Bài của một học viên Tây phương

[MINH HUỆ 02-10-2012] Kính chào Sư phụ, kính chào các đồng tu! Tôi muốn chia sẻ với mọi người về trải nghiệm của mình khi chuyển đến khu phố Tàu ở San Francisco và giảng chân tướng cùng tu luyện ở đó.

Khoảng một tháng trước, tôi chuyển đến khu phố Tàu. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005“:

“Nhưng tôi còn thấy được rằng vùng khu phố Tàu ấy là điểm để trống của việc chư vị giảng chân tướng và chứng thực Pháp; nhưng nó lại là chủ yếu nhất, là địa phương chủ yếu nhất của chư vị ở miền Tây.”

Nếu Sư phụ nói điều gì đó là quan trọng, không kể là tôi có hoàn toàn hiểu nó hay không, là một đệ tử, tôi chỉ đơn giản là nên làm điều đó.

Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005“:

“Cuộc bức hại đối với các đệ tử Đại Pháp và đối với dân chúng Trung Quốc là do ác đảng phát khởi tại Trung Quốc, do vậy [nơi] mọi người cần nhắm thẳng vào là Trung Quốc, cũng chính là nhắm thẳng vào người Trung Quốc. Nơi các khu phố Tàu chính là nơi người Trung Quốc tập trung lai vãng, thế nên mọi người không thể lơi lỏng nơi đó, không thể bỏ qua một nơi có thể [giúp] các đệ tử Đại Pháp phát huy tác dụng lớn như vậy được. “

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007” Sư Phụ nói về khu phố Tàu:

“Không thể kiên trì lâu dài, ít nhân viên, thế thì đương nhiên cải biến không nổi.”

Tôi đã đi phát tờ rơi hầu như mỗi ngày tại khu phố Tàu với tại gian hàng thông tin Pháp Luân Đại Pháp do Đài phát thanh Sound of Hope (Đài PT SOH) dựng trên góc phố California và Grant, nơi dừng xe lửa; hoặc giúp giữ các biểu ngữ thoái ĐCSTQ trên phố Stockton. Làm công việc giảng chân tướng tại khu phố Tàu đã giúp cho sự tu luyện của tôi rất nhiều. Tôi bắt đầu công việc này vào ngày chúng tôi chuyển đến văn phòng. Khi chúng tôi đến đó, quản lý của Đài PT SOH giới thiệu tôi với người điều phối viên tại quầy của họ. Ngay lập tức, học viên này đã hỏi tôi: “Ngày mai mấy giờ bạn có thể giúp được? Bạn có thể làm mỗi ngày không?” Tôi không chắc mình thực sự có thời gian để làm điều đó mỗi ngày không và có thể sử dụng tốt nhất thời gian của mình không, vì tôi điều hành một vài hạng mục, nhưng tôi đã tiến lên và bố trí thời gian, biết rằng nó là một việc tốt.

Vì vậy, tôi đã đi mỗi ngày đến những nơi mà điều phối viên của chúng tôi bảo tôi đi. Địa điểm thường bị thay đổi vào phút cuối hoặc tôi nên làm việc gì, chẳng hạn như phát tờ rơi, giữ một biểu ngữ, hoặc luyện các bài công pháp. Tôi không để tâm, bởi vì tôi nhớ lời giảng của Sư Phụ trong “Tinh tấn hơn nữa“:

“Vậy thì người phụ trách hàng đầu các hạng mục [công việc], bất kể là hạng mục gì, người phụ trách Phật Học Hội của đệ tử Đại Pháp các nơi, họ làm những gì, mọi người chỉ quan tâm là theo đó mà làm.”

Tuy nhiên, mặc dù tôi tiếp tục với mọi thay đổi, việc phát tờ rơi là một thách thức đối với tôi. Không có nhiều người lấy tờ rơi lần đầu tiên. Tôi biết đó là làm một việc tốt, nhưng tôi biết phải có một cách tốt hơn. Do đó, rất nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí của tôi như: “Đây có phải là cách tốt nhất? Có phải tôi đang lãng phí thời gian của mình? Chúng ta nên có các tờ rơi khác không?” v.v.. Vì vậy đôi khi, tôi chỉ luyện các bài công pháp và để những người khác phát tờ rơi.

