Bài viết của Thanh Tâm, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2012] Có lẽ tôi đã chết rất nhiều lần nếu tôi không đắc Pháp và không có Sư phụ. Nhờ tu luyện, tôi đã ngộ ra ý nghĩa của cuộc sống, mục đích của sự tồn tại của mình, lý do tại sao một số điều nhất định xảy đến với tôi, và cách xử lý chúng như thế nào khi chúng xuất hiện.

— Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ từ bi! Xin chào tất cả các đồng tu trên toàn thế giới!

Tôi là một học viên kì cựu, và tôi quay trở lại với Đại Pháp năm 2008. Tôi muốn báo cáo kinh nghiệm tu luyện của tôi với Sư phụ và các đồng tu.

1. Đề cao tâm tính, tầng thứ trong Pháp

Sư phụ đã giảng về “Bách khổ nhất tề giáng,” trong bài “Khổ kỳ tâm chí” của Hồng Ngâm. Chính bản thân tôi đã thực sự trải nghiệm những điều này.

Vài năm trước đây bố chồng tôi qua đời, và sau đó không lâu mẹ chồng tôi cũng bị ốm một thời gian ngắn. Lúc đó con tôi mới chỉ hai tuổi, nhưng tôi hết lòng chăm sóc mẹ chồng tôi trong 30 ngày bà nằm viện. Tôi đã không làm được điều này nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ chồng tôi không thích tôi từ lần gặp mặt đầu tiên. Bà theo dõi những lá thư tôi viết cho chồng tôi, và các cuộc trò chuyện điện thoại của chúng tôi bất cứ khi nào anh ấy gọi cho tôi ở nhà. Bà theo dõi cả khi tôi gọi điện thoại cho anh trai mình. Sau khi tôi sinh con và trở về nhà, chồng tôi đi công tác. Sau khi anh ấy đi, mẹ chồng đến phòng và nguyền rủa tôi. Mặc dù bà mua sữa và đủ các loại đồ uống cho cháu trai của tôi, con gái tôi đã không nhận được bất cứ thứ gì. Khi con tôi bị ốm, tôi chăm sóc cháu suốt bốn ngày bốn đêm liên tiếp, và cuối cùng khi tôi buồn ngủ, tôi ngủ rất say. Khi tôi tỉnh dậy, con bé đã tè dầm lên giường, vì thế tôi nhờ bà giúp tôi dọn giường. Bà đã giúp tôi, nhưng sau đó lại chửi mắng tôi một lần nữa. Tôi chưa bao giờ thấy bà ấy mỉm cười với tôi, và cũng không thể nhớ bà ấy đã chửi mắng tôi bao nhiêu lần. Khi bố chồng tôi qua đời, bà nói với mọi người trong nhà rằng tất cả là lỗi của tôi. Nhà ngoại bên chồng cũng ngược đãi tôi vì ảnh hưởng của bà.

Việc đối mặt với mẹ chồng tôi đã là quá đủ, nhưng chồng tôi còn làm mọi chuyện phức tạp hơn. Từ lúc con chúng tôi được 04 tháng tuổi, chồng tôi ngoại tình cho tới khi mẹ chồng tôi phải nhập viện. Sau đó anh ấy bắt đầu lăng mạ tôi rồi đánh đập tôi.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị.” (Bài giảng thứ Sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp, cố gắng hết mình chăm sóc mẹ chồng tôi và dựa vào Pháp của Sư phụ từng bước một. Tôi nhẩm: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi tìm thấy nhiều chấp trước của mình, bao gồm tâm oán giận, tâm tranh đấu, tật đố, và phàn nàn, và loại bỏ chúng. Môi trường ở nhà đã dần dần được chính lại.

Chồng tôi lại đánh đập tôi rất tàn bạo, và tôi không thể hiểu tại sao. Tôi đã làm gì sai chăng? Sư phụ đã giúp tôi ngộ ra lúc đó:

 “Một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Nước mắt lăn dài trên mặt tôi, tôi cảm thấy tội lỗi vì những gì tôi đã làm với anh ấy trong tiền kiếp. Sau đó, anh ấy đánh tôi một lần nữa, lần này thậm chí còn tồi tệ hơn. Dường như anh ấy thực sự muốn giết tôi. Tôi đã nằm trên giường khóc và lại nghĩ, lần này tôi đã làm gì nhỉ? Sư phụ lại khai thị cho tôi. Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã chấp vào tình, do đó, cựu thế lực thao túng bạn trai tôi (bây giờ là chồng tôi) và anh ấy yêu cầu tôi chọn giữa anh ấy và Đại Pháp. Tôi đã chọn anh ấy, và cựu thế lực đã lợi dụng chấp trước của tôi và làm cho chồng tôi phạm tội đối với Đại Pháp – Thật là một tội lớn! Đây là lỗi của tôi, và bây giờ tôi đã biết lý do. Kể từ hôm đó, chồng tôi không bao giờ đánh tôi nữa.

Đối với việc loại bỏ các chấp trước, chúng ta không bao giờ được thỏa hiệp. Một ngày nọ, mẹ chồng tôi lại bắt đầu chỉ trích tôi. Mặc dù tôi chịu đựng việc này, tôi đã không hướng nội và bà ấy la hét to hơn. Tôi không còn có thể chịu đựng được và cãi lại bà ấy. Bà ấy đứng lên và bắt đầu nguyền rủa tôi bằng những điều hoàn toàn không liên quan. Tôi nhận ra ngay tức khắc, và nhớ lại lời của Sư phụ:

“… là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không vượt qua khảo nghiệm, và nghĩ rằng mình không phải là người như vậy, tại sao mẹ chồng lại đối xử với mình như thế… sau đó tôi chợt ngộ ra. Sư phụ đã giảng,

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Với suy nghĩ này, tôi cảm thấy toàn thân chợt rúng động và nhận ra rằng tôi đã đề cao. Vật chất làm tôi khó chịu đã biến mất. Sau đó, khi lời phàn nàn của mẹ chồng tôi: “Cô ta chính là người đã gây nên cái chết của bố chồng mình” lan truyền, tôi nghĩ, “Tại sao điều này bùng phát trở lại?” Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên nhận ra rằng tôi đã truy cầu một thanh danh tốt, và không thể chịu được khi có bất kì điều gì ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Tôi càng chấp vào nó, nó càng hủy hoại danh tiếng của tôi. Vào lúc đó, tâm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và tôi biết rằng một chấp trước nữa đã biến mất.

Đôi khi việc loại bỏ chấp trước trở nên rất khó khăn. Một ngày nọ, tôi không thể nhớ một điều gì đó đã xảy ra, nhưng cuối cùng mẹ chồng tôi gọi chồng tôi tới trước mặt tôi và nói rằng, “Con còn nhớ cha con đã chết như thế nào chứ?” Tôi không thể chịu đựng được nữa, và cảm thấy rằng sự chịu đựng của tôi đã đạt đến cực hạn. Tuy nhiên, một giọng nói tiếp tục nhắc nhở tôi, “Hướng nội, tu luyện bản thân”, nhưng tôi cũng nghe thấy một giọng nói khác, “Tại sao tôi phải làm như vậy, tôi không làm gì sai cả. Tại sao? Tôi bịt miệng mình và khóc lặng lẽ trong khi nghe hai giọng nói, sau đó nhớ tới lời của Sư phụ, “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tiếp tục nhẩm trong làn nước mắt: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” Các vật chất xấu sau đó biến mất.

Tôi có lẽ đã chết rất nhiều lần nếu tôi không đắc Pháp và không có Sư phụ. Nhờ có tu luyện, tôi đã có thể minh bạch được ý nghĩa của cuộc sống, mục đích của sự tồn tại của mình, lý do tại sao một số điều nhất định xảy đến với tôi, và làm thế nào để xử lý chúng khi chúng xuất hiện.

