Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-11-2012] Sáng hôm sau, một bác sĩ gọi tôi tới phòng làm việc. Ông cho tôi xem kết quả. Ông nói rằng não của chồng tôi bị tổn thương và cần phẫu thuật. Không những vậy, vài xương sườn bị gãy, chân phải, tay phải cũng như khung xương chậu, và bốn đốt sống lưng bị chèn và gối lên nhau. Đối với một người ở độ tuổi sáu mươi với những thương tổn như bác sĩ chẩn đoán, kể cả nếu chồng tôi qua khỏi được thì ông cũng sẽ bị hôn mê và nằm liệt giường trong suốt phần đời còn lại. Ông Lương lại nhắc lại, “Tôi nghĩ chị nên cân nhắc lại lời đề nghị của tôi hôm qua. Hãy cho tôi biết chị muốn bao nhiêu tiền và chúng tôi sẽ hoàn thành các việc sớm nhất có thể. Như vậy, ai cũng được thanh thản.” Tôi cười và nói: “Ông đừng lo. Ông ấy rồi sẽ ổn. Chẳng phải vẫn có câu ‘Thiện giả thiện báo, người tốt sẽ sống hạnh phúc suốt đời’ hay sao?” Vị bác sĩ nhìn tôi sững sờ kinh ngạc. Ông Lương lại lắc đầu.
— Từ tác giả
Một câu chuyện xảy đến với tôi đã trở nên rất quen thuộc đối với những người xung quanh. Câu chuyện hóa giải khúc mắc của họ và giúp họ phân biệt tốt xấu. Tôi muốn chia sẻ chuyện này với các bạn đồng tu và một lần nữa thể hiện lòng tôn kính của mình đối với ơn cứu độ của Sư phụ.
Buổi chiều ngày 31 tháng 08 năm 2000, chồng tôi ra khỏi nhà cùng với con gái trong khi tôi đưa cháu trai ra bến xe buýt. Trên đường về nhà, khi ông đi qua đường, một chiếc xe con bỗng rít lên vì phanh gấp. Tôi đón đứa cháu và chen lấn trong đám đông rồi nhìn thấy chồng mình đang nằm trong vũng máu. Con gái tôi cứ khóc và lay bố. Ai đó đã báo cảnh sát rằng có vụ tai nạn nghiêm trọng. Cảnh sát giao thông và xe cấp cứu đến trong phút chốc. Chồng tôi được đưa tới trung tâm cấp cứu thành phố.
Tôi đưa đứa cháu về nhà bà nội. Khi tôi quay lại bệnh viện thì trời đã tối. Người tài xế đâm vào chồng tôi là một thanh niên trẻ. Sếp của anh ta là người Đài Loan đã ủy quyền cho ông Lương tới giải quyết sự việc. Tôi nhìn thấy chồng mình toàn thân cuốn đầy băng, được cắm bình ôxy và ống truyền. Mắt ông nhắm nghiền. Ông Lương đề nghị tôi ra ngoài và khẽ nói: “Thưa chị, chúng tôi rất lấy làm tiếc. Ông nhà bị thương rất nặng. Chúng tôi sẽ phạt người tài xế, tuy vậy, chồng chị đã khá già như một ‘cỗ máy cũ kĩ’ vậy. ‘Cỗ máy cũ kĩ’ này đã bị hỏng và vỡ ra thành từng mảnh. Không thể nào sửa được. Các bác sĩ cũng nói với tôi rằng ông đang hấp hối. Sếp của tôi đề nghị chị ra giá bồi thường.” Lúc đó tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. Trong lúc nghe ông Lương nói, một suy nghĩ nổi lên trong tâm trí tôi, “Mình là người tu luyện!” Tôi nói với ông ta: “Tôi không đòi tiền đâu. Tôi biết là chồng tôi sẽ khỏe lại.”
Ông Lương nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi lắc đầu: “Sếp tôi đã hứa đưa cho chị tiền. Sao chị lại quá tử tế như vậy? Thật ra …”
Tôi ngồi chết lặng suốt đêm và cảm thấy vô cùng lo lắng. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 10 năm 1996 và đã chứng kiến rất nhiều việc kỳ lạ phi thường. Bệnh tật của tôi biến mất hết. Kể từ khi đắc Pháp, tôi có niềm tin vững vàng vào từng lời của Sư phụ. Tôi luyện công và tham gia nhóm học Pháp vào mỗi buổi sáng và tối. Tôi thường tham gia các Pháp hội, các hoạt động và sự kiện để hồng truyền Đại Pháp. Để tiện cho các cụ cao tuổi, tôi đã tổ chức một điểm luyện công trong cộng đồng và càng ngày càng có nhiều người tới tham gia. Chúng tôi luyện công, học Pháp và xem băng các bài giảng của Sư phụ. Chồng tôi làm việc ở một thành phố khác. Khi anh trở về nhà vào các dịp nghỉ lễ, anh chứng kiến những thay đổi về thể chất của tôi và cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi vẫn thường giúp đỡ nhau và cùng tinh tấn tu luyện.
Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ biến rộng rãi và góp phần nâng cao đạo đức xã hội. Tuy nhiên, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân đã bắt đầu cuộc đàn áp đẫm máu đối với Pháp Luân Công. Chúng hành hạ những người tốt và bịa đặt về Pháp Luân Công. Nhiều học viên tới cơ quan chính phủ của thành phố để thỉnh nguyện mà vô ích. Để đòi lại thanh danh cho Đại Pháp và cho Sư phụ, chúng tôi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện!
Vào những ngày đen tối đấy, gia đình là nguồn cổ vũ và an ủi lớn nhất. Cả nhà giúp tôi chuyển sách Đại Pháp và tài liệu giảng chân tướng đi khi cảnh sát tới lục soát nhà tôi. Con gái tôi đem sách Đại Pháp tới cơ quan. Chồng tôi nói với mọi người là Pháp Luân Công không có tội, từng lời từng chữ trong sách Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Sư phụ thật vĩ đại. Chúng tôi không bao giờ xem ti vi và bỏ ngoài tai mọi lời bịa đặt. Khi tôi bị giam giữ ở Bắc Kinh, cả gia đình cố gắng hết sức để vào thăm. Vào ngày tôi được thả ra, chồng tôi gọi một chiếc xích lô để đón tôi. Anh hét lớn mỗi khi gặp ai quen đi ngang qua trên đường.
Vào cái đêm ở trong bệnh viện, tôi liên tục nhẩm lại Pháp của Sư phụ,
“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.”
“Sự tình loại này rất nhiều, không tính đếm được; nhưng không xuất hiện nguy hiểm. Sự việc này không phải ai cũng gặp; những người cá biệt của chúng ta mới gặp. Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được.” (Chuyển Pháp Luân)
Mắt tôi đẫm lệ, và tôi nói với Sư phụ, “Sư phụ từ bi, đệ tử của Ngài dứt khoát sẽ làm theo lời dạy của Sư phụ!”
Sáng hôm sau, một vị bác sĩ gọi tôi tới phòng khám. Ông cho tôi xem kết quả. Ông nói rằng não của chồng tôi bị tổn thương và cần phẫu thuật ngay. Không những vậy, còn bị gãy môt vài xương sườn, chân phải, tay phải cũng như khung xương chậu, và bốn đốt sống lưng bị chèn và gối lên nhau. Đối với một người ở độ tuổi sáu mươi với những thương tổn như bác sĩ chẩn đoán, kể cả nếu chồng tôi qua khỏi được thì ông cũng sẽ bị hôn mê và nằm liệt giường trong suốt phần đời còn lại.
Ông Lương lại nhắc lại: “Tôi nghĩ chị nên cân nhắc lại lời đề nghị của tôi hôm qua. Hãy cho tôi biết chị muốn bao nhiêu tiền và chúng tôi sẽ hoàn thành các việc sớm nhất có thể. Như vậy, ai cũng được thanh thản.” Tôi cười và nói: “Ông đừng lo. Ông ấy rồi sẽ ổn. Chẳng phải vẫn có câu ‘Thiện giả thiện báo, người tốt sẽ sống hạnh phúc suốt đời’ hay sao?” Vị bác sĩ nhìn tôi đầy kinh ngạc. Ông Lương lại lắc đầu.
Một tuần sau, tôi từ chối nhận phòng chăm sóc đặc biệt. Các y bác sĩ đều đồng ý với cách tôi làm, là giúp chồng tôi hồi phục qua việc nghỉ ngơi yên tĩnh. Tôi chuyển một màn hình ti vi, một đầu video, các DVD và sách Đại Pháp vào trong một căn phòng nhỏ rồi khóa toàn bộ cửa và cửa sổ (trừ cửa hướng ra vườn). Từ đó trở đi, căn phòng nhỏ đó được đắm mình trong Phật quang. Các bạn đồng tu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi cùng học pháp, luyện công và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trong căn phòng đó. Chúng tôi thường giảng chân tướng ở các hành lang của bệnh viện và phân phát tài liệu giảng chân tướng cho các phòng khám và phòng điều trị. Chồng tôi nghe Pháp và xem các băng bài giảng của Sư phụ hàng ngày. Khi ông có thể di chuyển nhẹ, ông cố gắng luyện động công và tĩnh công. Ông hồi phục rất nhanh.
