Bài viết của Niệm Thuần, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 24-11-2012]
Kính chào Sư Phụ!
Xin chào các bạn đồng tu!
Năm nay tôi 75 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Trước khi tu luyện, huyết áp của tôi lên tới hơn 200 mmHg. Ngoài ra, tôi còn bị bệnh tim. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất. Khi còn nhỏ, tôi chỉ được đi học khoảng 02, 03 năm. Tuy nhiên, dưới sự dìu dắt và gia trì của Sư phụ, bây giờ tôi đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Ban đầu khi mới đắc Pháp, tôi không biết tu luyện là gì. Tôi chỉ cảm thấy rằng Pháp rất tốt, Sư phụ thật vĩ đại, và tôi thật sự muốn tu luyện trong Pháp. Lúc đó, bất kể địa điểm học Pháp hoặc luyện công ở đâu, bất kể tôi phải đi bộ xa bao nhiêu, hay dù thời tiết như thế nào, tôi cũng không bao giờ lỡ dù chỉ một buổi học Pháp hoặc luyện công. Mùa đông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc thường rất lạnh. Khi chúng tôi bắt đầu luyện công, trời vẫn còn nhá nhem tối. Những hôm trời cực lạnh, chỉ có 02 hoặc 03 học viên đến điểm luyện công, và tôi là một trong số đó. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai (đứng), bàn tay của tôi lạnh đến nỗi tôi cảm thấy như bị mèo cắn. Nhưng sau khi luyện công, tôi cảm thấy toàn thân thật thoải mái.
Khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, một số người đã bỏ tu luyện vì sợ hãi. Tôi đã ở nhà tu luyện. Lúc đó, tôi không có đài hay máy MP3, vì vậy tôi đã dựa vào trí nhớ của mình để nhớ lại các bài công pháp. Vì tôi không có môi trường học Pháp và học vấn của tôi rất có hạn, nên việc học Pháp của tôi gặp nhiều khó khăn. Có những từ mà tôi phải nhờ các đồng tu giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tự học Pháp. Những người từ Ủy ban khu phố liên tục đến nhà tôi gây áp lực để ép tôi bỏ tu luyện, nhưng tôi đã không tuân theo họ. Cuối cùng, họ đã ngừng đến quấy nhiễu.
Lúc đó, hiểu biết của tôi về Pháp, Chính Pháp, cũng như ý nghĩa và mục đích của Nó rất nông cạn. Sau khi luyện công ở nhà một thời gian, thấy cuộc đàn áp trở nên dữ dội hơn và nhiều học viên đã bị bắt hoặc kết án, và nhiều phụ đạo viên đã ngừng tu luyện, tôi trở nên sợ hãi và mất chính niệm. Tôi đã xem cuộc đàn áp này như một cuộc đàn áp của người với con người (thay vì cuộc đàn áp của cái ác với cái thiện). Dần dần, tôi cũng ngừng tu luyện.
Chỉ 02 hoặc 03 năm sau đó, tôi mới tu luyện trở lại. Nghĩ lại, tôi thấy thật hối tiếc vì điều mình đã làm, và với sự cứu độ từ bi của Sư phụ, tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì đã lãng phí quá nhiều thời gian quý giá.
Đề cao tâm tính và tu luyện bản thân vững vàng
Trong quãng thời gian tôi không tu luyện, tâm trí tôi lúc nào cũng lơ lửng. Một hôm, có một học viên đã đến thăm tôi. Sau khi chia sẻ, tôi ngộ ra rằng rất khó để đắc được một Pháp chân chính. Sao tôi lại có thể dễ dàng bỏ qua một cơ hội hiếm có ngàn năm có một như vậy? Thật đáng tiếc! Một Sư phụ vĩ đại như vậy, một Pháp vĩ đại như vậy, làm sao tôi có thể ngừng tu luyện? Sư phụ giảng: “Qua ngôi làng này, không có quán trọ nữa.” (“Giảng Pháp và trả lời câu hỏi ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải, tạm dịch). Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng: “chớ nên vì dễ được mà dễ mất”. Dù thế nào đi nữa, tôi nên theo Sư phụ và tu luyện tốt. Nếu tà đảng không cho tôi tu luyện, thì tôi nên tu luyện ở nhà. Sau đó, tôi đã tu luyện trở lại.