Sau đó, môi trường ở nhà bắt đầu thay đổi. Chồng tôi đã chuyển từ ngược đãi tôi về thân thể sang dần dần chăm sóc tôi, và từ không thừa nhận Đại Pháp đến hướng dẫn mẹ anh ấy tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy nói rằng anh muốn tất cả người quen của anh ấy tìm hiểu về Đại Pháp. Anh ấy đã thay đổi từ việc không cho phép con chúng tôi tu luyện thành đọc Chuyển Pháp Luân cho anh ấy nghe. Khi tôi nói với anh ấy rằng sẽ có một vài bạn đồng tu đến học Pháp nhóm, anh ấy nói: “Xin chào mừng, càng đông càng vui!” Kể từ khi anh ấy ủng hộ Đại Pháp, anh ấy cũng nhận được phúc lành. Một lần, ông chủ đã thưởng cho anh ấy 10.000 Nhân dân tệ vì đã làm việc tốt. Tôi biết rõ rằng đây không phải là do tôi đã tu luyện tốt. Đó là bởi vì “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

2. Vững vàng đề cao nhờ làm tốt ba việc

Khi lần đầu tiên đánh bạo bước ra chứng thực Pháp, tôi đã rất sợ hãi. Ban đầu, tôi chỉ đi hai bước để đặt đĩa DVD đầu tiên vào hộp thư của nhà hàng xóm, nhưng tôi đã quá sợ đến nỗi tôi nghĩ rằng tim tôi sẽ ngừng đập. Do lo sợ, đôi khi tôi muốn bỏ cuộc. Khi các bạn đồng tu mang hàng chồng tài liệu giảng chân tướng đến chỗ tôi, tôi hối hận vì hành vi của mình và khóc. Tôi biết rằng chính là phần biết của tôi, mách bảo tôi rằng: “Đây là sứ mệnh của bạn.” Sau đó, tôi bắt đầu phân phát tài liệu và dán các biểu ngữ. Có lúc tôi sợ đến nỗi cảm thấy khó thở và đổ mồ hôi đầm đìa. Vào những lúc như vậy, tôi bước chậm lại và nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu
Tử bất tích lưu
Đãng tận vọng niệm
Phật bất nan tu”.
(“Vô Tồn”, Hồng Ngâm)

Và:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)

Tôi dựa vào Pháp của Sư phụ để tăng cường chính niệm của mình, và sau đó, tâm sợ hãi của tôi dần dần biến mất.

Tôi nhớ tới một bài viết trong Tuần báo Minh Huệ, trong đó đề cập đến các mật vụ – rằng họ có thể ngồi trong một chiếc xe, nhưng không nhất thiết là một chiếc xe cảnh sát. Họ có thể mặc thường phục trên đường phố, thậm chí họ có thể thuê người già, trẻ em, phụ nữ để theo dõi các học viên. Sau khi tôi đọc bài báo đó, bất kì ai tôi gặp đều trông giống mật vụ. Thậm chí ở nhà, tôi cảm thấy rằng tà ác sẽ sử dụng màn hình ở tòa nhà bên cạnh để giám sát tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi khi tôi nói chuyện, ăn tối, tản bộ, hoặc đi vào phòng tắm, tôi cảm thấy như thể tà ác sẽ đến bất kì lúc nào và bắt tôi đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là đọc Pháp, nhưng ngay cả khi cầm cuốn sách, tôi vẫn cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể tôi đang run rẩy. Sau khi tôi đọc, “… không thể nói rằng [hễ] chư vị ngồi ở đây, [thì] chư vị là người tu luyện” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân), tôi đột nhiên ngộ ra rằng việc cầm sách lên và đọc Pháp để phủ nhận cuộc bức hại của cựu thế lực là chưa đủ. Người ta phải trở thành một người chân tu, và chỉ khi đó bạn mới có thể phủ nhận cuộc bức hại từ căn bản.

Sư phụ yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc, và tôi cảm thấy mình đã đề cao nhờ làm ba việc. Một ngày, tôi đã viết một bức thư giảng chân tướng cho các sĩ quan công an, và nghĩ rằng: “Vâng, các vị muốn bức hại các học viên Đại Pháp, vì vậy tất cả chúng tôi sẽ viết thư giảng chân tướng để phơi bày và hủy hoại các vị!” Trong lúc viết thư, tôi nhận ra rằng điều này không phải là một chính niệm, và tôi ở đây để cứu người, không phải để tranh đấu với họ. Lòng từ bi của tôi nổi lên.

