Giảng chân tướng bằng trí huệ và từ bi
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại
[MINH HUỆ 25-08-2025] Tôi là bà mẹ đơn thân có hai con nhỏ. Tôi và chồng đã ly hôn bảy năm trước, trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng để các con tôi cảm nhận được tình yêu thương của một đại gia đình như những đứa trẻ khác. Vì vậy, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết và hòa thuận với gia đình chồng cũ, bao gồm cả chồng cũ và bố mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi hiểu sai về Đại Pháp vì những thông tin sai lệch
Khi tôi mới đắc Pháp, tôi đã dành thời gian rảnh rỗi để học Đại Pháp và luyện các bài công pháp tại nhà. Sau khi tu luyện được hơn một năm, tôi bắt đầu tìm các đồng tu trong khu vực của mình và tham gia một nhóm học Pháp chung.
Mẹ chồng tôi thường theo dõi tin tức trên mạng và dành ba đến bốn giờ mỗi ngày cho các phương tiện truyền thông không chính thống. Bà đã bị những thông tin phỉ báng Đại Pháp do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền gây hiểu lầm sâu sắc. Do vậy, bà coi việc tôi tham gia nhóm học Pháp và giao lưu với các học viên khác là tham gia vào tổ chức đáng ngờ nào đó và bỏ bê trách nhiệm gia đình. Tệ hơn nữa, bà trở nên vô cùng sợ hãi về khả năng một ngày nào đó tôi có thể làm hại bà, giống như trong những “vụ án giết người” được dàn dựng.
Tôi đã giải thích với bà nhiều lần rằng việc tu luyện Đại Pháp có rất nhiều lợi ích cho sức khỏe, tinh thần và công việc của tôi. Tôi cũng đã giảng chân tướng cho bà về cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ và đính chính cho bà một số tin đồn thất thiệt trên các phương tiện truyền thông. Tôi nghĩ bà đã hiểu và có nhận thức đúng đắn về Đại Pháp, nhưng gần đây tôi mới biết bà vẫn hiểu sai về Đại Pháp.
Một hôm, bà đến cửa hàng quần áo của các con tôi và nói với nhân viên của tôi rằng con dâu bà (là tôi) đã bị lừa. “Tôi không thể nói chuyện với nó được nữa. Giờ tôi đã hết cách với nó rồi…” Sau khi nghe điều này, tôi đã hướng nội. Tôi có chấp trước gì khiến bà cứ mãi hiểu sai về tôi và Đại Pháp? Tôi quyết định giảng chân tướng cho bà một lần nữa. Một đồng tu đã chia sẻ với tôi một cuốn cẩm nang kinh nghiệm giảng chân tướng do các học viên biên soạn. Tôi thấy có một phần thực sự hữu ích, với tựa đề “Dùng biện pháp pháp lý để chứng thực Pháp – thư khiếu nại gửi cho tờ Thanh Niên Nhật báo.” Bức thư này đã giải quyết một cách có hệ thống và logic tất cả các vấn đề gặp phải trong quá trình giảng chân tướng.
Giảng chân tướng lần thứ hai
Một hôm, tôi đến nhà mẹ chồng để giảng chân tướng lần nữa.
Phản hồi của tôi về việc “bị lừa”
Tôi đến gặp mẹ chồng và hỏi: “Tại sao mẹ lại nói rằng con đã bị lừa? Xin mẹ hãy nói cụ thể cho con biết việc con tu luyện Pháp Luân Công có điểm nào khiến con bị lừa gạt và mê muội?” Bà phủ nhận đã nói như vậy và nói rằng bà không có ý đó. Đối diện với sự phủ nhận của bà, tôi nghĩ: “Bây giờ mình nên giảng chân tướng như thế nào đây? Bà ấy không muốn thừa nhận rằng bà ấy phản đối việc tôi tu luyện Đại Pháp.”
Tôi tiếp tục: “Mẹ ơi, mẹ biết rằng đằng sau từ ‘bị lừa’ ẩn chứa một vấn đề lớn hơn. Con biết mẹ chưa bao giờ ủng hộ việc con tu luyện. Nếu mẹ thực sự ủng hộ con, mẹ sẽ không nói những lời như vậy, phải không?”
Bà trở nên tức giận và cao giọng nói: “Cô không có quyền đến đây để buộc tội tôi!” Tôi đáp: “Mẹ ơi, như vậy thật vô lý. Mẹ đã nói xấu sau lưng con mà mẹ vẫn nghĩ con không có quyền đến hỏi mẹ về chuyện đó sao?” Sau khi nói điều này, tôi cảm thấy không khí đã trở nên rất căng thẳng. Tôi dành chút thời gian để bình tĩnh lại và nghĩ: “Mình cần phải dùng cách tiếp cận khác.”
Tôi bắt đầu nhắc lại những gì bà đã nói trong quá khứ: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ khi mẹ thường đến chùa không? Bố đã nói rằng mẹ bị mê muội bởi điều này. Mẹ đã nói với bố rằng những lời đó sẽ khiến ông ấy phải chịu nghiệp báo nặng nề.” Bà đáp: “Đúng, đúng. Nếu ông ấy nói thế, ông ấy chắc chắn sẽ chịu nghiệp báo nặng nề.” Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy, con xin hỏi mẹ… Bởi con tu luyện Pháp Luân Công, mẹ nói rằng con đã bị lừa. Đây không phải là một vấn đề tương tự sao?”
Lời nói của tôi dường như đã chạm đến điều gì đó sâu thẳm trong tâm bà. Bà sững người và không thể đáp lại. Bà bắt đầu khóc, than phiền và thoái thác trách nhiệm. Bà nói rằng bà yêu tôi hơn cả con gái ruột của bà, nhưng tôi đã làm tổn thương tình cảm mẹ con của chúng tôi. Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi tức giận, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và nghĩ: “Nếu hôm nay mình để cảm xúc của mình bị khơi dậy, mình sẽ không thể cứu được bà ấy.”
Tôi tiếp tục nói: “Mẹ ơi, mẹ biết rằng con đã là một bà mẹ đơn thân sau khi ly hôn. Ai đã chăm sóc con cái và làm việc? Là con, phải không? Vậy tại sao mẹ lại nói rằng việc tu luyện Pháp Luân Công khiến con bỏ bê gia đình, con cái và công việc?”
“Kể từ khi ly hôn, một mình con đã lo toan mọi chi phí sinh hoạt cho mình và các con. Chồng cũ của con chỉ đóng góp tiền học cho con trai của chúng con. Kể từ khi con bắt đầu tu luyện Đại Pháp, công việc kinh doanh của con đã phát đạt. Ngay cả trong đại dịch COVID-19, con đã kinh doanh theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, điều này đã giúp thu nhập của cửa hàng con tăng gấp đôi so với những năm trước.”
Học Pháp nhóm
Tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ nói con muốn tham gia một số buổi tụ họp không đứng đắn nào đó sao? Con đến đó để học Pháp. Chúng con cùng nhau đọc sách Đại Pháp và chia sẻ thể ngộ của mình – điều đó có gì sai? Nó cũng giống như việc mẹ đến chùa để tu tập. Bản chất là giống nhau, chỉ có hình thức là khác nhau thôi.”
Mẹ chồng tôi đáp: “Mẹ đến chùa chỉ vì mẹ đã già, mắt kém và tay run. Mẹ không đi khi còn trẻ như con. Có một người phụ nữ muốn đi tu, nhưng một nhà sư đã bảo cô ấy về nhà chăm sóc gia đình trước, rồi khi già hơn hãy quay lại.” Tôi đáp: “Vậy thưa mẹ, còn những nhà sư xuất gia từ khi còn trẻ thì sao? Ai nói rằng người ta chỉ có thể tu luyện khi về già? Điều đó thật vô lý. Con chỉ tham gia một buổi học nhóm nửa ngày mỗi tuần – so với những người dành thời gian nhậu nhẹt và tiệc tùng, điều này chẳng là gì cả. Pháp môn tu luyện của chúng con thực sự rất phù hợp với cuộc sống hiện đại. Trong khi tu luyện, con có thể cùng lúc lo việc tài chính, con cái và gia đình. Điều này khác với các nhà sư, những người phải cắt đứt duyên trần, rời bỏ gia đình, thay tên đổi họ và hoàn toàn cống hiến cả thể xác lẫn tinh thần cho cuộc sống tu viện.”
