Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Đại Khánh
[MINH HUỆ 9-11-2012] “…Suy nghĩ này lóe lên trong tâm tôi và tôi cảm thấy không đúng. Mọi chuyện học viên gặp phải đều có lý do. Tôi hướng nội và tự hỏi bản thân: Có phải điều này xảy ra để tôi có cơ hội buông bỏ chấp trước cô đơn? Khi tôi đang nghĩ, học viên A cần đi vệ sinh nên các chị em gái cô ấy đưa cô ấy đi và để tôi ở lại một mình trong phòng. Tôi nghĩ: Tôi sẽ phát chính niệm một mình, cũng có ích. Tôi lập tức bình tĩnh và cảm thấy như thể cơ thể tôi rất lớn và lấp đầy không gian. Tôi cảm thấy được bao quanh bởi năng lượng, một thứ đặc biệt thần thánh và dễ chịu. Tôi phát chính niệm trong gần một giờ khi học viên A và em gái cô ấy quay lại sau bữa ăn. Em gái cô ấy hỏi: “Chị à, chị vẫn còn phát chính niệm sao?” Tôi mở mắt. Học viên A và em gái cô ấy nói một cách tự nhiên: “Làm thế nào mà chị trông khỏe mạnh đến như vậy? Trước đó chị trông rất mệt mỏi, chỉ sau một lúc, trông chị thật tươi tỉnh, điều gì đã xảy ra vậy?””
–Tác giả
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các bạn đồng tu!
Khi thấy lời kêu gọi viết bài cho Pháp hội Trung Quốc lần thứ 9 trên trang web Minh Huệ, tôi tự nói với bản thân: “Tôi muốn chủ động viết một bài chia sẻ năm nay về việc tôi đã học được cách hướng nội và hiểu được nội hàm của điều Sư phụ đã dạy chúng ta: “‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”). Tôi đã học được cách trân quý sự thần thánh và vĩ đại của Đại Pháp.
Sư phụ đã giảng cho chúng ta “‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” và tất cả các học viên chúng ta đều nhận ra điều này. Tuy nhiên, khi chúng ta gặp mâu thuẫn, nhìn thấy chấp trước của đồng tu và đặc biệt khi chúng ta gặp những giả tướng của nghiệp bệnh, đối với các học viên điều thực sự quan trọng là chúng ta có thể hướng nội vô điều kiện và đề cao theo Pháp hay không.
Tôi đã từng cảm thấy khó chịu bởi vì tôi không biết cách hướng nội. Từ khoảng tháng 04 năm 2011, trong gần sáu tháng, cơ thể tôi liên tục biểu hiện nghiệp bệnh, như đau ở lưng và cánh tay, và mờ mắt. Cuối cùng tôi không thể ăn và rất ốm yếu. Tôi liên tục hướng nội nhưng không thể tìm thấy vấn đề của mình. Tôi nhờ các đồng tu giúp đỡ nhưng vẫn không thể tìm được. Tôi nghĩ nó có thể là một chấp trước căn bản ẩn giấu quá sâu. Có lẽ tôi đã ký một cam kết với cựu thế lực nên tôi bị bức hại hay chịu nghiệp. Dù sao đi nữa, tôi là một học viên Đại Pháp, Sư phụ luôn bên cạnh tôi và không ai có thể làm lay chuyển tôi. Tôi không ngừng loại bỏ và phủ nhận các triệu chứng bệnh và kiên trì làm ba việc nhưng tôi cảm thấy sự tiến bộ của tôi rất chậm chạp, đặc biệt là việc tôi không thể ăn uống kéo dài tới hai tháng.