Và trên thực tế, suy nghĩ của tôi đã trở thành một xu hướng đi xuống, cũng giống như Sư phụ mô tả trong “Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011” về việc chúng ta không phát chính niệm một cách chân chính:

“Nhưng chúng ta có những người phát chính niệm thì phát ra là gì; ngồi ở đó tay dựng lên nhưng tư tưởng không phải là chính niệm: ‘Tại sao năm nay làm như thế này nhỉ? Năm ngoái mình bán vé tốt lắm mà, a, tại sao bảo mình phát chính niệm ở đây, không để mình đi bán vé? Tại sao cứ phải làm xã hội chủ lưu? Vé bán đắt thế này, người ta có thể mua không?!’ (mọi người cười) Bây giờ chư vị nghe vậy thấy rất khôi hài, nhưng đó là hiện tượng hết sức phổ biến. Chư vị biết chăng? Thứ phát ra ấy hình thành ở toàn cầu một thứ dinh dính như hồ, rất ít tà ác liền có thể can nhiễu chư vị, nhưng chư vị lại thanh lý không được [thứ ấy], trực tiếp cản trở các đệ tử Đại Pháp bán vé, và các đệ tử Đại Pháp phát chính niệm chân chính.”

Sau đó, một vài ngày cuối tuần trước, tôi đã có một bước đột phá. Sau khi hoàn tất việc dạy các bài công pháp cho một du khách tại quảng trường Portsmouth, tôi đã đi đến vị trí quầy của chúng tôi để xem ở đó có ai cần chúng tôi giúp đỡ không. Tôi đã có một chút miễn cưỡng khi đi bởi vì tôi rất thích dạy các bài công pháp, tôi không mong đợi có rất nhiều người phủi tay với tôi khi đưa tờ rơi cho họ.

Tôi thấy điều phối viên của chúng tôi đứng một mình ở mọi góc phố đang phát tờ rơi. Cô ấy không phải là một người nói tiếng Anh bản địa như tôi và hầu hết mọi người đi qua đều nói tiếng Anh, không phải tiếng Trung Quốc.

Vì vậy, tôi quyết định sẽ giúp đỡ cô ấy ít nhất trong 20 phút. Chỗ chúng tôi là một vị trí đặc biệt ở đỉnh của ngọn đồi đi vào khu phố Tàu và rất nhiều du khách đi vào khu phố Tàu bằng cả hai là đường Pine hoặc đường xe lửa. Thêm vào đó, nó ở ngay trước Nhà thờ lớn Old St Mary. Vì là ngày Chủ nhật, mọi người đang đến đó để làm lễ, và phía trên đó có một đám cưới, vì vậy mọi người tấp nập vào nhà thờ. Ngay cả khi chỉ có 10% trong số họ lấy tờ rơi đó sẽ là trên một trăm tờ mỗi giờ. Vì đó là một ngày đặc biệt quan trọng.

Nhưng đó không phải là tất những gì đã xảy ra. Thay vào đó, khoảng 80-90% người đã lấy tờ rơi từ tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi vẫn còn cảm nhận hào quang từ lúc luyện các bài công pháp, vì vậy tôi đã tràn đầy năng lượng. Tôi có thể cảm thấy năng lượng đang dao động xuyên qua cánh tay mình và ra khỏi ngón tay của tôi, và khi tôi nói, lời nói của tôi tràn đầy niềm tin và nhiệt huyết. Khi tôi phát tờ rơi, tôi nói:“Chào mừng bạn đến với khu phố Tàu. Đây là môn tu luyện truyền thống Trung Quốc miễn phí. Nó rất tuyệt diệu!” Gặp người Trung Quốc, tôi sẽ nói một vài từ tôi đã được học bằng tiếng Trung.

Hầu hết mọi người đều lấy một tờ rơi, họ có thể nói tiếng Anh hoặc tiếng Trung. Một số du khách dừng lại để hỏi những câu hỏi về môn tập hoặc yêu cầu được hướng dẫn. Và trong khi tôi đang hướng dẫn tôi ngoảnh lại, một số du khách khác sẽ hỏi tờ rơi. Thay vì ở lại chỉ khoảng 20 phút, tôi ở lại toàn bộ thời gian, thêm ba giờ nữa, cho đến khi chúng tôi gấp ô của quầy lại. Điều phối viên đã rất ngạc nhiên. Cô ấy nói với tôi rằng chưa có ai từng phát tờ rơi nhanh chóng như vậy.

