Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Florida

[MINH HUỆ 30-08-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!

Gần đây, tôi đã buông lơi trong tu luyện, vì thế mà xuất hiện nhiều trạng thái tiêu cực: thân thể cực kỳ khó chịu, mệt mỏi, luyện công thì không hứng thú, học Pháp phân tâm, phát chính niệm không tập trung, ngại giảng chân tướng, và tâm trạng u uất không thể diễn tả thành lời. Thế nhưng, Sư phụ vẫn cứ an bài nhiều sự việc cổ vũ nhân tâm để khích lệ tôi.

Tại đây, tôi xin chia sẻ về việc giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ cho khách hàng và những người khác, cũng như việc những vấn đề về xe cộ liên tiếp xuất hiện giúp tôi hướng nội và phát hiện ra chấp trước ẩn sâu.

Giảng chân tướng cho khách hàng

Tôi đã điều hành công ty vệ sinh của mình được một năm, vừa là chủ vừa là nhân viên duy nhất. Tuy rằng công việc này chủ yếu là để kiếm sống, nhưng cũng cung cấp cho tôi cơ hội chia sẻ Pháp Luân Đại Pháp, giảng chân tướng, giới thiệu Shen Yun và Ganjing World cho khách hàng. Tôi đặc biệt chú trọng xây dựng mối quan hệ với khách hàng bằng tín nhiệm, không quan tâm đến lợi nhuận. Tôi nỗ lực giúp đỡ họ, để lưu lại cho họ ấn tượng tích cực về các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Khách hàng của tôi chủ yếu là người cao tuổi gặp đủ loại vấn đề sức khỏe, có cảnh sát về hưu, giáo viên về hưu, một đôi vợ chồng bị liệt do biến chứng, y tá, bà lão độc thân 80 tuổi, và người cha đơn thân bị trầm cảm,… Giờ đây, tất cả họ đều hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Trong công việc, tôi luôn dùng thiện tâm và sự kiên nhẫn để đối đãi với họ, cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của họ, xử lý linh hoạt, để ngôi nhà của họ luôn sạch sẽ. Có lúc những việc này trở thành khảo nghiệm cho tôi!

Ví dụ như vị cảnh sát về hưu kia là người rất kỹ tính, có con mắt sắc sảo, sống cùng gia đình trong một ngôi nhà hai tầng rộng rãi. Lần đầu tiên mang dụng cụ lau dọn vào nhà ông, tôi rất lo lắng, không biết mình có thể làm ông hoàn toàn hài lòng hay không. Nhưng hóa ra ông lại rất chu đáo: sau khoảng hai tiếng lau dọn, ông mang cho tôi một cốc cà phê. Tôi vui vẻ đón nhận, ông bảo tôi nghỉ ngơi một lát, rồi trò chuyện với tôi về đức tin và cuộc sống. Tôi nắm lấy cơ hội này để giảng chân tướng cho ông. Kể từ đó, cứ khoảng ba đến bốn tuần tôi lại đến nhà ông dọn dẹp một lần.

Trong ba tháng đầu, tôi thường không muốn đến nhà ông ấy, vì nhà quá rộng, mỗi khi dọn dẹp xong tôi đều kiệt sức. Nhưng tôi nhận ra mình cần chuyển biến tâm thái, nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực. Dù sao tôi cũng là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, hoàn toàn có năng lực đảm nhận công việc này. Thay vì lo lắng về khối lượng công việc khổng lồ, tôi nên xử lý từng bước một và tập trung vào công việc trước mắt.