Quá liễu giá cá thôn khả một hữu giá cá điếm
Chồng tôi đã qua đời nhiều năm trước. Tôi là một nông dân và không có thu nhập cố định. Trước đây, tôi dựa vào trồng trọt và bán cây trồng để kiếm sống. Tuy nhiên, sau khi chính quyền tịch thu đất của tôi để xây dựng những tòa nhà mới, tôi đã bị buộc phải di dời và sống trong một tòa nhà chung cư. Vì điều này, tôi cũng mất luôn nguồn thu nhập của mình. Do học vấn có hạn và tuổi già, kiếm việc là điều không thể với tôi. Để sống qua ngày, tôi phải đi nhặt đồng nát và bán chúng lấy tiền. Tôi đã dành nhiều thời gian để nhặt rác và rất khổ cực. Mặc dù trong hoàn cảnh đó, tôi cũng chưa bao giờ ngừng luyện công hoặc học Pháp.
Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt cho dù chúng ta ở đâu. Tôi phát hiện ra rằng thậm chí nhặt rác cũng có thể tu luyện tâm tính. Một người thường nhặt rác có thể ăn cắp và lấy về nhà mọi thứ mà họ thấy có giá trị. Nhưng tôi không bao giờ làm thế. Vì luôn làm theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, đôi khi cuối cùng tôi lại kiếm được nhiều. Ví dụ, một số công nhân nhà máy bảo với tôi: “Này, hãy lấy những đồ có thể tái chế này và bán chúng”. Một số thậm chí còn giữ lại những đồ bỏ đi cho tôi khi tôi quay lại vào lần sau.
Một hôm, người hàng xóm của tôi ở tầng dưới đang cần kiếm một người giúp việc để chăm sóc một bà cụ. Tiền lương cho một người giúp việc như vậy là khoảng 500 Nhân dân tệ mỗi tháng, cộng với một bữa ăn mỗi ngày. Vì người hàng xóm của tôi chỉ muốn trả 300 Nhân dân tệ và không cung cấp bữa ăn nên không có ai muốn nhận việc đó. Tôi tự nhủ: “Nếu mình làm việc này (thay vì nhặt rác), thì mình sẽ có thêm thời gian học Pháp và luyện công”. Vì vậy, tôi đã quyết định nhận việc.
Sau khi bắt đầu công việc, tôi đã nói với bà cụ mà tôi chăm sóc về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi làm việc rất tận tâm và chăm sóc bà cụ đó rất tốt. Tôi không bao giờ làm việc qua loa vì lương và phúc lợi thấp. Tôi tự nhủ với bản thân rằng, vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi sẽ dùng hành động của mình để chứng thực Đại Pháp. Bà cụ và gia đình bà đã rất hài lòng về chất lượng công việc của tôi.
Một hôm, bà nhờ tôi đi chợ mua giúp bà một ít rau. Khi về, tôi đã trả lại bà tiền thừa. Tuy nhiên, bà không nhớ đã để tiền thừa ở đâu và không thể tìm thấy nó, và nói rằng tôi chưa đưa cho bà. Tôi đã không tranh cãi với bà, và tiếp tục làm việc như thường lệ. Sau đó, bà đã tìm thấy tiền và nói: “Tôi xin lỗi vì đã hiểu nhầm cô”. Tôi đã hoàn toàn không tức giận với bà.
Gia đình của bà cụ đó đã nhận ra sự tốt đẹp của Đại Pháp thông qua hành động và đạo đức nghề nghiệp của tôi. Sau khi xong việc, tôi ở lại nhà của họ và học Pháp. Họ không bao giờ phản đối. Sau đó, con gái của người phụ nữ đó đã đưa bà cụ về để sống cùng, và công việc của tôi cũng kết thúc.
Luôn luôn giữ tâm niệm cứu độ thêm nhiều chúng sinh
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Đại Pháp, nhiều học viên trong khu vực của tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Tôi tự nghĩ: “Mình tu luyện trong Pháp. Bây giờ Sư phụ và Đại Pháp đang bị công kích một cách bất công. Nếu mình không đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp, liệu mình có còn được tính là một đệ tử Đại Pháp không?” Tôi đã mua một vé xe lửa và quyết định đi đến Bắc Kinh với các học viên khác. Chúng tôi đã đợi xe lửa ở ga Thẩm Dương cho tới tận nửa đêm. Sau đó, một đồng tu đã đến Bắc Kinh trước gọi điện cho chúng tôi và thông báo Bắc Kinh đã “bị bao vây”. Họ nói rằng chúng tôi không thể đến Bắc Kinh nữa. Khi chúng tôi về đến nhà, trời đã rạng sáng.