Khi lần đầu đánh bạo ra ngoài phát các tài liệu giảng chân tướng, tôi nhẩm Pháp của Sư phụ để tăng cường chính niệm của mình. Sau đó, bất cứ khi nào tôi có một niệm như, “Ai đó sẽ tố cáo ngươi đấy” tôi sẽ phủ nhận nó. Tôi hoàn toàn không cho phép chúng sinh phạm tội với Đại Pháp.

Khi tôi thực hiện các cuộc gọi điện thoại giảng chân tướng, những ý niệm lạ nổi lên bề mặt như ” Có một viên công an đang theo dõi tôi, anh ta sẽ sớm nắm lấy vai tôi và nói ‘Tôi bắt được cô rồi!” sẽ xuất hiện. Sau đó tôi sẽ nhanh chóng quay đầu và ra về khi tôi đến một đồn cảnh sát. Sau đó, tôi nghĩ rằng điều này là do nghiệp tư tưởng của tôi, và bắt đầu nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Trong Phật giáo giảng rằng hết thảy hiện tượng của xã hội nhân loại đều là huyễn tượng, không thật.” (Bài giảng thứ Hai, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi nghĩ rằng công an phải có trách nhiệm bắt những người xấu, chứ không phải các học viên Đại Pháp. Khi tôi đến gần một đồn công an, tôi phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác đang bức hại các học viên, và can nhiễu đến việc cứu độ những công an, vốn không biết chân tướng về Pháp Luân Công.

Một ngày nọ, tôi đang giảng chân tướng cho một người họ hàng bên chồng thì cô ấy từ chối tôi. Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi chưa mắc phải bất kỳ sai lầm nào và thái độ của tôi cũng rất đúng đắn. Tại sao cô ấy không chấp nhận chân tướng? Tôi nhớ rằng chồng tôi vẫn đang ngủ khi tôi thức dậy sáng hôm đó, rồi tôi nghĩ, “Em làm việc chăm chỉ mỗi ngày để chăm sóc anh và gia đình. Hôm nay anh được nghỉ, vì thế anh hãy dậy và lo cho cô ấy nhé.” Tôi ngộ ra rằng niệm này không tuân theo Pháp – không ngạc nhiên gì khi cô ấy từ chối tôi.

Trong một dịp khác, một đồng tu đề cập tới một điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp thiếu kinh phí. Tôi muốn quyên góp một chút tiền, và khi tôi đưa cho anh ấy, anh ấy đã tỏ thái độ từ chối. Tôi biết rằng điều này hẳn phải là lỗi của tôi, nếu không, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nhanh chóng hướng nội, và nhận ra rằng tâm của tôi không thuần tịnh. Học viên này đã đề cập rằng trong quá khứ, một số học viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn giúp đỡ điểm sản xuất tài liệu, Sư phụ sẽ giúp họ theo những cách khác. Tôi nghĩ rằng tình hình tài chính của gia đình mình cũng đang rất khó khăn, vì thế nếu tôi ủng hộ tiền, Sư phụ sẽ trợ giúp tôi theo những cách khác. Với niệm không chính này, tất nhiên người học viên kia sẽ đối xử với tôi như vậy.

Sư phụ khẳng định hiệu quả của việc cứu độ chúng sinh trong việc tôi viết thông tin giảng chân tướng lên những tờ tiền giấy. Tôi cũng muốn làm điều đó. Đầu tiên, những người khác đưa cho tôi một số tờ tiền với những thông tin về chân tướng đã được viết sẵn, nhưng sau đó, tôi đã tự làm việc này. Sau khi đọc các mẩu tin giảng chân tướng trên trang web Minh Huệ, tôi thêm vào một số thông tin mới như “Tất cả chúng sinh đều nhận ra bản chất của tà đảng.” Tôi kết hợp chúng vào các chữ trên máy in, pha màu mực hợp lý, và in các thông điệp lên những tờ tiền. Tôi chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần bằng nhiều cách để làm những tờ tiền trông thật hoàn hảo. Tôi in cùng một thông điệp vào năm mệnh giá khác nhau. Để giúp chúng sinh hiểu thêm chân tướng về Đại Pháp và tầm quan trọng của “tam thoái” khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đặt một hệ thống để in 100 tờ tiền một lần, với những thông điệp khác nhau. Bằng cách đó, nếu tôi phân phối 3 loại tiền, chúng sẽ mang ba bộ thông tin khác nhau. Tôi in thông điệp giảng chân tướng lên cả những tờ tiền mới và cũ. Tôi cảm thấy rằng việc tôi nhận được số tiền này là không hề ngẫu nhiên.

