Bài viết của Hạ Vân
[MINH HUỆ 01-10-2012] Mặc dù bà Bành Thục Mỹ trông có vẻ như là một người phụ nữ Đài Loan bình thường nhưng lại không phải vậy. Không giống như hầu hết những người mẹ ở Đài Loan, hàng ngày bà đều gọi điện thoại về Trung Quốc, giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và chỉ cho mọi người cách thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Bà làm việc này vì quan tâm sâu sắc đến tương lai của những người này.
Khi lần đầu tiên bà bắt đầu gọi điện thoại, bà thường lắp bắp và run rẩy trong khi cầm điện thoại. Bây giờ, khi đề cập đến những thông điệp về chân tướng qua điện thoại, bà rất bình tĩnh và hòa ái, không bị động tâm bởi những phản ứng của mọi người. Đôi lúc bà chỉ mất vài phút để thuyết phục một người thoái xuất khỏi ĐCSTQ, những lần khác bà phải mất đến vài ngày. Tuy nhiên, gần đây bà đã được chứng kiến một sự thay đổi lớn trong tâm của những người dân Trung Quốc.
Bà Bành Thục Mỹ gọi điện về Trung Quốc để giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công đang tiếp diễn
Bà Bành, 53 tuổi, đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 12 năm. Kể từ năm 2007, bà đã gọi điện thoại về Trung Quốc hàng ngày, sau giờ làm việc. Rất nhiều người Trung Quốc đã tin chắc vào những lời dối trá vu khống của ĐCSTQ về Pháp Luân Công. Để vạch trần những lời dối trá này một cách hiệu quả, bà Bành đã tập dượt ở nhà. Không chỉ tự tìm hiểu kỹ về lịch sử xấu xa của ĐCSTQ mà bà cũng đọc lại rất nhiều những bản ghi các cuộc đối thoại trên điện thoại của các đồng tu với người dân Trung Quốc. Thêm vào đó, bà cũng soạn những ghi chú của riêng mình, hy vọng rằng sẽ cung cấp cho mọi người dân Trung Quốc những thông tin toàn diện nhất.
Từ sợ hãi đến tin tưởng
Bà Bành bắt đầu cuộc điện thoại của mình bằng cách nói: “Xin chào, tôi là một tình nguyện viên tại nước ngoài và tôi đang gọi điện thoại để giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Trên 100 triệu người Trung Quốc đã thoái Đảng. Ông/bà đã thoái chưa?”
Trong một lần gọi điện thoại của bà, một người đàn ông đã đáp lại, ông ta nói, “Bà có biết tôi là ai không?” Bà đáp, “Tôi không biết. Nhưng trên thực tế, ông đã nhấc máy có nghĩa là ông là một người đáng quý và chúng ta có một mối nhân duyên tiền định.”
Ông ấy tiếp tục, “Tôi là trưởng phòng công an Bắc Kinh đây. Bà có biết rằng tôi rất muốn giết bà không? Sao bà không sang Trung Quốc để tôi có thể bắt giữ bà?” Sau đó ông ta dập máy.
Mặc dù tay của bà Bành đang run nhưng bà cũng vô cùng lo lắng rằng ông ấy đã không hiểu được chân tướng. Vì vậy ngày hôm sau bà đã gọi lại số điện thoại đó và nói với ông ấy về những tội ác và những hành động bạo ngược của ĐCSTQ. Bất kể bà nói điều gì đi chăng nữa, ông ấy vẫn tiếp tục bảo vệ ĐCSTQ.
Tuy nhiên, vào ngày thứ ba, thái độ của người đàn ông đó đã thay đổi. Khi bà nói về cuộc kháng nghị năm 1989 – cũng được gọi là sự kiện ngày 04 tháng 06 – người đó nói rằng ông ấy đã ở Bắc Kinh vào ngày hôm đó và biết chính xác việc gì đã xảy ra.
Đối với cái gọi là vụ tự thiêu Pháp Luân Công tại quảng trường Thiên An Môn, ông nói rằng Ban tuyên truyền trung ương của ĐCSTQ đã dàn dựng nên vụ việc để mưu hại Pháp Luân Công. “Tôi có thể làm được gì ngay cả khi tôi biết việc đó?” Ông ấy có vẻ vừa thất vọng, vừa chán nản.
