới đó để làm sáng tỏ sự thật vì một người không thể đi bộ tới đó và trở về nhà trong một ngày. Mùa đông năm ngoái, Dì đã quyết định đi tới đó để làm sáng tỏ sự thật. Dì mang theo đĩa CD, tài liệu nhỏ, và những bản phô tô Cửu Bình. Dì đã dự định qua đêm trong một căn lều, nhưng Dì đã gặp mọt người đàn ông tốt biết sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công và ông đã mời Dì ở lại với mẹ ông ta. Tối hôm đó, khi Dì phát chính niệm, Dì đã nhìn thấy những người đàn ông với những khuôn mặt của báo, hổ, cáo, chồn doạ nạt Dì. Điều này làm Dì sợ hãi và Dì đã cầu Sư Phụ giúp đỡ. Ngay lập tức, những sinh mệnh đó biến mất. Dì cảm động đến nỗi Dì nói với Sư Phụ: “Thưa Sư Phụ, bất kể đường xa đến đâu và khó khăn như thế nào, con sẽ mang sự thật tới chúng sinh khi họ cần.” Vào lúc đó, Dì đã cảm thấy thứ gì đó ma quỷ đang tiêu tan xuất ra khỏi cơ thể gì, giống như loại chất lỏng nào đó. Dì cảm ơn Sư Phụ vì ân huệ bao la của Người.
Với sự phối hợp của Dì, các bạn đồng tu bắt đầu nhận ra trạng thái “một thể” và hợp tác tốt. Các học viên đã đi với Dì tới những ngôi làng xa xôi hẻo lánh để làm sáng tỏ sự thật. Vào một dịp nọ, năm học viên lớn tuổi mất 6 tiếng mới về tới nhà sau khi phát tài liệu giảng rõ sự thật. Một lần khác, Hai trong số họ đã đi đến một khu rừng. Trên đường đi, có nhiều sự chú ý, vì mọi người muốn biết họ làm gì ở đó và họ tìm kiếm ai. Sau khi tập hợp tất cả những tài liệu làm sáng tỏ sự thật của họ cùng nhau, họ đã đi nghỉ trong một nơi thông thoáng. Một người phụ nữ nhiều tuổi đã mang thức ăn tới cho họ và khi bà thấy họ không có chỗ nào để nghỉ, bà đã mời họ về nhà bà. Các học viên kinh ngạc tự hỏi làm sao mà Sư Phụ luôn luôn đến khi cần. Ngay sau đó cảnh sát đã tới và thẩm vấn họ. Họ phát chính niệm khi trả lời câu hỏi của cảnh sát. Không bao lâu, sự chống đối thù địch biến mất và cảnh sát đã để họ đi. Tối hôm đó, họ đã phát tài liệu và kết thúc sớm sau nửa đêm. Buổi sáng họ trở về nhà, an toàn và khỏe mạnh.
Bản tiếng Hán: https://minghui.cc/mh/articles/2008/9/16/186010.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/9/30/101092.html
Đăng ngày 2-10-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản