Bài viết của Hiểu Lý, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng Giêng năm 1999. Sáu tháng sau, Giang Trạch Dân, người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đã bắt đầu một cuộc bức hại tàn bạo lên hàng trăm hàng ngàn học viên vô tội. Tôi đã bị bức hại và chuyển chỗ ở chín lần trong 13 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù bị mất việc và tài sản cá nhân, phải xa gia đình nhưng tôi cảm thấy rất may mắn khi được là một học viên Đại Pháp.
Sau mười ba năm bị đàn áp, các học viên phụ trách các điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đã học được kinh nghiệm rằng họ cần phải tiến hành mọi hoạt động một cách bí mật. Họ sẽ cung cấp các tài liệu và không đích thân giảng chân tướng. Sau khi xem bài giảng “Giảng Pháp cho các học viên tại Úc” của Sư Phụ, tôi ngộ ra rằng việc cứu độ chúng sinh là vô cùng quan trọng. Trong bài giảng, Sư Phụ nhấn mạnh việc giành lấy chúng sinh từ tay cựu thế lực và cứu độ chúng sinh. Nhận thức của tôi là chúng sinh đang trong tình trạng nguy hiểm. Để hoàn thành thệ nguyện và sứ mệnh tiền sử, các học viên quản lý các điểm sản xuất tài liệu nên tận dụng cơ hội giảng chân tướng trực tiếp bằng lý trí và trí huệ, vì có vô hạn chúng sinh phía sau mỗi người. Tất nhiên, với điều kiện là điểm sản xuất tài liệu được an toàn.
Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Chúng tôi thực hiện việc này cũng không được phép sai sót; [nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì.”
Với sự khích lệ của Sư Phụ, tôi mang theo những quyển sách nhỏ giảng chân tướng, bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp (1), và các đĩa DVD khi đi làm. Tôi tận dụng cơ hội để nói chuyện với người dân khi đi làm hoặc khi điều hành việc kinh doanh. Tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và kêu gọi họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Sư Phụ sẽ an bài những người có tiền duyên đến với tôi, và họ sẽ được cứu khi hiểu được chân tướng.
Trong khi làm việc tại một cửa hàng quần áo, tôi thường đi qua một bãi đỗ xe ôm. Có rất nhiều xe máy ra vào bãi đỗ xe này. Tôi đã nói chuyện với những người lái xe mỗi ngày, và khoảng từ 05 đến 12 người trong số họ sẽ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau khi hiểu được chân tướng và nhận bùa hộ mệnh, họ vui vẻ nhận xét: “Cảm ơn học viên Đại Pháp.” Tôi rất vui khi thấy họ được cứu và trả lời, “Xin đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư Phụ của chúng tôi vì Ngài mới là người cứu chúng ta.” Bởi vì công việc của tôi chỉ mang tính tạm thời và không ổn định, bốn tháng sau, sau khi tôi đã quen hầu hết tất cả mọi người, Sư Phụ an bài cho tôi một địa điểm mới để tu luyện.
Sư Phụ cũng giảng trong kinh văn “Thế nào là đệ tử Đại Pháp”:
“Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin. Trong con mắt của Thần, sinh mệnh là đồng đẳng, ‘giai tầng’ là do xã hội nhân loại phân hoạch ra.”
Tôi nhìn nhận lại bản thân sau khi đọc bài giảng của Sư Phụ và nhận ra rằng tôi đã đánh giá người khác bởi vẻ ngoài của họ và chọn người mà tôi muốn giảng chân tướng cho. Ví dụ, tôi sợ nói chuyện với những người mặc âu phục phương Tây, và tôi không muốn nói chuyện với những người ăn mặc cẩu thả, xịt nước hoa mạnh, hoặc ăn mặc kỳ dị. Ý niệm người thường của tôi đã ngăn cản tôi trợ Sư cứu độ chúng sinh. Vì vậy, tôi đã xả bỏ những nhân tâm và trò chuyện với bất cứ ai tôi gặp. Xét cho cùng, tôi đã không tình cờ gặp họ. Tôi muốn nói với họ chân tướng và cứu họ.