Đột nhiên đến một hôm, tôi nhận ra mình thực sự bắt đầu thích công việc này. Mỗi lần mở cửa, ông ấy lại nghiêm túc hỏi: “Lại là một ngày vui vẻ nữa à?” Thực ra đó chỉ là cách nói đùa của ông ấy. Ông thường đột xuất “giao” cho tôi thêm việc, chẳng hạn như dọn dẹp gara, hoặc có lần là máy làm bỏng ngô có bánh xe. Dần dần, ông ấy bắt đầu tin tưởng tôi và thường ra ngoài làm việc vặt trong lúc tôi dọn dẹp. Mỗi lần ông ấy quay lại hỏi thăm tiến độ, tôi nói chưa dọn xong phòng tắm hay sàn nhà, ông lại nửa đùa nửa thật nói: “Sao cô làm chậm thế? Tôi tưởng cô dọn xong lâu rồi chứ!” Ban đầu tôi hơi áp lực, nhưng rồi tôi nhận ra đó là cách nói đùa của ông ấy. Có lần tôi nói muốn tăng giá lên một chút, ông ấy liền nói: “Cô già rồi mà còn chậm nữa, tôi có thể tìm người trẻ hơn, rẻ hơn!” Tôi mỉm cười và nói: “Nếu ông thực sự tìm được, tôi cũng mừng cho ông.” Ông ấy đảo mắt, xua tay. Ông ấy hầu như không cười, nhưng tôi biết ông ấy rất hài lòng với tôi.

Lần nào ông ấy cũng mời tôi cà phê, và kể chuyện quá khứ của ông — một cuộc đời đầy gian truân. Ông ấy thích suy ngẫm, và những cuộc trò chuyện của chúng tôi dần sâu sắc hơn. Khi Shen Yun sắp biểu diễn ở Jacksonville, tôi đưa cho ông ấy một tờ rơi, khuyến khích ông ấy đưa gia đình đến xem. Đáng tiếc là ông ấy đã không đi. Tôi cầu xin Sư phụ ban cho một cơ hội khác. Một hôm, khi chúng tôi lại nói chuyện về tình hình thế giới và tầm quan trọng của đức tin, thì ông ấy nói mình là tín đồ Thiên Chúa giáo, nhưng không đi nhà thờ nữa. Chúng tôi thảo luận về cái chết và đạo lý thiện ác hữu báo. Vậy nên lần sau, tôi mang cho ông ấy kinh văn “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ, ông ấy liếc nhìn một lúc rồi ngồi xuống máy tính. Tôi thất vọng, bèn tiếp tục dọn dẹp. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng máy in. Một lát sau, ông ấy đưa cho tôi bài kinh văn cùng một bản sao nữa, và nói: “Tôi tìm thấy bài viết này trên mạng! Thật tuyệt vời! Tôi đã in một bản cho gia đình. Tất cả họ đều cần đọc nó. Bản này dành cho cô, để cô có thể chia sẻ cho người khác.” Tôi vô cùng kinh ngạc. Ngay lúc tôi sắp từ bỏ hy vọng, thì một thần tích lại xảy ra. An bài của Sư phụ thật vi diệu! Tôi rất mừng cho chúng sinh này, và tràn đầy lòng cảm ân.

Tôi cũng nhận ra là không nên vội vàng giảng chân tướng khi vừa đến, mà trước hết để khách hàng quen và tín nhiệm tôi. Ví dụ khi họ nói tôi là người tốt, hoặc nói tôi không giống người khác, không ham tiền, thì giảng chân tướng sẽ dễ được tiếp nhận hơn.

Tôi còn có một công việc nữa vào cuối tuần là giới thiệu gian hàng triển lãm cho một công ty khác. Hơn một năm trước, tôi gặp quản lý của họ tại gian hàng Shen Yun, khi đó gian hàng của họ ngay cạnh chúng tôi. Sau đó, cô ấy nhờ tôi hỗ trợ, rồi chúng tôi trở nên thân thiết, đồng thời một quản lý ở đó lại là một khán giả hâm mộ Shen Yun. Mỗi khi đến mùa quảng bá Shen Yun, họ cho tôi đặt tờ rơi Shen Yun tại gian hàng và phát cho người qua đường, để tôi tiếp cận được nhiều chúng sinh hơn nữa. Con xin cảm tạ Sư phụ vì an bài này! Mặc dù có những lúc đứng cả ngày giữa trời hè nóng nực hay trời đông lạnh giá rất cực khổ, nhưng mỗi lần phát tờ rơi về Đại Pháp, Shen Yun, hay Ganjing World là một cơ hội để cứu người.