Sư phụ điểm hóa cho tôi khi thấy tôi không ngộ ra được. Một buổi tối, những từ trong phần “Phụ thể” trong Bài giảng thứ ba – Chuyển Pháp Luân xuất hiện trong đầu tôi: “Người ta đều vì quan niệm của mình chẳng ngay, tâm nơi mình chẳng chính mà [tự] rước lấy rắc rối.” Tôi ngạc nhiên và không biết tâm tôi có đúng đắn và ngay chính hay không. Chắc hẳn là tôi đã lệch khỏi Pháp ở chỗ nào đó. Trong bữa ăn ngày hôm sau, tôi thấy rằng mình không thể ăn được. Điều này kéo dài một thời gian, do vậy tôi trở nên ốm yếu. Tôi nghĩ rằng nó có thể là do đói bụng gây ra, vì vậy tôi ăn một ít trái cây ở nhà. Tôi ăn khi tôi cảm thấy yếu người, và cố gắng dùng thức ăn để bổ sung cho cơ thể. Tôi quên không nhìn nhận tình hình như một học viên và cố gắng giải quyết tình trạng này theo cách người thường. Có phải tôi đã không thừa nhận an bài của cựu thế lực chăng? Tôi vẫn không thực sự xem bản thân mình là một học viên, quả thực tôi đã gặp vấn đề vì tâm tôi không đúng cũng không ngay chính! Khi tôi nhận ra điều này, tôi lập tức thèm ăn và mọi thứ trở lại bình thường: Điều này thật kỳ diệu.
Qua kinh nghiệm này, tôi dần dần biết hướng nội và dùng Đại Pháp để đối chiếu mọi việc.
Đầu năm 2012, đồng tu A trải qua nghiệp bệnh. Các học viên khác phối hợp và luân phiên ở nhà cô ấy hàng giờ để phát chính niệm. Vì hơn 40 học viên tham gia việc này, họ đã giúp sức phá trừ an bài của cựu thế lực và học viên A đã hồi phục. Gia đình cô ấy cũng bắt đầu tu luyện và mọi người đều cảm động vì hành động này. Tôi thực sự cảm động vì sự phối hợp của tất cả các đồng tu khi tôi cũng tham gia vào một buổi tối. Học viên A gần như đã khỏe vào ngày hôm đó và có ba học viên có mặt ở đó. Hai trong số họ phát chính niệm và người kia học Pháp ở phòng khác và chúng tôi thay phiên nhau hàng giờ. Một học viên cùng nhóm với tôi phải về nhà vì vấn đề gia đình đột xuất nên tôi phải phát chính niệm một mình. Chị gái và em gái của học viên A (cả hai đều là học viên mới) nói tiếng Mông Cổ. Tôi không hiểu họ và thực sự rất buồn chán. Tôi nghĩ: có ba người học Pháp trong phòng đó và một học viên mới đến cũng tham gia với họ. Thật là tốt nếu một người trong số họ có thể qua đây.
Suy nghĩ này lóe lên trong tâm tôi và tôi cảm thấy không đúng. Mọi chuyện học viên gặp phải đều có lý do. Tôi hướng nội và tự hỏi bản thân: Có phải điều này xảy ra để tôi có cơ hội buông bỏ chấp trước cô đơn? Khi tôi đang nghĩ, học viên A cần đi vệ sinh nên các chị em gái cô ấy đưa cô ấy đi và để tôi ở lại một mình trong phòng. Tôi nghĩ: Tôi sẽ phát chính niệm một mình, cũng có ích. Tôi lập tức bình tĩnh và cảm thấy như thể cơ thể tôi rất lớn và lấp đầy không gian. Tôi cảm thấy được bao quanh bởi năng lượng, một thứ đặc biệt thần thánh và dễ chịu. Tôi phát chính niệm trong gần một giờ khi học viên A và em gái cô ấy quay lại sau bữa ăn. Em gái cô ấy hỏi: “Chị à, chị vẫn còn phát chính niệm sao?” Tôi mở mắt. Học viên A và em gái cô ấy nói một cách tự nhiên: “Làm thế nào mà chị trông khỏe mạnh như vậy? Trước đó chị trông rất mệt mỏi, chỉ sau một lúc, trông chị thật tươi tỉnh, điều gì đã xảy ra vậy?” Dựa vào mức độ ngạc nhiên của họ, có lẽ diện mạo tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi rất điềm tĩnh và nghĩ Sư phụ đã khích lệ tôi hướng nội vô điều kiện.