Một ngày nọ, tôi ra chợ mua hàng tạp phẩm. Tôi nhìn thấy một người đàn ông 70 tuổi ngồi bên cạnh một luống hoa, như thể ông ấy đang chờ một ai đó. Ông ấy lùn, hôi hám, và bẩn thỉu. Tôi đến gần và đưa cho ông một miếng trái cây. Tôi rút ra một chiếc bùa Pháp Luân Đại Pháp và hỏi ông ấy liệu ông đã có một chiếc chưa, ông nói “Chưa.” Tôi nói với ông ấy: “Tôi tặng ông chiếc bùa này. Hãy trân trọng nó. Ông sẽ nhận được phước lành sau khi chân thành niệm các chữ trên chiếc bùa hộ mệnh, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’” Sau khi ông ấy nhận chiếc bùa, tôi dạy ông chín chữ trên và bảo ông ấy nhẩm lại cùng với tôi. Ông ấy nhìn chiếc bùa, đút nó vào túi và bắt đầu khóc. Tôi nghĩ rằng có thể là bởi vì ông đã tìm kiếm Đại Pháp từ rất lâu và cuối cùng đã tìm thấy nó.
Tôi có một người anh em họ 70 tuổi. Ông ấy bị bệnh từ khi còn trẻ. Ông uống sai thuốc và vì vậy, bị mất trí nhớ và không thể nói rõ ràng. Vài ngày trước, tôi đến thăm ông và đưa cho ông một lá bùa. Ông ấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy tôi. Ông nói rằng ông biết tôi đã không làm gì sai trái, mà chỉ là bị bức hại. Tôi dặn ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” hàng ngày, và các vị Thần sẽ bảo vệ ông ấy và ban cho ông ấy phúc lành. Tôi đã dạy ông niệm các chữ trên nhiều lần, và một điều tuyệt vời đã xảy ra. Ông đã có thể niệm các chữ đó rõ ràng. Tôi quá vui và cười to, nhưng người anh em họ của tôi bắt đầu khóc. Thấy ông ấy khóc, tôi không kìm được nước mắt. Tôi không nghĩ rằng những giọt nước mắt của chúng tôi xuất phát từ tình thân, và chúng tôi đã khóc vì những lý do khác nhau. Ông ấy đã khóc vì cuối cùng đã tìm thấy Đại Pháp, một con đường để trở về cội nguồn của mình. Những đau khổ ông ấy chịu đựng đã không vô ích, và những giọt nước mắt là nước mắt của niềm vui. Tôi khóc vì tôi đã rất hạnh phúc khi những chúng sinh trong vũ trụ của ông ấy, cũng như bản thân tôi, đã được cứu. Không ai có thể nhìn thấy và biết những gì Sư Phụ đã thực hiện để cứu độ chúng sinh. Vì vậy, nước mắt của tôi cũng có những giọt nước mắt của lòng biết ơn.
Một lần tôi đi chợ để giảng chân tướng. Trong khi tôi đang nói chuyện với ba người bán hoa quả, một thanh niên mặc một bộ trang phục ngụy đi về phía chúng tôi. Anh ấy hỏi chúng tôi đang làm gì. Trước khi tôi kịp trả lời, một trong những người bán hoa quả nhanh chóng trả lời, “Ông ấy đang nói cho chúng tôi chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.” Sau khi tôi xác nhận điều này, người thanh niên đứng cạnh tôi và đặt tay lên cổ tay phải của tôi, cánh tay đang cầm những chiếc bùa hộ mệnh, như thể định bắt tôi. Tôi không sợ và tiếp tục nói chuyện một cách bình thản về việc Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa bệnh một cách thần kì, nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn hướng con người trở thành người tốt, nhiều thiên tai và nhân họa là hậu quả của việc các nhà lãnh đạo đương thời làm những việc trái với lẽ trời, và việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó không mang ý nghĩa chính trị mà mang lại bình an cho người dân. Người thanh niên tiếp tục lắng nghe, như thể anh ấy hiểu điều gì đó, và thả tay tôi ra. Mặc dù anh ấy không thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới như những người khác, anh ấy đã xin một chiếc bùa hộ mệnh. Khi rời đi, anh ấy tự nhẩm, “Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ có thể tránh tai họa và mang lại phúc lành.”
Trong khi nhìn anh ấy đút chiếc bùa hộ mệnh vào túi, tôi có những suy nghĩ tôn kính hướng về Sư Phụ. Sư Phụ đã cứu một chúng sinh khác không mắc thêm những sai phạm với Đại Pháp.
(1) Bùa hộ mệnh – ở Trung Quốc, các học viên Pháp Luân Công đôi khi giảng chân tướng bằng cách cho mọi người một vật nhỏ để đeo hoặc trân trọng, vật này mang một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/9/15/利用一切时机-面对面讲真相-262809.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/9/23/135560.html
Đăng ngày: 29-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản