Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Vương quốc Anh

[MINH HUỆ 08-09-2025] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Năm nay là năm đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ tâm đắc thể hội tu luyện cho Pháp hội. Tôi muốn hồi báo lên Sư phụ từ bi vĩ đại trải nghiệm tu luyện của mình và chia sẻ với các đồng tu. Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ về cách tôi lấy học Pháp làm trọng và chứng thực Pháp và tu luyện bản thân trong khi làm công việc toàn thời gian.

Tôi chọn làm nghề lái xe buýt hai tầng. Có hai lý do cho lựa chọn của tôi: Thứ nhất, tôi nghĩ trong tương lai, khi Shen Yun được phổ truyền rộng rãi hơn, tay nghề lái xe buýt có thể được sử dụng để hỗ trợ đoàn nghệ thuật. Thứ hai, sau khi tìm hiểu kỹ, tôi phát hiện rằng công ty này có ba ca làm việc: ca sáng, ca trưa, và ca tối. Cả ca sáng lẫn ca tối đều không ảnh hưởng đến hoạt động giảng chân tướng hằng ngày ở Khu phố Tàu của tôi. Vì vậy, năm ngoái tôi đã đóng tiền để đăng ký khoá học lái xe buýt hai tầng, đã thi đậu tất cả các bài thi sát hạch và được cấp bằng lái. Tôi chính thức được tuyển vào làm việc toàn thời gian cho Công ty Vận tải London.

Giai đoạn 1 – Chứng thực Pháp khi chạy tuyến đường đơn giản nhất

Do công việc toàn thời gian được chia thành ba ca — ca sáng, ca trưa, và ca tối — nên thời gian học Pháp và luyện công trước đây của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Thử thách mới của tôi là làm sao để vừa đi làm toàn thời gian vừa hoàn thành ba việc của người tu luyện. Giải pháp của tôi là: tận dụng mọi thời gian trống để học Pháp và luyện công. Khi tôi mới bắt đầu công việc này, công ty thường xếp các ca sớm nhất cho tài xế mới. Vì vậy, khi được xếp làm ca sáng, tôi phải dậy từ 3 giờ sáng. Trên đường đến công ty, tôi học Pháp. Trong giờ làm việc, khi xe buýt chạy đến điểm cuối của tuyến, chúng tôi thường có 10 đến 30 phút giải lao, tôi tận dụng tối đa khoảng thời gian đó để học Pháp hoặc luyện một bài công pháp.

Buổi trưa, tôi được nghỉ khoảng một giờ. Tôi sắp xếp thời gian này để luyện bài công pháp thứ hai trong nửa giờ, và thường luyện ở công viên nhỏ gần tòa trụ sở của công ty xe buýt. Ca làm việc của tôi tổng cộng được nghỉ ba tiếng, và tôi dành trọn thời gian ấy để luyện xong bốn bài công pháp đứng và đọc ít nhất một bài giảng Pháp.

Điều này vô cùng quan trọng đối với tôi. Một mặt, nó giúp tôi có đủ năng lượng để hoàn thành tốt ca làm việc; nhưng quan trọng hơn là nó cho phép tôi sau giờ làm việc có thể tham gia hạng mục giảng chân tướng ở Khu phố Tàu trong trạng thái tỉnh táo không mệt mỏi. Vì ca sáng bắt đầu sớm, nên tôi cũng tan ca sớm, và có thể bắt xe buýt từ công ty tới thẳng Khu phố Tàu. Trên xe buýt tới Khu phố Tàu tôi tranh thủ học Pháp. Sau khi đến nơi, tôi tham gia hoạt động hồng Pháp và giảng chân tướng đến khoảng 7 giờ tối, rồi phụ giúp thu dọn trước khi ra về. Khoảng 8 giờ tối tôi về đến nhà và luyện nốt bài công pháp thứ 5.

Mục đích tôi chia sẻ chi tiết thời gian biểu hằng ngày này không phải để nói về bản thân, mà để nhấn mạnh một điểm then chốt rằng nếu tôi không tranh thủ học Pháp và luyện công trong suốt ca làm việc, và nếu tôi không có sự gia trì, không có năng lượng của Đại Pháp, thì tôi sẽ không có gì khác biệt so với những đồng nghiệp người thường. Các đồng nghiệp người thường hay nói với tôi rằng sau khi tan ca là họ thấy kiệt sức, không còn chút năng lượng nào để tham gia các hạng mục cứu người như tôi.

Tu từng ý từng niệm tại nơi làm việc, chứng thực Đại Pháp

Người thường làm các việc dường như chủ yếu vì danh vì lợi. Họ gắng sức để đạt thành tích xuất sắc, v.v.. Mục đích cuối cùng của những nỗ lực của họ là để đạt được nhiều danh lợi hơn. Nhận ra điều này, tôi cũng ngộ ra được gốc rễ của việc tại sao xã hội con người không thể tồn tại mãi — bởi vì nó được xây dựng trên nền tảng của vị tư.

Nhưng nhờ có Đại Pháp chỉ đạo, tôi hiểu rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta làm gì cũng phải nghĩ cho người khác trước, trở thành những sinh mệnh vô tư, vô ngã, giác ngộ theo chính đạo. Pháp lý này giúp tôi có được cách nghĩ hoàn toàn khác, có được con đường sinh mệnh hoàn toàn mới. Khi ngồi sau vô lăng xe buýt, ban đầu, tôi luôn nhắc hành khách nắm chắc tay vịn, và mỗi khi tăng ga, tôi luôn nghĩ đến cảm giác của hành khách, đặc biệt là người già, người khuyết tật, hoặc phụ nữ mang thai, nên tôi rà ga thật nhẹ để tăng tốc. Tôi cũng quan sát tình hình đường sá trước và chuẩn bị dừng xe từ từ, tránh phanh gấp, để hành khách không bị choáng hay té ngã. Khi qua các khúc cua, tôi cũng luôn nghĩ đến sự an toàn của hành khách. Không chỉ với hành khách trên xe, mà tôi còn đối diện với vô số người đi bộ, xe đạp, xe máy, và các loại xe khác trên đường, bất kể là khi chạy tuyến xe buýt hay từ nhà đến nơi làm việc nhận ca hoặc sau giờ làm về nhà, tôi luôn tuân thủ luật lệ giao thông, không lấn làn hay va quẹt với xe khác, và tôi luôn nghĩ đến sự an toàn của mọi người. Dưới sự chỉ dẫn của Pháp lý rằng người tu luyện phải luôn nghĩ cho người khác trước, tôi chưa từng gây tổn hại cho bất kỳ hành khách, người đi bộ trên đường, hay phương tiện nào. Trong tâm tôi biết rõ, sự an toàn của bản thân và của mọi người xung quanh đều là do Đại Pháp ban cho tôi! Cảm tạ ân Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!

Tôi đã ngộ ra rằng, trong quá trình làm việc, tâm vị tư sẽ khiến tôi rời xa bản ngã, và cũng khiến tôi rời xa đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Vì tôi thường tranh thủ thời gian để học Pháp, nên trong tâm hay nảy sinh chấp trước muốn nhanh chóng về bến cuối, để có thể yên vị luyện công hoặc học Pháp. Tâm niệm ấy đã khiến tôi thường chạy nhanh hơn. Nhưng hễ khởi tâm chấp trước, thì sẽ gặp khó nạn. Để duy trì khoảng cách giữa các xe buýt trong tuyến, tài xế chúng tôi thường phải dừng chờ khách ở bến tiếp theo từ 3 đến 5 phút rồi mới được chạy tiếp. Tôi nhận ra rằng, khi bị nhân tâm dẫn động, tôi khó mà có thể đạt mục tiêu; hơn nữa, vì chạy xe quá nhanh, một số hành khách có thể lỡ chuyến, khiến những tài xế ở phía sau thêm gánh nặng.