“Trong tu luyện, mỗi người có thể gặp phải những việc đụng chạm đến tâm linh và đôi khi thậm chí cảm thấy rất mạnh mẽ. Một số chúng có thể không trực tiếp biểu hiện xung quanh chư vị, trên thân thể chư vị, hay những chuyện chư vị gặp phải. Chúng có thể phản ánh những việc người khác gặp phải hay khi người khác chỉ trích chư vị, hay qua một số mâu thuẫn khác.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc”, tạm dịch)
Cuối tháng 06 năm nay, hai học viên trong vùng bị bắt giữ. Lúc đầu, tôi không hướng nội, chỉ tăng cường phát chính niệm để gia trì cho hai học viên này. Hai ngày sau, tôi nghe từ một học viên khác rằng học viên B đã bị bắt ở nhà. Tôi rất ngạc nhiên vì học viên B mới chuyển đến đây từ nông thôn và chưa được biết đến mấy. Tại sao học viên B bị bắt? Nghe nói rằng cảnh sát đã tra hỏi học viên B. Câu đối có thông điệp Đại Pháp đã bị gỡ ra khỏi cửa. Sau khi nghe các sách Đại Pháp của cô ấy bị tịch thu, tôi tự hỏi bản thân: “Mình nổi tiếng trong vùng, liệu cảnh sát sẽ lấy các sách của Đại Pháp khỏi nhà mình không?” Tôi lập tức cảm thấy mình bị theo dõi ngay cả khi tôi lên cầu thang.
Tôi bình tĩnh và hướng nội suy nghĩ: “Có phải sự sợ hãi và quan niệm của mình xuất hiện? Được nhiều người biết đến là một cái cớ cho các sinh mệnh tà ác bức hại ai đó sao? Mỗi ký tự trong các sách của Sư phụ lấp lánh ánh vàng kim, các sinh mệnh tà ác dám xuất hiện sao? Sách Đại Pháp bảo vệ mình. Có sách không phải là cái cớ cho tà ác bức hại mình.” Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi nhìn thấy một khoảng không có kích thước bằng một nắm tay xuất hiện trong thiên mục của tôi và các đốm đen với mật độ cao đang chạy ra khỏi nó. Sau một lúc không gian đó trở nên sáng sủa và lớp vật chất sợ hãi đã bị gỡ bỏ.
Không lâu sau, vị trưởng ban cư trú mới được bổ nhiệm đến nhà tôi và muốn kiểm tra “đăng ký hộ khẩu mới”. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, bắt đầu với sự thật rằng Đại Pháp được phổ truyền rộng rãi trên toàn thế giới, những hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu của nó, rằng nó giúp mọi người khỏe mạnh, rằng hơn 100 triệu người đang tập luyện nó, và rằng ác đảng bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói với cô ấy về việc dàn dựng vụ Tự thiêu Thiên An Môn. Tôi bảo cô ấy rằng chỉ có ác đảng mới nói rằng Nó (Đại Pháp) không tốt và hỏi cô ấy nghĩ rằng ai sai? Tôi cũng nói về tàng tự thạch ở Quý Châu với câu Trung Quốc cộng sản đảng vong và một số thay đổi xã hội sắp tới, và v.v. Cuối cùng vị trưởng ban nói rằng không ai được kỳ thị những người có đức tin. Từ thời thơ ấu, cô ấy đã theo mẹ cô và tin vào Chúa Jesus. Cô tiếp tục rằng con người hiện đại không biết họ sẽ xuống địa ngục vì làm những điều xấu. Tôi bảo cô ấy đó là sự thật và thiện giả thiện báo, ác giả ác báo. Tôi bảo cô ấy tôi mong rằng cô ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và nếu cô nhớ, cô sẽ được an toàn khi có thảm họa. Cô gật đầu liên tục và cảm ơn tôi.
Qua việc hướng nội, tôi nhận ra rằng tu luyện thực sự rất nghiêm túc. Tất cả vấn đề lớn hay nhỏ đều phơi bày những quan niệm người thường của chúng ta và là cơ hội cho chúng ta buông bỏ những quan niệm đó, khi chúng ta có thể thực sự hướng nội vô điều kiện.
Tầng thứ của tôi có hạn, xin vui lòng chỉ ra nếu điều tôi nói có gì không phù hợp.
________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/9/明慧法会–向内找是法宝-264513.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/12/136634.html
Đăng ngày 4-1-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.