Đôi khi các sự kiện bị hủy hoặc rút ngắn do thời tiết, hoặc khách hàng hủy kế hoạch dọn dẹp vào phút chót, khiến tôi bị thất hụt tài chính. Nhưng chỉ cần tôi buông bỏ chấp trước và hoàn toàn tín Sư tín Pháp, thì thường là ngày hôm đó sẽ có hạng mục Đại Pháp cần tôi hỗ trợ, hoặc tình cờ gặp được người chưa minh bạch chân tướng. Sau đó, công việc và thu nhập của tôi cũng được bù đắp lại.

Tôi thể ngộ rằng: không cần nghĩ nhiều, cứ buông bỏ chấp trước, tín tưởng ở Sư phụ, và thuận theo tự nhiên mà làm ba việc, thì mọi chuyện đều được an bài tốt đẹp.

Gần đây, tôi tham gia một hoạt động ở chợ trời. Dựng xong gian hàng thì trời bắt đầu mưa. Vì còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khai mạc, nên tôi luyện bài công pháp thứ nhất, thứ ba, và thứ tư. Tôi luyện công xong thì một phụ nữ ở gian hàng gần đó đến nói: “Tôi thấy chị luyện công, cảm thấy như chị đang tỏa ra năng lượng mạnh mẽ, mà mưa cũng tạnh rồi.” Tôi giới thiệu cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và nền tảng Ganjing World, và tặng một tờ rơi, cô vui vẻ nhận lấy.

Chiếc xe “quái quỷ” này

Khoảng hơn một năm trước, xe của tôi bị hỏng, nên tôi phải mua một chiếc xe Jeep cũ. Nhưng dùng được hai ngày thì đủ loại đèn cảnh báo trên xe bắt đầu sáng. Tôi mang xe đi kiểm tra, kỹ thuật viên nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể do cảm biến quá nhạy khiến máy nhận định sai thôi. Tuy nhiên, một tháng sau, đèn động cơ bắt đầu nhấp nháy, buộc tôi phải thay một xi-lanh. Theo kết quả kiểm tra, thì vẫn còn nhiều chi tiết khác cần sửa chữa.

Tôi đành phải lái xe đến trung tâm sửa chữa để thay một số cảm biến, nhưng đèn vẫn sáng. Sau đó, tôi thay dầu máy và hai lốp xe, nhưng khi đi thử, xe vẫn không chạy êm.

Để an toàn, tôi cho kiểm tra tất cả bánh xe, mọi thứ dường như đều bình thường, ngoại trừ một cảm biến tốc độ bánh xe “sắp chết” (mà cái này lại mới thay), và còn một số sửa chữa nhỏ khác. Không lâu sau, đèn điều khiển cũng bắt đầu nhấp nháy, kết quả phát hiện rò rỉ nước làm mát, cần thay két nước.

Đại lý bán xe cho tôi — cũng là khách hàng dọn vệ sinh đầu tiên của tôi — cảm thấy rất áy náy, nên chịu chi phí linh kiện, còn tôi chỉ cần trả tiền công sửa.

Tối hôm đó, tôi vui vẻ lái xe về nhà mặc dù tiền sửa chữa vẫn rất cao, vì phải thay toàn bộ trục xe. Tuy vậy, đèn cảnh báo vẫn chưa tắt, xe vẫn xóc, và bất kể tôi đạp ga mạnh đến đâu thì vẫn không có lực, hơn nữa nhiên liệu tiêu hao cực nhiều. Để đề phòng, tôi mua thêm một bộ xi-lanh và bu-gi dự phòng. Gia đình và bạn bè đều khuyên tôi mau đổi xe, xử lý cái “xe quái quỷ” này đi. Nhưng tôi không đổi vì không đủ tiền, hơn nữa tôi cảm thấy chiếc xe này và tôi có duyên phận nào đó.

Tôi bắt đầu hướng nội: Điều này có liên quan đến trạng thái tu luyện của mình không?

Tu luyện của tôi cứ rơi vào tiêu trầm, thân thể thường đau nhức, hàng ngày đều phải ép buộc mình luyện công, học Pháp thường phân tâm vì có nhiều lo lắng. Đôi khi, vì công việc mà tôi bỏ lỡ thời gian phát chính niệm toàn cầu, tuy trong tâm nghĩ phát bù, nhưng thường cũng không làm. Lại thêm hoàn cảnh gia đình, chồng tôi tinh thần không tốt, thường không ở nhà, khiến tôi càng thêm u uất. Tuy tôi cố gắng hướng nội tìm, dĩ Pháp vi Sư, nhưng vẫn thường xuất hiện những cảm xúc tiêu cực, cảm giác giống như con ếch tìm cách bò ra khỏi giếng, nhưng không ngừng trượt xuống.

Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa! Tôi đột nhiên vô cùng minh bạch: Vấn đề của xe có liên quan đến trạng thái tu luyện của tôi. Tại sao sửa lâu như vậy mà vẫn không tìm được nguyên nhân căn bản? Đèn cảnh báo tại sao cứ báo sáng mãi? Khoảnh khắc đó, giống như nhận được gậy bổng hát — có phải vì tôi chưa tìm ra chấp trước căn bản của mình không? Nhưng chấp trước căn bản của tôi rốt cuộc là gì?

Tôi quyết định lùi một bước, dành thời gian nghiêm túc hướng nội tìm. Tôi nhớ lại một lần trò chuyện với con trai — Sư phụ thường mượn miệng con trai để điểm hóa cho tôi. Lần đó, chúng tôi nói đến Đại Pháp, con nói với tôi: “Mẹ biết không? Mẹ thường chỉ nhìn thấy mặt tiêu cực của sự việc. Mẹ tuy đang tu luyện, nhưng không vui vẻ. Con cảm thấy mẹ muốn mượn Đại Pháp để khiến mình vui vẻ. Dù cả ngày ngồi thiền, nếu mẹ không thay đổi từ nội tâm, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Lời của con như chiếc chùy gõ mạnh, tôi lập tức ý thức đó là điểm hóa của Sư phụ. Tôi nói với con, tu luyện Đại Pháp là con đường tôi phải đi, là để thực hiện thệ ước, nhờ tu luyện, tôi mới có tinh lực dồi dào và thân thể khỏe mạnh như vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an. Tu luyện là nghiêm túc. Con nói đúng, quả thực tôi thường oán hận, không thể đối mặt một cách nhẹ nhàng, lấy phong thái của người tu luyện để đối diện với cuộc sống.

Tại sao khi làm hạng mục Đại Pháp hoặc tham gia các hoạt động Đại Pháp, tôi lại cảm thấy sung mãn vui vẻ, nhưng trong cuộc sống thường nhật lại thường rơi vào tiêu trầm? Tại sao tôi tu luyện? Có đúng là tôi chỉ coi Đại Pháp là phương tiện để khỏa lấp nội tâm trống rỗng, tránh xa bệnh tật? Nếu là vậy, thì tôi không phải là đệ tử chân tu! Đại Pháp khiến tôi cảm thấy an toàn, giống như một loại “bảo hiểm nhân sinh”. Tại sao tôi lại khao khát cảm giác an toàn? Sâu thẳm trong tâm tôi có một nỗi sợ, biểu hiện là: sợ cuộc sống, sợ bị bài xích, sợ thất bại, sợ không thể làm tốt, sợ cô độc, sợ con mê lạc trong thùng thuốc nhuộm xã hội và không được cứu, sợ phạm lỗi, sợ tu không thành…… có lẽ còn nhiều hơn nữa.

Mặc dù những nỗi sợ này đã bị phơi bày từ lâu, nhưng tôi không nỗ lực thanh trừ chúng. Tôi tin rằng tâm sợ hãi này chính là căn nguyên khiến tôi buông lơi trong tu luyện, sản sinh sự u uất trong tâm; nó cũng sinh ra tâm tật đố, oán hận, tranh đấu, hiển thị, nóng vội, chấp trước vào tình cảm. Tôi còn phát hiện ra chấp trước vào “thời gian”, mà điều này ngược lại gia tăng tâm sợ hãi trong tôi.

Có lẽ tôi vẫn luôn dùng nhân tâm để đối đãi với Đại Pháp, đồng thời lại ôm giữ chấp trước căn bản và những chấp trước khác mà không buông. Tựa hồ trong tâm tôi có một bộ phận vẫn chưa nguyện ý buông bỏ nhân tâm, vẫn đang truy cầu sự an dật trong cuộc sống người thường.

Nỗi sợ về “sinh tồn” và “bị bài xích” này bắt nguồn từ cuộc sống khó khăn thời thơ ấu của tôi, cũng tạo thành tâm tật đố của tôi. Ví dụ: từ nhỏ tôi luôn khao khát một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cuộc sống lại hoàn toàn ngược lại. Cha mẹ tôi ly hôn rồi tái hôn, rồi lại có hai con trai, rồi cùng họ sống cuộc sống gia đình hòa thuận, mỗi năm lại có kỳ nghỉ. Rồi tôi lại sống không có cha, lớn lên với vô số nỗi sợ. Cho đến giờ, đôi khi nhìn thấy những gia đình hạnh phúc, tôi vẫn thấy chạnh lòng. Rồi tôi lại cảm thấy tội lỗi, vì con tôi cũng lớn lên mà không có cha, thấy mình cũng chẳng làm tốt hơn cha mẹ.

Tôi tin rằng chính nhân tố “sợ hãi” này đã cấu thành chấp trước căn bản của tôi, khiến tôi thấy mình không xứng làm đệ tử của Sư phụ, cản trở tôi tinh tấn tu luyện và trở thành người chân tu.

Giờ là lúc buông bỏ chướng ngại này, trân quý tu luyện, thiện đãi bản thân!

Sau khi có được thể ngộ này, tôi liên hệ lại đại lý bán xe, nhờ họ giúp tôi sắp xếp một buổi kiểm tra tổng thể. Ông ấy giới thiệu một xưởng sửa chữa chuyên biệt, nên tôi đặt lịch hẹn và đến. Tuy nhiên, kỹ thuật viên tỏ ra không thân thiện, thái độ lạnh nhạt, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng có lẽ ông ấy quá bận, quá mệt, dù sao cũng chỉ là kiểm tra, chứ không phải sửa chữa ngay.

Đồng thời, tôi tiếp tục hướng nội tìm, xem mình còn cái lậu nào nữa. Tôi cũng nhận ra khi quá tải và chịu áp lực lớn, tôi cũng có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, ngữ khí cứng nhắc với người khác. Đây cũng là điều người tu luyện cần tu bỏ.

Cuối cùng, kỹ thuật viên đã tìm được vấn đề chính: Nguyên nhân là một bảng vi mạch điều khiển bị hỏng. Bảng điện hiện không làm việc, không đọc được thông tin nào, mới khiến đèn cảnh báo sáng liên tục, không ngừng xuất hiện vấn đề.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Nhưng rồi ông ấy nói tiếp: “Loại bảng mạch này có thể đã ngừng sản xuất, không đảm bảo là có thể tìm được đồ thay thế. Dù có thay được, thì chi phí có thể lên tới hơn 1.000 đô la. Hơn nữa xe đã đi chục năm rồi, có khi thay xong bảng mạch, còn cần thay hộp số, chi phí còn tăng thêm nữa.”

Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, đúng là ác mộng! Tôi hỏi ông ấy chi phí lần kiểm tra này thì ông nói là miễn phí. Tôi cảm ơn ông ấy, và hứa sau này nhất định quay lại gửi ông ấy một ít tiền típ. Ông ấy xem ra rất mệt mỏi, quả thực là dựa vào sức lực vất vả mưu sinh.

Mấy ngày sau, tôi quay lại gặp ông ấy, và tặng tài liệu chân tướng, ông ấy rất vui vẻ nhận lấy. Ông ấy còn giúp tôi thay cuộn dây đánh lửa và bu-gi. Đổi lại, tôi dọn dẹp nhà miễn phí cho ông ấy một lần, mọi người đều rất vui vẻ.

Bây giờ, xe của tôi chạy như mới! Khi tôi hướng nội tìm, phát hiện ra chấp trước căn bản của mình, thì cũng tìm được căn nguyên vấn đề của xe, và lại triệt để giải quyết được.

Đây là một chút thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi. Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực làm tốt ba việc, chân chính tu luyện, theo kịp tiến trình Chính Pháp, đoái hiện thệ ước, theo Sư phụ về nhà!

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội San Francisco năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/30/498905.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/9/229751.html