Sau đó, tôi cảm thấy rằng để gia tăng thời gian lưu thông các loại tiền giấy, các tờ tiền cũ sẽ không còn phù hợp, vì thế tôi ngừng sử dụng các tờ tiền cũ. Tôi chưa bao giờ gặp phải bất kỳ vấn đề gì sau khi nảy ra ý tưởng không in lên tiền cũ và làm mòn máy in. Đôi khi, khi giấy bị kẹt trong máy in, tôi gỡ nó ra mà không gặp bất kì vấn đề gì. Khi tôi bắt đầu làm quá nhiều việc, và nảy sinh tâm chỉ làm việc. Tôi đã không tinh tấn học Pháp, và khi tôi không vượt qua khảo nghiệm về tâm tính tốt, máy in của tôi đã gây rắc rối cho tôi. Tôi biết rằng đó là lỗi của mình, vì vậy tôi đã thay đổi đầu máy in, và thừa nhận vấn đề với các bạn đồng tu, về việc in tiền cũ làm kẹt máy. Tôi đưa tất cả tiền cũ cho các bạn đồng tu. Một học viên nói với tôi rằng cô ấy cần một thời gian dài để tiêu tiền vì không ai muốn các tờ tiền cũ. Tôi biết rằng đây là lỗi của tôi, vì tôi đã ích kỷ khi đưa tiền cũ cho những người khác. Từ thời điểm đó, tôi bắt đầu in lên tiền giấy cũ một lần nữa.

In thông tin giảng chân tướng lên tiền giấy là một quá trình đề cao. Các bạn đồng tu gợi ý rằng những thông tin không nên quá nhiều hoặc quá ít. Một số đề xuất in vào các chỗ trống, những người khác đề xuất in tại các chỗ mà chữ có thể dễ dàng hòa vào màu tiền. Vì các học viên cũng muốn giảng chân tướng bằng các đề xuất của họ, tôi không biết phải nghe theo ai với rất nhiều những đề xuất. Bất cứ khi nào tôi bị mắc kẹt, tôi bắt đầu học Pháp, và Sư phụ đã giúp tôi minh bạch ra ngay lập tức:

 “Sư phụ ở thế [gian] này, gặp ma nạn ấy, áp lực ấy, là hơn mấy vạn việc mỗi ngày, [nhưng] không ai dao động được tôi, làm dao động không nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Tôi tĩnh tâm lại và các bạn đồng tu ngừng đưa ra đề nghị.