Vì không thể đến Bắc Kinh, tôi quyết định chứng thực Pháp ở quê nhà. Vào ban đêm, tôi đi ra ngoài để dùng phấn viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hoặc “Sư phụ vô tội” lên những cột điện hoặc bức tường công cộng. Khi tôi về đến nhà thì trời đã sáng. Lúc đó, khác với ngày nay, tôi không có các tài liệu giảng chân tướng nhiều màu sắc. Tôi chỉ có những tờ rơi rất đơn giản và những giấy dán viết bằng tay, v.v. Tôi đã phân phát chúng đến tận cửa nhà của người ta và dán chúng ở những nơi dễ nhìn thấy. Tôi đã làm những điều mà Sư phụ yêu cầu chúng ta. Tôi nghĩ rằng làm theo yêu cầu của Sư phụ là chân chính tu luyện.
Dù ngừng tu luyện Đại Pháp trong khoảng hai đến ba năm nhưng khi tu luyện trở lại, tôi đã luyện công và học Pháp hàng ngày. Điểm học Pháp của chúng tôi đã thay đổi từ nơi này đến nơi khác nhiều lần (do những an bài khác nhau), nhưng dù xa đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ bỏ học Pháp. Có một lần, điểm học Pháp ở rất xa nhà tôi. Tôi phải đi lên và xuống một ngọn đồi để có thể đến đó. Vào mùa đông, đường rất tối và trơn. Các con tôi sợ tôi ngã hoặc đi lạc, vì vậy chúng không muốn để tôi đi đến đó. Nhưng tôi cảm thấy trường năng lượng rất mạnh khi học Pháp chung với nhóm. Tôi có thể hỏi các học viên nếu có từ nào tôi không biết. Ngoài ra, học Pháp nhóm là một hình thức mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta. Tôi đã nói với các con của mình rằng, với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không gặp vấn đề gì. Gió, tuyết hay mưa cũng chưa bao giờ khiến tôi đến nhóm học Pháp muộn.
Sư phụ nói rằng đệ tử Đại Pháp phải học Pháp tốt. Vì vậy, ngoài việc học Pháp chung với nhóm, tôi cũng tự học Pháp ở nhà mỗi khi có thời gian. Tôi học các bài kinh văn mà Sư phụ giảng ở các nơi khác nhau và Hồng Ngâm. Ngoài ra, tôi còn thích đọc Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng. Kể từ khi Hồng Ngâm III được xuất bản, tôi đã đọc nó 03 lần. Khi có từ không hiểu, tôi sẽ hỏi các đồng tu trong nhóm. Chính niệm của tôi trở nên mạnh hơn khi tôi học Pháp. Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng và thuyết phục người dân thoái tà đảng, tâm của tôi rất thuần tịnh và vững vàng, và tôi không có nhiều sợ hãi. Tôi cũng phát chính niệm rất nhiều. Tôi cảm thấy thời gian rất hữu hạn, và tôi không bao giờ có đủ thời gian.
Sư phụ nói các đệ tử Đại Pháp phải cứu độ chúng sinh. Sau khi học Pháp và phát chính niệm ở nhà hoặc với cả nhóm xong vào buổi sáng, tôi đi ra ngoài giảng chân tướng và thuyết phục người dân thoái tà đảng vào buổi chiều. Khi giảng chân tướng, tôi đã đối diện với rất nhiều khảo nghiệm và khó nạn, và tâm tính của tôi cũng được đề cao. Tôi đã gặp nhiều loại người khác nhau. Một số người thì cảm ơn tôi sau khi thoái Đảng. Một số khác không tin điều tôi nói và cười nhạo tôi. Một số người thậm chí còn chửi rủa và chế nhạo tôi. Nhưng tôi không hề dao động. Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho họ.
Giảng chân tướng cứu độ chúng sinh đã trở thành một phần tự nhiên trong cuộc sống của tôi trong suốt những năm qua. Nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi luôn cố gắng thuyết phục những người xung quanh tôi thoái xuất khỏi tà đảng.
Một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông ở độ tuổi tứ tuần có dáng dấp của một cán bộ. Tôi đã đến để giảng rõ sự thật cho ông ấy. Một lúc sau, ông ấy nói: “Hãy nhìn kỹ xem tôi là ai.” Tôi đột nhiên nhận ra ông ấy đang mặc đồng phục cảnh sát. Tôi nói: “Dù ông làm nghề gì, trước tiên ông phải có một cuộc sống để làm công việc của mình. Tôi không quan tâm việc ông là một nhân viên cảnh sát. Tôi không cần tiền của ông. Nếu bây giờ ông thoái tà đảng, ông có thể bảo toàn mạng sống của mình khi tai họa ập đến.” Ông ấy đã đồng ý thoái và nhắc tôi hãy cẩn thận hơn.