Hơn bốn tháng sau, chúng tôi đề nghị được ra viện. Kết quả kiểm tra cho thấy chồng tôi đã bình phục chỉ trừ ngón tay trỏ của bàn tay phải của ông hơi bị cong. Không những thế, một vài chứng bệnh bị tổn thương do công việc, như chứng đau vùng ngang thắt lưng và đau chân đã hoàn toàn biến mất. Lưng ông thẳng lên và ông trông tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Một vị bác sĩ cứ nhắc đi nhắc lại “thật phi thường” khi chứng kiến bệnh nhân hồi phục hoàn toàn không cần đến phẫu thuật, phương pháp kéo giãn, định hình xương hay bất kỳ phép điều trị y tế nào. Ông nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy bệnh nhân nào nằm trên giường bệnh lâu như vậy mà lại không bị loét do đè ép!”
Tôi tìm cách để nói với bác sĩ rằng chúng tôi chứng kiến một sự kỳ lạ phi thường như hôm nay là bởi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công và tuyệt đối tin những điều Sư phụ đã dạy. Tôi nói với ông: “Tất cả những bản tin trên ti vi đều là những điều bịa đặt giả mạo, bao gồm cả 1.400 trường hợp bôi nhọ thanh danh Pháp Luân Công và xúi giục mọi người nuôi dưỡng lòng căm hận Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân quyết tâm trừ khử Pháp Luân Công. Đừng tin vào những điều đó.” Vị bác sĩ nói: “Phép màu đang ở ngay trước mắt tôi. Tôi dĩ nhiên biết là nên tin ai.”
Ông Lương là người ngạc nhiên nhất. Khi thanh toán viện phí, trong hóa đơn không có những chi phí đắt đỏ cho phẫu thuật hay thuốc men, mà chỉ có một khoản nhỏ dành cho các cuộc kiểm tra và chi phí giường bệnh. Khi ông được nghe sự thật, lần này ông không lắc đầu nữa mà cứ gật đầu liên tục. Tôi nghĩ tới Pháp của Sư phụ:
“Người lái xe phóng nhanh, nhưng anh ấy phải chăng cố ý đâm người ta? Anh ta chẳng phải vô ý là gì?” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhờ ông ta chuyển lời tới sếp của mình: “Tất cả là do lòng từ bi của Sư phụ dành cho chúng sinh.”
Khi chúng tôi từ bệnh viện trở về nhà thì đã gần dịp Tết. Tôi gọi người con trai đang làm việc ở xa và đã không về nhà ba năm rồi. Tôi nói: “Cha của con vừa gặp tai nạn nghiêm trọng. Con có thể về nhà được không?” Vì là trong dịp nghỉ, nó đang bận hơn bao giờ hết, nhưng lần này nó đã phá lệ. Chồng tôi ra tận ga tàu để đón con. Vừa lúc về tới nhà mang đầy đồ đạc, con trai đã kéo tôi vào một góc và nói: “Mẹ à, không có gì sai khi mẹ bảo con về nhà dịp Tết, nhưng mẹ không nên đem việc bố bị tai nạn ra làm cái cớ chứ. Bố con khỏe mà. Không phải những điều mẹ nói với con là phóng đại hay sao?”
Tôi nói: “Con trai, con không nhớ là mẹ của con tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và không bao giờ nói dối hay sao?” Tôi giúp con treo túi ra sau cửa rồi nói: “Con tự xem đi này!” Con tôi xem lại cẩn thận tất cả hồ sơ giấy tờ, cả từng chi tiêt trong các cuộc kiểm tra. Con tôi nói: “Thật là không thể tưởng tượng được! Cha con trông trẻ hơn và tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết!” Tôi nói với con: “Sư phụ đã cứu cha con và cứu cả gia đình chúng ta!” Tôi òa khóc và nói với con về lòng từ bi sâu sắc của Sư phụ, những nỗ lực lớn lao của Sư phụ để cứu độ chúng sinh, và những cái khổ mà Sư phụ phải trải qua. Và Sư phụ hiện giờ vẫn còn phải chịu sự bất công to lớn.
Đó là sự thật. Ngay cả khi chúng ta dùng hết mọi ngôn từ trong thế giới con người này ra, chúng ta cũng không thể diễn tả được lòng tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Từ ngữ không thể diễn tả nổi lòng tôn kính của chúng ta đối với Sư phụ vĩ đại! Sư phụ đã kéo chúng ta ra khỏi địa ngục, tịnh hóa bản thể cho chúng ta trong khi chính bản thân mình phải chịu bao đau đớn. Chúng ta không bao giờ có thể biết được Sư phụ đã phải chịu đựng những gì vì chúng ta.
Là một học viên Đại Pháp, những gì tôi có thể làm chỉ là theo sát Sư phụ trong Chính Pháp, tinh tấn tu luyện như thủa ban đầu, làm tốt ba việc và hoàn thành nhiệm vụ trợ Sư Chính Pháp!
Một lần nữa, con xin quỳ gối trước ơn cứu độ của Sư phụ tôn kính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/8/明慧法会–破碎的“老机器”复原了-264355.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/6/136551.html
Đăng ngày 3-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.