Về cuộc bức hại
Tôi nói: “Mẹ ơi, mẹ thường theo dõi các vụ án oan sai và nói rằng mẹ cảm thấy buồn cho những người đó. Nhưng mẹ có biết rằng ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Công suốt 26 năm qua không? Các học viên bị giam giữ bất hợp pháp và trong khi vẫn còn sống bị cưỡng bức thu hoạch nội tạng để phục vụ ngành công nghiệp cấy ghép nhằm thu lợi nhuận khổng lồ. Nhưng mẹ chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến nỗi đau khổ của họ. Điều này chẳng phải cũng giống như đứng nhìn và phớt lờ tội ác, chỉ vì những loại tội ác này không ảnh hưởng trực tiếp đến chúng ta sao? Những người có lương tri trên khắp thế giới lên tiếng để chấm dứt cuộc bức hại này. Con đã đưa cho mẹ tài liệu về việc này, nhưng con đoán là mẹ chưa đọc chúng, phải không?”
Bà đáp: “Mẹ không thích đọc những thứ đó.” Tôi nói: “Con biết là nếu mẹ đã đọc và hiểu, mẹ sẽ không phản đối việc con tu luyện.” Bà nói: “Con có thể không sợ, nhưng mẹ sợ.” Tôi nói: “Mẹ ơi, không có gì phải sợ cả. Con tu luyện Pháp Luân Công một cách công khai và đàng hoàng. Chính phủ chưa bao giờ cấm. Nếu pháp môn là bất hợp pháp, đã phải có văn bản chính thức giải thích điều đó.”
Mẹ chồng tôi chợt nhớ ra bà phải cho bà nội ăn trưa. Bà nội đã bị đột quỵ, phải nằm liệt giường và không thể đi lại được. Trí nhớ của bà lúc tỉnh lúc mê. Khi tôi bước vào phòng bà nội, bà nói: “Mẹ chồng con đang tranh cãi [với con] như luật sư vậy!” Rồi bà nắm tay tôi và nói: “Con ơi, con là một người tốt bụng và đức hạnh như vậy. Sao chồng con lại muốn bỏ con? Bà thấy thương con lắm.” Tôi nhẹ nhàng đáp: “Bà ơi, bà đừng lo cho con. Con đang sống một cuộc sống hạnh phúc và thoải mái. Xin bà đừng buồn cho con.”
Tôi nhận ra rằng bà nội, một chúng sinh, đã chọn đứng về phía thiện lương. Bà đã bắt đầu hiểu chân tướng và những suy nghĩ về công lý của bà đã giúp bà được cứu. Đây là do Sư phụ an bài cho bà – một cơ hội để bà đưa ra lựa chọn. Qua sự việc này, tôi cảm nhận sâu sắc lòng từ bi vô hạn của Sư phụ đối với tất cả chúng sinh.
Trải nghiệm này cũng giúp tôi nhận ra rằng trong khi lý giải mọi việc với mẹ chồng, tôi tuyệt đối không được có tâm tranh đấu và tranh cãi với bà. Tôi cũng không được phép để bà phỉ báng, vu khống hay xúc phạm Đại Pháp, vì làm như vậy sẽ khiến bà tự hủy hoại chính mình. Tôi sẽ không đạt tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp nếu tôi thụ động chịu đựng, cảm thấy bất lực và để một chúng sinh xúc phạm Đại Pháp. Nếu làm vậy, tôi sẽ không thể hoàn thành lời thệ ước thiêng liêng của mình.
Qua trải nghiệm này, tôi đã buông bỏ được tình cảm mẹ con của người thường và đề cao trong tu luyện. Khi mẹ chồng tôi khóc và đau buồn vì mối quan hệ mẹ con của chúng tôi, đó là để khơi dậy cái tình trong tôi. Nhưng tâm tôi đã không bị động bởi điều này và tôi tiếp tục nói chuyện với lòng từ bi.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài chia sẻ của tôi.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/25/497549.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/9/230851.html