Khi tôi phân phát tiền giấy giảng chân tướng cho các đồng tu, tất cả họ đều muốn tiền mệnh giá nhỏ. Bất cứ khi nào tôi đến chỗ họ, họ nhắc lại yêu cầu này, và tôi đã sinh ra cáu giận sau quá nhiều yêu cầu. Vì các tờ tiền lẻ rất hiếm, tôi nhờ họ cất những tờ tiền ấy cho tôi để tôi in thông điệp giảng chân tướng lên đó. Tôi nghĩ về việc tại sao họ không bao giờ tiết kiệm các tờ tiền lẻ và đổi chúng cho tôi mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Mỗi lần, họ luôn luôn đòi hỏi nhưng không bao giờ giúp đỡ. Sư phụ thấy tôi chưa ngộ được điều này và sử dụng một đồng tu để nhắc nhở tôi: “Tôi nhận thấy rằng các học viên trong vùng của chúng ta không hợp tác với nhau.Mọi người đều hoạt động riêng lẻ.” Tôi cảm thấy rằng điều này rất đúng. Tuy nhiên, một học viên khác nói: “Rõ là hướng ngoại.. Hợp tác là gì chứ? Đó là khi một vấn đề gì đó xuất hiện, tất cả chúng ta đều xử lý nó. Chúng ta có nên coi nó là thiếu hợp tác khi những người khác không giúp đỡ hoặc hỗ trợ chúng ta không?” Ồ, tôi ngộ ra rằng tôi đã quá coi trọng tự ngã. Tôi nên xả bỏ những chấp trước vào việc liệu người khác có hỗ trợ tôi hay không. Tôi chỉ nên cố gắng hết sức mình làm tất cả mọi thứ. Sau đó, không có thêm xung đột nào xuất hiện. Tiền giảng chân tướng tôi đã in rất tinh tế và đẹp, và các học viên rất thích. Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp một việc đã làm tôi hoàn toàn đổi ý. Khi tôi mua vé xe buýt, người soát vé trả lại tiền thừa bằng những tờ 1 Nhân dân tệ – đó là tiền giảng chân tướng. Tờ tiền này rất cũ và tôi không dùng đến nó. Trên tờ tiền có in thông điệp “Trời diệt ĐCSTQ, Thoái ĐCSTQ để đảm bảo tương lai của mình.” Mực in màu xanh-đen, và thông điệp dường như nổi lên trên tờ tiền giấy. Một người không phải là học viên trên xe buýt muốn đổi lấy tờ tiền một Nhân dân tệ này. Cô ấy cầm lấy tờ tiền “cũ và nhàu nát”, gấp nó lại một cách cẩn thận, sau đó đặt nó vào ví của cô. Tôi hiểu những gì Sư phụ nói,

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (“Lý  tính”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Miễn là tôi đã cứu độ chúng sinh hết lòng, họ sẽ hiểu. Nếu tôi không toàn tâm toàn ý vào việc giảng chân tướng, chúng sinh sẽ không thừa nhận nó – cho dù tôi đã làm những tờ tiền đẹp và tinh xảo đến mức nào.

3. Sự bảo hộ nhân từ của Sư phụ trong mọi lúc trên con đường tu luyện

Thiên mục của tôi không được mở trong quá khứ. Trước cuộc bức hại, tôi chỉ có thể nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ rất mơ hồ. Sau khi tôi trở lại với Đại Pháp một lần nữa, tôi đã hai lần gặp phải nghiệp bệnh. Lần đầu tiên, Sư phụ khai ngộ tôi trong một giấc mơ, và sau đó mở thiên mục của tôi để tăng cường chính niệm [cho tôi].

Lần thứ nhất, tôi bị sốt rất cao và thậm chí không thể đọc Pháp. Đêm đầu tiên tôi thấy Sư phụ trong một giấc mơ – Sư phụ thật là to lớn. Tôi không thể thấy toàn bộ cơ thể của Sư phụ trừ hai bàn tay. Một vài đồng tu, những người cũng có những khảo nghiệm không vượt qua tốt, cũng ở đó với tôi, và chúng tôi đang đứng trên bàn tay của Sư phụ. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhận ra rằng Sư phụ muốn chúng tôi biết rằng Ngài luôn ở xung quanh chúng ta và bảo vệ chúng ta. Đêm hôm sau, tôi đã mơ về hai con quỷ nhỏ cố gắng kéo tôi xuống địa ngục. Tôi chợt nhớ ra những gì Sư phụ đã giảng – khi chúng tôi gặp rắc rối, chúng tôi có thể thỉnh cầu sự trợ giúp từ Sư phụ. Tôi ngay lập tức hét lên: “Sư phụ! Cứu con với!’’ Bàn tay của Sư phụ xuất hiện, và chỉ với một ngón tay của Sư phụ, hai con quỷ rơi xuống địa ngục.