Mặc dù ông ấy chưa sẵn lòng thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng ông ấy vẫn sẵn sàng lắng nghe bà Bành. Vì vậy hàng ngày bà đã gọi điện cho ông ấy. Đến ngày thứ bẩy, cuối cùng người đàn ông đó đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy cũng bảo bà Bành gọi điện lại cho ông ấy bởi vì ông ấy cũng muốn các thành viên trong gia đình của mình cũng thoái Đảng.
Như vậy, trong khoảng một tuần, người đàn ông này từ chỗ đe dọa bà đã chuyển sang giao phó tương lai của cả gia đình ông cho bà.
Bà Bành đã làm điều đó bởi lòng từ bi và ước muốn cứu người chân thành. Số tiền mà bà dành vào việc gọi điện thoại ra nước ngoài, thời gian sau giờ làm việc mà bà bỏ ra để gọi điện, những lời sỉ nhục mà người ta nhắm vào bà và những sự đe dọa mà bà nhận được – tất cả những việc này đều không tác động được đến bà.
Một ngày, một viên công an ở tỉnh Quảng Đông đã nói với bà Bành, “Thoái Đảng à? Tôi làm việc cho phòng công an đấy! Tôi sẽ ghi lại đoạn đối thoại này và tố cáo bà!”
Bà Bành đáp lại, “Anh muốn ghi lại đoạn đối thoại của chúng ta sao? Thật tuyệt vời! Anh nên bật nó lên cho các đồng nghiệp của anh, gia đình và bạn bè của anh để họ có thể hiểu được Pháp Luân Đại Pháp.”
Bà Bành đã nói với anh ta chân tướng về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại đang tiếp diễn của ĐCSTQ. Bà cũng đưa cho anh ta số điện thoại của Tổ chức Liên minh Điều tra bức hại Pháp Luân Công và bảo anh hãy liên lạc với họ để chia sẻ về những điều mà anh biết về cuộc bức hại. Bà Bành tin rằng người đó đang lắng nghe một cách chăm chú và đồng ý theo lời đề nghị của bà. Cuối cùng, anh ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.
Từ thờ ơ đến ủng hộ
Bên cạnh việc nói chuyện với rất nhiều người ích kỷ và bất lịch sự ở Trung Quốc, bà Bành còn gặp nhiều người thờ ơ đối với cuộc bức hại Pháp Luân Công. Bà cũng nói chuyện với nhiều tri thức trẻ vốn vô cùng sợ ĐCSTQ, họ nói, “Nó chẳng làm gì tôi cả. Đó cũng không phải là việc của tôi,” và “Tôi chẳng có gì để nói.”
Bà Bành nói với một người đàn ông trẻ, “Anh sợ rằng mình sẽ bị giết hoặc bị bỏ tù hay đưa vào trại lao động cưỡng bức nếu anh nói bất cứ điều gì đúng không?” Người đàn ông trẻ trả lời, “Vâng, đúng vậy.”
Sau đó bà giải thích cho cậu ta, “ĐCSTQ đang rút sinh huyết của Trung Quốc. Chừng nào ĐCSTQ còn cầm quyền thì Trung Quốc còn phải chịu đựng. Hãy vùng dậy khỏi ĐCSTQ và làm điều gì đó có ý nghĩa. Hãy cho tất cả các bạn của cậu cùng các thành viên trong gia đình biết điều mà tôi đã chia sẻ với cậu. Chỉ khi người dân Trung Quốc thức tỉnh thì hoàn cảnh ở Trung Quốc mới thay đổi.” Người đó đã đồng ý với bà, cậu ta nói, “Bà nói hay lắm!”
Người dân muốn giúp truyền rộng chân tướng
Trong những năm qua, bà Bành không nhớ được bà đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại về Trung Quốc. Tuy nhiên, bà biết rằng ngay khi mọi người biết được chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công, họ đều muốn vạch ra ranh giới giữa bản thân họ và ĐCSTQ. Họ nhận ra rằng chỉ bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì họ mới có thể có được một tương lai tươi sáng và gia đình họ mới được an toàn.
Trong hai thập kỷ qua, bà đã chứng kiến một số lượng người đáng kể thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Có lẽ những người này đã vô thức cảm nhận được rằng thời gian để đưa ra quyết định mang tính trọng yếu nhất này đang sắp hết.