Khi tôi mua rau, người bán hàng đã giao chúng đến nhà tôi. Tôi đã nhân cơ hội đó để giảng rõ sự thật cho ông ấy. Ông ấy đồng ý thoái Đảng. Tôi cũng đưa cho ông ấy một số tài liệu giảng chân tướng. Ông ấy rất cảm kích. Khi những người khác đến nhà tôi để lắp ống ga, sửa nhà, hoặc lấy rác, tôi cũng thuyết phục họ thoái Đảng. Khi đi nộp tiền điện thoại, tôi cũng thuyết phục nhân viên thu ngân thoái Đảng. Tôi cũng giảng rõ sự thật cho một nhóm người lái xe ba bánh chở khách. Hầu hết họ đã thoái Đảng. Khi thấy tôi trên phố, họ thường nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Khó khăn lớn nhất của tôi là không biết viết nhiều ký tự Trung Quốc. Tôi thuyết phục mọi người thoái Đảng và họ có nhiều họ khác nhau, và tôi không biết cách viết chúng. Thường thì tôi phải hỏi họ. Đôi khi họ bỏ đi trước khi tôi có được tên của họ. Khi điều này xảy ra, tôi đã dùng những từ có phát âm giống với họ của họ và viết chúng xuống. Sau đó, tôi đi hỏi các học viên khác cách viết đúng.
Một hôm, tôi đi tắm ở một nhà tắm công cộng. Khi tôi vừa bước vào, tôi thấy một người đang mặc áo. Tôi liền đi đến và bắt chuyện với cô ấy. Tôi đã nhanh chóng thuyết phục được cô ấy thoái Đảng. Vì quên đem theo giấy bút, tôi đã phải liên tục nhẩm tên của cô ấy (nếu không tôi sẽ quên nó). Khi tôi đi vào nhà tắm, tôi gặp một người phụ nữ cao tuổi khác đem theo cháu của bà. Tôi cũng đã thuyết phục được bà thoái tà đảng. Vì trí nhớ kém, tôi đã phải liên tục nhẩm tên của 02 người này, và chỉ chắc chắn sau khi tôi trở về và viết chúng lên một mẩu giấy.
Tôi luôn tin rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi. Mỗi lần trước khi ra ngoài giảng chân tướng cho người dân, tôi luôn “hợp thập” trước ảnh Sư phụ và nói: “Sư phụ, xin Ngài bảo hộ con và dẫn những chúng sinh có tiền duyên đến với con”. Tôi cũng phát chính niệm để tiêu diệt những nhân tố tà ác can nhiễu đến việc tôi cứu độ chúng sinh. Bằng cách này, khi tôi giảng chân tướng cho mọi người, tôi không bao giờ sợ hãi.
Một ngày nọ tôi đi chợ và cố gắng giảng rõ sự thật cho một chủ tiệm. Chỉ sau một lúc, cô ấy bắt đầu lớn tiếng và la mắng tôi như một người điên: “Những người tập Pháp Luân Công ăn xong không còn việc gì để làm à! Các người bị gì vậy?” Giọng cô ấy rất khó nghe. Tôi đã nói với cô ấy: “Nếu cô không tin tôi, tốt thôi. Nhưng cô không cần phải la hét như vậy. Điều tôi làm chỉ là vì lợi ích của cô”. Nhưng cô ấy vẫn không ngừng lại, và rất nhiều người đã tò mò đến xem. Họ nghĩ rằng chúng tôi đang cãi nhau. Những người đứng xem nghĩ rằng người phụ nữ thật vô lý và nói với cô ấy: “Bác gái này không làm gì tổn hại đến cô. Tại sao cô lại giận dữ với bác ấy?” Tôi không tức giận cô ấy mà chỉ nghĩ: “Nếu cô không muốn được cứu, vậy thì tôi sẽ tìm người muốn được cứu.”
Tôi cũng không nhớ mình đã thuyết phục được bao nhiêu người thoái tà đảng. Trong suốt quá trình đó, tôi đã gặp những người ở nhiều địa vị xã hội khác nhau, như công nhân nhà máy, nông dân, giáo viên, cán bộ, học sinh, cảnh sát, thương nhân, v.v. So với các học viên khác và tiêu chuẩn Sư phụ đặt ra, tôi vẫn còn chưa đạt. Khi chấp trước an nhàn của tôi nổi lên, tôi lập tức nhớ lại điều Sư phụ giảng, rằng càng về cuối, chúng ta càng nên tinh tấn hơn. Hiện tại, cực thế lực đang giao chiến với chúng ta vì chúng sinh. Chúng ta không thể lơ là.
Trên đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi. Tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu. Xin từ bi chỉ ra chỗ thiếu sót. Cảm ơn các bạn!
Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/24/明慧法会–师父叫干啥就干啥才是真修-265015.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/15/136668.html
Đăng ngày 5-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai đế sát hơn với nguyên bản.