Cô muốn biết cách tiếp cận của tôi. Tôi giải thích nhận thức của mình rằng khi năng lượng của chúng ta mạnh mẽ và tâm của chúng ta ngay chính, chúng ta sẽ ước chế được trường của người thường và trấn áp hoặc loại bỏ bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào ngăn chặn họ biết được sự thật. Tôi tin điều này bởi vì các nhân tố chính sẽ giúp chúng ta làm điều nó. Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011

“… có những lúc đệ tử Đại Pháp có cách nghĩ khá là chính, ấy là có chính Thần hoặc nhân tố chính đang khởi tác dụng, gia trì chính niệm của họ.”

Đây là tiềm năng tích cực khi chúng ta có chính niệm. Khi tâm của chúng ta thực sự thuần tịnh, nó có một ảnh hưởng cực kỳ to lớn.

Tôi giải thích nhiều hơn cho người điều phối viên cách tiếp cận của tôi về việc nói chuyện tràn đầy nhiệt tình và niềm vui, bởi vì tôi tin rằng đây là năng lượng chính diện mà mọi người có thể cảm thấy. Ngày hôm sau, cô đã thử và cô kể lại rằng cách làm việc đó rất tốt và cô đã phát được nhiều tờ rơi chưa từng có. Kể từ hôm đó, các học viên khác đã hỏi tôi về cách tiếp cận này và họ đã chiểu theo bản thân và nhận thức của họ và có được kết quả tốt hơn.

Đêm đó, khi chúng tôi học Bài giảng thứ sáu của Chuyển Pháp Luân, những từ này làm tôi giật mình,

“Một người thường hết sức yếu nhược, những tín tức tồn tại ở họ đều không ổn định, rất có thể phát sinh biến đổi này khác.”

Tôi nhận ra thật dễ dàng để ước chế người thường lấy tờ rơi khi tâm của chúng ta ngay chính.

Trên cơ sở đó, ngày hôm sau tôi đã đưa mọi thứ đến một vị trí cao hơn. Tôi phát chính niệm khi bắt đầu. Tâm của tôi trở nên tĩnh lặng như mặt nước và sự yên bình lan tỏa trong tôi. Một số người nhận tờ rơi của tôi mà tôi không cần phải nói bất cứ điều gì. Thỉnh thoảng, khi mọi người tiến lại gần, tôi phát chính niệm thẳng vào những người đó. Một số người trong số họ đi về phía tôi để lấy một tờ rơi. Thí dụ, tôi phát chính niệm tới một doanh nhân trong một bộ đồ đắt tiền khi ông đang băng qua đường xuống đồi về phía tôi. Thông thường các doanh nhân đi bộ ngang qua nơi đó một cách vội vàng và không dừng lại vì bất cứ điều gì. Lúc đầu, người đàn ông này cũng giống như thế. Tôi nói những gì tôi thường nói: “Môn tu luyện Trung Quốc miễn phí.” Ông ấy trả lời: “Cảm ơn bạn rất nhiều.” và vội vã đi. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Đi xuống đồi khoảng mười bước, ông dừng lại và quay lại hỏi: “Môn tu luyện Trung Quốc loại gì vậy? Thái cực quyền phải không?” “Không, là khí công”, tôi nói rõ. “Được, tôi sẽ lấy một tờ”, ông nói khi ông bắt đầu đi bộ trở lên đồi về phía tôi. Tôi mỉm cười.

Tóm lại, hiện giờ có một số cơ hội tốt phi thường ở khu phố Tàu và tôi khuyến khích mọi người đến đó giúp đỡ.

Tôi sẽ kết lại bằng lời giảng của Sư Phụ về khu phố Tàu trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007“:

“Có bao nhiêu người đến khu phố Tàu ở San Francisco để giảng chân tướng? Không thể kiên trì lâu dài, ít nhân viên; thế thì đương nhiên cải biến không nổi. Vậy nên học viên khu Bay Area đông như thế, tại sao mọi người không coi trọng địa phương đó, đến đó thực thi một cách nỗ lực?”


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/10/2/135686.html

Đăng ngày: 10– 12 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share