Một lần khác tôi bị chấp vào tình. Tôi phát sinh nghiệp bệnh và cần phẫu thuật. Khi tôi đang nằm trong phòng mổ trước ca phẫu thuật, tôi đột nhiên nhìn thấy Sư phụ đang nhìn tôi và khóc. Tôi cũng bắt đầu khóc, và biết rằng tôi đã sai. Sau đó, Sư phụ mở thiên mục cho tôi trong một lần tôi phát chính niệm. Tôi thấy một con đường hẹp màu bạc trên bầu trời. Thỉnh thoảng bạn sẽ thấy một ngã tư nhỏ, một bên hướng tới con đường bạc, và phía bên kia là nơi mà từ đó chúng ta đến. Con đường lên xuống gập ghềnh. Khi đi tới cuối, con đường dẫn thẳng lên trời và bạn có thể nhìn thấy con đường chạm vào bầu trời. Tôi không thể nhìn thấy điểm đến cuối cùng. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang điểm ngộ cho tôi: con đường tu luyện rất hẹp, và người tu luyện phải vững bước trên con đường chính đó mới tu thành. Trong quá trình tu luyện của chúng ta, chúng ta tất phải trải qua thăng trầm. Trạng thái tu luyện của chúng ta sẽ có thể tốt hoặc xấu, điều đó hoàn toàn bình thường, và các khảo nghiệm cũng giống như những ngã tư nhỏ. Một người phải đồng hóa với Pháp để tới được con đường cuối cùng – sau đó thực sự trở về thiên thượng của mình.

Mỗi học viên Đại Pháp chân chính đều đã trải nghiệm sự bảo hộ của Sư phụ trong quá trình tu luyện của họ. Chúng ta không có gì để đền đáp lại Sư phụ. Chúng ta chỉ có thể tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc, cứu độ nhiều chúng sinh hơn, và không để Sư phụ thất vọng.

4. Quyền năng của Đại Pháp

Tôi có băng cassette thu âm các bài giảng của Sư phụ tại Tế Nam trước cuộc bức hại. Một băng dường như bị kẹt, và cứ 3-4 phút thì bị lặp lại. Làm sao tôi có thể nghe lại được? Rồi một ngày, tôi rất muốn nghe Pháp, vì vậy tôi tiếp tục lắng nghe. Sau khi băng lặp đi lặp lại bảy lần, nó trở lại bình thường và chạy rất tốt. Một lần khác, tôi muốn in kinh văn của Sư phụ sau khi cuộc bức hại bắt đầu, vì vậy tôi mượn một máy tính và máy in, sau đó bắt đầu in. Sau khi hoàn thành, tôi nhận thấy rằng tôi in thiếu một cuốn sách, do đó, tôi cài đặt máy in một lần nữa. Tuy nhiên, máy tính chỉ ra rằng không có mực và máy in báo lỗi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nhấn chuột vào nút “in”, và sau bốn lần, nó bắt đầu in! Sau khi in xong, các tờ giấy trông thật hoàn hảo và hộp mực chỉ còn sót lại một giọt mực. Thật là tuyệt vời, một máy in có thể in một cuốn sách mà không cần mực!

Một lần khác, máy in của tôi bị hỏng vì vậy tôi đã khá lo lắng và không thể ngủ được đêm đó, suy nghĩ xem mình nên làm gì. Tôi nhớ rằng trên trang web Minh Huệ (tiếng Hán) có đăng thông tin cơ bản về các điểm sản xuất tài liệu, vì vậy tôi truy cập vào trang web. Thông tin đầu tiên tôi thấy chính là những gì tôi cần. Tôi làm theo các hướng dẫn và sửa máy in của tôi. Ngày hôm sau, tôi tìm kiếm các thông tin một lần nữa, nhưng những thông tin tôi nhận được đêm hôm trước không còn ở đó. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp tôi ngày hôm trước.

Viết bài chia sẻ kinh nghiệm cũng là một quá trình đề cao. Tôi nghĩ rằng tôi đã vượt qua một số khảo nghiệm tốt, nhưng khi tôi viết về chúng, tôi vẫn có thể nhận ra tâm con người và chấp trước của mình. Tôi rất hạnh phúc khi được tham gia Pháp hội trực tuyến. Tôi học được rất nhiều thông qua việc chia sẻ kinh nghiệm.

Con xin cảm ơn Sư phụ vì đã tạo cơ hội để các học viên ở trong Trung Quốc đại lục chia sẻ kinh nghiệm hàng năm. Cảm ơn bạn đồng tu, những người chia sẻ kinh nghiệm của họ cho chúng tôi.

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.

Con xin cảm ơn Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài!

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/17/从新走回大法-了悟生命意义-265184.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/6/136554.html
Đăng ngày 3-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share