Bà Bành tin rằng hình thế này là do nỗ lực phối hợp của rất nhiều người đang giảng chân tướng qua internet và điện thoại. Nhiều người mà bà gọi điện tới đã nói với bà rằng họ biết điều mà bà Bành đang nói là thật và họ đã tới Đài Loan và đọc được rất nhiều về Pháp Luân Công tại các điểm du lịch. Thông thường những người này đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ không lâu sau khi bà nói chuyện với họ.
Bà Bành cười và nói rằng bà không còn phải mất đến bảy ngày mới thuyết phục được người nào đó thoái xuất khỏi ĐCSTQ nữa. Bây giờ chỉ mất vài phút! Thậm chí nhiều người còn đề nghị giúp bà truyền rộng chân tướng bằng cách bảo gia đình và bạn bè của họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Một lần bà đã nói chuyện với một người mà đã từng được nghe về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Bà Bành: “Để được bình an, ông có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó không?”
Quý ông: “Bà đang bán bảo hiểm à?”
Bà Bành: “Vâng, bảo hiểm miễn phí, ông sẽ không mất một đồng nào cả.”
Quý ông: “Vâng, tôi biết. Tôi biết!”
Bà Bành: “Ông rất thông minh, thưa ông! Ông nên nhanh chóng thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.”
Sau đó người đàn ông đó đã yêu cầu bà Bành giúp ông ấy thoái Đảng.
Rất nhiều công nhân cổ xanh đã phàn nàn với bà Bành về việc tham nhũng công khai của ĐCSTQ. Một trong số họ nói, “Nhìn những tên quan tham nhũng này xem! Họ sống cuộc đời xa xỉ như vậy. Nếu họ đâm phải một người nghèo, trong khi đang lái những chiếc xe đắt tiền, thậm chí họ cũng sẽ không dừng lại mà ra tay giúp đỡ đâu. Nhà của chúng tôi bị chính quyền phá dỡ một cách bất hợp pháp còn đất đai thì bị tịch thu. Bây giờ chúng tôi phải làm những việc vặt, chỉ đủ để sống qua ngày. Thu nhập của chúng tôi bị giảm mạnh!” Họ cũng nhìn thấy bản chất tà ác của ĐCSTQ, họ nói, “Chẳng có tin tức gì là sự thật cả.”
Những người giống như vậy đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ với một chút hay không hề do dự. Một trong số họ, sau khi đồng ý thoái Đảng, đã nói với bà Bành, “Gọi điện thoại như thế này quá chậm. Gửi cho tôi một số thông tin và tôi sẽ chuyển tiếp cho những mối liên lạc của tôi!”
Một hôm, một sinh viên đại học đã nhận được cuộc gọi giảng chân tướng từ bà Bành – trong khi cậu ấy đang ở trong lớp. Cậu ấy bật điện thoại ở chế độ loa ngoài để tất cả các bạn học trong lớp của mình đều có thể nghe thấy. Sau đó, cậu sinh viên đó nói với bà rằng tất cả các bạn học của cậu đều muốn thoái. Sau đó bà cho mỗi người trong số họ một bí danh.
Bà nói với họ, “Mỗi người đều nên nhớ bí danh của mình. Có 30 người trong lớp cháu muốn thoái đúng không?” Cậu sinh viên trả lời, “Không, chưa hết đâu ạ, chưa hết ạ. Cô đừng dập máy. Thực tế lớp cháu có 45 sinh viên.” Bà Bành nói với cậu ấy, “Không ai có thể thoái Đảng hộ người khác được đâu trừ khi người đó đồng ý. Tất cả các cháu có đồng ý thoái không?” Cậu ấy khẳng định, “Có, có ạ.” Để chắc chắn, bà đã gửi cho tất cả bọn họ bí danh qua tin nhắn.
Hơn 05 năm qua, chồng của bà Bành hoàn toàn ủng hộ những nỗ lực gọi điện thoại của bà. Thậm chí ông còn giúp đỡ bà công việc nhà để bà Bành có thể gọi điện thoại.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/10/1/从七天到几分钟的转变(图)-263535.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/20/135976.html
Đăng ngày 26-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.