Điều này giúp tôi nhận ra rằng làm như vậy chính là đang viễn ly với vô tư vô ngã, không nghĩ cho người khác, nên tôi đã quy chính lại bản thân. Thỉnh thoảng tôi giảm tốc độ, và kết quả là xe tôi chạy sau các xe buýt phía trước. Lúc đó, tôi thấy rất thoải mái, vì những xe trước đã đón gần hết hành khách, và xe tôi hầu như không có ai. Nhưng rồi tôi lại nhận ra rằng, đó cũng là một loại tâm vị tư — là tâm an dật trong công việc. Tôi nghĩ, nếu ai cũng mang tâm niệm như vậy, nếu ai cũng để tâm vị tư ngày càng lớn mạnh, thì mọi người đều sẽ rời xa đặc tính của vũ trụ. Sau khi ngộ ra chấp trước này, tôi chủ động vượt các xe khác khi cần thiết, và tự nguyện gánh vác trách nhiệm nhiều hơn.

Một lần khác, tôi đến công ty lúc 4 giờ sáng. Sau khi điểm danh và nhận lịch trình, tôi phát hiện rằng hôm đó mình có thời gian nghỉ đến 4 tiếng, trước đây tôi chưa bao giờ có điều kiện như vậy. Tôi vô cùng vui mừng, và tâm hoan hỷ liền nổi lên. Tôi thầm nghĩ, một lát nữa mình có thể học Pháp thật nhiều, buổi chiều lại có thể đi thẳng đến Khu phố Tàu để giảng chân tướng cứu người. Ngày hôm nay thật là tuyệt diệu. Tôi vào nhà vệ sinh, rồi đi mua một ly cà phê. Khi chuẩn bị quét điện thoại để thanh toán, tôi thấy một cuộc gọi nhỡ của người quản lý trực, nên gọi lại ngay. Ông ấy hỏi liệu tôi có thể giúp chạy tuyến xe của đồng nghiệp được không. Người tài xế đó đến muộn, nên quản lý nhờ tôi chạy thay tuyến xe của anh ta. Tôi nói rằng tôi có thể giúp, nhưng khi mở bảng phân công của đồng nghiệp, tôi phát hiện rằng 4 tiếng nghỉ của tôi đã biến mất, và tôi phải chạy qua lại tuyến đường đó đến tám vòng, đây là công việc mệt nhọc nhất. Lúc đó, trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ không muốn đổi ca cho đồng nghiệp.

Thành thật mà nói, tôi đã không thể ngay lập tức vượt qua khảo nghiệm này. Người quản lý cũng nhận thấy sự do dự của tôi. Nhưng nhớ mình là người tu luyện, tôi đã buộc bản thân đồng ý nhận việc, dù trong tâm không muốn. Tôi nghĩ, chẳng phải đây là can nhiễu không cho mình học Pháp sao. Mang theo tâm bất mãn này, tôi bắt đầu làm công việc của đồng nghiệp kia. Lúc đó, Pháp bảo thần kỳ của Đại Pháp — “hướng nội tìm” — một lần nữa lại giúp tôi. Tôi tự hỏi: “Vì sao mình lại thấy khó chịu như vậy?”

Trong tâm tôi hiện lên bài “Cảnh giới” trong Tinh tấn yếu chỉ của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui”. (Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi bỗng nhiên ngộ ra rằng mình thật sự vẫn chưa đạt đến cảnh giới “lấy khổ làm vui”, và vẫn còn sinh tâm bất mãn vì sợ chịu khổ. Nhưng tôi hiểu đó không phải là bản ngã của tôi. Nghĩ đến đây, tâm tôi lập tức trở nên nhẹ nhõm. Tôi ngộ ra rằng người quản lý ca trực kia đang giúp tôi đề cao trong tu luyện. Một mặt, ông ấy đang giúp tôi đề cao tâm tính, để tôi nhận ra thiếu sót của mình. Mặt khác, ông ấy cũng đang giúp tôi chịu khổ nhiều hơn để tôi tiêu nghiệp. Vậy thì vì lẽ gì mà tôi không cảm ơn ông ấy chứ! Sau ca làm, tôi đi đến Khu phố Tàu để giảng chân tướng như thường lệ, và hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả. Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài điều này, cũng xin cảm ơn người quản lý ca trực!

Vượt qua khảo nghiệm – Hoàn thành tuyến xe buýt dễ chạy nhất

Hàng năm, các tài xế của công ty đều có một đợt kiểm tra bí mật. Trong quá trình làm việc, không có kế hoạch ngày giờ cụ thể nào mà sẽ có người lên xe để tiến hành kiểm tra và đánh giá nhóm. Bài kiểm tra này rất quan trọng, công ty cũng vô cùng nghiêm túc. Nếu điểm đánh giá thấp, tài xế có thể phải nghỉ việc. Tôi không suy nghĩ nhiều về việc phải chuẩn bị thế nào cho bài kiểm tra đó, mà chỉ lấy tiêu chuẩn “Chân–Thiện–Nhẫn” để đo lường từng lời nói và hành vi của mình. Một ngày nọ, quản lý công ty tìm đến tôi, yêu cầu tôi ký tên vào một biểu mẫu, và nói rằng tôi làm việc rất tốt. Tôi nhìn thấy kết quả đánh giá nhóm: điểm của tôi cao nhất. Tôi hiểu rằng, toàn bộ quá trình đề cao bản thân và thành tích tốt đẹp đó đều là nhờ sự chỉ dẫn của Sư phụ và Đại Pháp. Mọi vinh dự tôi có đều nhờ vào sự dẫn dắt của Sư phụ và Đại Pháp!

Khi nhận được điểm đánh giá cao nhất, tôi cũng không còn chạy tuyến đường đơn giản nhất đang chạy nữa, mà thay vào đó được phân công chạy tuyến đường dài và phức tạp nhất. Lúc ấy, tôi càng minh bạch rằng tất cả đều là sự an bài cho quá trình Chính Pháp và tu luyện của đệ tử Đại Pháp. Tuyến xe đơn giản đó là để tôi vượt qua một số khảo nghiệm trong tu luyện. Tuyến đường đó kết thúc, thì quan nạn cũng qua. Do đó, tôi sắp bắt đầu chạy một tuyến đường dài hơn, cũng có nghĩa là khảo nghiệm và ma nạn lớn hơn sắp bắt đầu.

Giai đoạn thứ hai — Chứng thực Pháp trên tuyến đường khó khăn nhất

Tôi từng hỏi một tài xế có hàng chục năm kinh nghiệm rằng tuyến đường nào là khó nhất. Ông ấy trả lời rằng chính là tuyến mới mà tôi sắp đảm nhiệm. Ông nói, rất nhiều tài xế kỳ cựu đều than phiền về con đường này. Tuyến này rất dài, và ở một số đoạn đường hẹp đến mức xe lớn phải leo lên lề đường. Điều thách thức nhất là tuyến đường này hoàn toàn mới và công ty chưa có kinh nghiệm vận hành. Tôi phát hiện rằng, vào thời điểm đó, kinh nghiệm chạy xe của tôi không cách nào có thể cho phép tôi về bến cuối đúng giờ. Nhiều lần, khi tôi chạy đến điểm cuối là đã hết thời gian nghỉ rồi, và tôi lập tức phải chạy chiều ngược lại ngay. Có một số lần, tôi phải chạy liên tục 5 tiếng đồng hồ, không nghỉ một phút nào. Cường độ ấy không chỉ thách thức sức lực của tôi, mà còn ảnh hưởng sâu sắc đến việc học Pháp và luyện công của tôi.

Vì không thể học Pháp và luyện công đều đặn, tôi gần như sắp kiệt sức. Tôi cũng nhận ra rằng, nếu không có sự gia trì của Đại Pháp, tôi không biết sẽ có thể tiếp tục công việc này được bao lâu. Tất nhiên, còn một nguyên nhân khác — vì là người tu luyện, tôi không muốn chạy quá tốc độ cho phép. Nhiều tài xế khác thường chạy nhanh hơn quy định, để có thể có chút thời gian nghỉ, còn tôi thì không có thời gian nghỉ ngơi. Lúc đó, tôi chợt nhớ đến những ngày phát tờ rơi cho Shen Yun. Khi ấy, tôi lái xe chở các học viên đến từng khu vực. Trước khi buổi diễn bắt đầu, chúng tôi thường cùng nhau đọc thuộc Pháp và phát chính niệm. Ngay lúc ấy, tôi nhận ra rằng tôi có thể đương đầu với cường độ công việc, đồng thời bảo đảm thời gian học Pháp bằng cách học thuộc Pháp và nhẩm Pháp trong tâm, thay vì chỉ cố gắng tranh thủ thời gian để thông đọc như trước kia.

Tôi phát hiện để chạy từ bến đầu đến bến cuối tuyến xe của mình, tôi phải đi qua khoảng ba mươi đèn hiệu giao thông. Một số đèn có thời gian chờ khá lâu. Lại còn kẹt xe vào giờ cao điểm nữa, đều là những lúc rất tốt để tôi nhẩm thuộc Pháp. Vì thế, trong khi vừa đảm bảo an toàn tay lái, tôi vừa tranh thủ thời gian nhẩm thuộc Pháp.

Trong ngày đầu tiên thực hành như vậy, tôi nhẩm Pháp trên suốt hành trình đi, và khi chuẩn bị đến bến cuối của tuyến xe, tôi tranh thủ thời gian phát chính niệm. Khi chạy lượt về, tôi nhẩm Pháp; còn khi chuẩn bị đến bến cuối, tôi thường phát chính niệm. Tôi cũng dành một tiếng nghỉ trưa để học Pháp. Mỗi khi tan ca, tôi thường thấy hai chân mình nhẹ bẫng, như thể đang bay trong không trung. Tôi cúi xuống nhìn rồi tự hỏi sao hôm nay chân mình lại nhẹ thế. Hai ngày trước bước chân còn nặng trịch cơ mà. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy. Ngay lúc đó, tôi ngộ ra rằng đó chính là nhờ sức mạnh của việc nhẩm Pháp.

Sư phụ giảng:

“Mọi người biết rằng, từng tế bào trong thân thể chư vị đều là chư vị, đại não của chư vị liên hệ với đại não bên trong từng tế bào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc)

Pháp của Sư phụ cho tôi thể ngộ rằng khi tôi học thuộc Pháp, mọi tế bào trong cơ thể tôi cũng đều đang học thuộc Pháp. Vì thế, trong suốt ca làm việc, Đại Pháp không ngừng tịnh hóa thân tâm tôi, tiêu trừ nghiệp lực trong cơ thể tôi. Đó chính là nguyên nhân khiến thân thể tôi được trở nên nhẹ nhàng. Trải nghiệm này cũng giúp tôi hiểu sâu sắc hơn về lời giảng của Sư phụ: “vật chất và tinh thần chúng là nhất tính” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Có nghĩa là, trong lúc làm việc mà bảo trì được chính niệm, thì chúng ta khi ấy cũng mang thân thể siêu thường. Và như vậy, chúng ta có thể vượt qua mọi ma nạn và khảo nghiệm.

Ngược lại, khi tư tưởng bị nhân tâm dẫn động, thì thân thể của chúng ta khi ấy cũng như người thường, và nó sẽ trở nên mệt mỏi, và khó nạn sẽ nhiều hơn. Chính vì thế mà trước đây khi tôi chưa tranh thủ thời gian học thuộc Pháp và nhẩm Pháp, tôi thường cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nhiều đồng nghiệp là người thường, tâm trí họ đầy rẫy truy cầu tiền tài và danh lợi, sau ngày làm việc, họ liên tục tích nghiệp, và cảm thấy kiệt sức. Còn tôi thì may mắn được đắm mình trong hồng ân của Sư phụ và Đại Pháp, nên dù làm việc cả ngày không nghỉ, tôi vẫn tràn đầy năng lượng, và vẫn có thể đến Khu phố Tàu để giảng chân tướng, chứng thực Pháp. Sức mạnh siêu thường này của tôi hoàn toàn là do Đại Pháp ban cho. Trải nghiệm tranh thủ thời gian để nhẩm Pháp và học thuộc Pháp này của tôi đã chứng thực tầm quan trọng của việc học Pháp và thể hiện trạng thái siêu thường mà Đại Pháp ban cho đệ tử.

Kết luận

Làm công việc lái xe buýt đã giúp ích rất nhiều cho quá trình tu luyện của tôi, và tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã an bài để tôi hiểu sâu sắc hơn nội hàm của việc tu luyện phải phù hợp với hình thức của xã hội người thường. Bề ngoài, công việc ấy giúp tôi có thể chăm lo cho cuộc sống của gia đình nhỏ của mình, đồng thời có đủ điều kiện kinh tế để báo hiếu cha mẹ và bậc trưởng bối. Vì Sư phụ yêu cầu chúng ta phải là người tốt mọi lúc mọi nơi, nên điều vô cùng quan trọng đối với tôi là khiến các bậc trưởng bối của tôi cảm nhận được: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và tự họ nói ra điều này.

Từ góc độ tu luyện, những thử thách mà công việc toàn thời gian này mang lại dường như không hề làm giảm thời gian học Pháp hằng ngày của tôi. Ngược lại, bằng cách tranh thủ từng khoảnh khắc để học Pháp, tôi đã có nhiều thời gian hơn cho việc học Pháp, nhiều thời gian hơn để phát chính niệm, và nhiều cơ hội hơn để hướng nội. Lịch làm việc bận rộn không hề cản trở sự tinh tấn của tôi, mà trái lại, thúc đẩy tôi tinh tấn hơn nữa. Những khó nạn trên con đường tu luyện không thật sự còn là chướng ngại nữa, mà dưới sự gia trì của Sư phụ và Đại Pháp, chúng giúp giúp tôi đề cao.

Quá trình này khiến tôi ngộ ra một cách sâu sắc rằng — dù có bận rộn đến đâu, cũng tuyệt đối không được lơ là việc học Pháp và thực tu bản thân. Dù bận rộn đến đâu, chúng ta vẫn phải đặt việc làm tốt ba việc lên hàng đầu. Tại sao? Tôi phát hiện rằng chỉ khi lấy việc học Pháp làm trọng và chân chính tu luyện, tôi mới có thể có được năng lượng từ Đại Pháp một cách vững chắc. Sức mạnh của Đại Pháp đã giúp tôi đạt được những điều to lớn, còn khó khăn và ma nạn lại trở nên nhỏ bé. Nếu tôi không thể theo kịp việc học Pháp và tu luyện cá nhân, thì bản thân tôi trở nên rất nhỏ bé, và những khó nạn lại trở thành khổng lồ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không đạt được điều này? Có lẽ tôi sẽ cảm thấy mình bị cuốn trôi theo dòng đời, và với vô số chấp trước của người thường, tôi sẽ bị tiêu huỷ.

Bài chia sẻ có điều gì không đúng hoặc không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Hợp thập!

(Bài viết được chọn lọc để trình bày tại Pháp hội Vương quốc Anh năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/8/95-499233.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/11/229781.html