Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-08-2025] Trong hơn hai mươi năm giảng chân tướng về cuộc bức hại và trợ Sư cứu độ chúng sinh, tôi đã gặp gỡ những người thuộc nhiều ngành nghề, độ tuổi và bối cảnh văn hóa khác nhau, những hành động chính nghĩa của họ thực sự đáng ngưỡng mộ. Họ đều đến từ những nơi phi thường trong vũ trụ, có tiền duyên với các học viên, và tất cả họ đều đến thế gian này vì Đại Pháp.

Một chuyên gia cao cấp chính trực và thẳng thắn

Khoảng năm 2005 hoặc 2006, tôi gặp một chuyên gia cao cấp đã nghỉ hưu từ một viện nghiên cứu cấp tỉnh. Ông được mời làm người thẩm định cho một trong những dự án của chúng tôi. Trong những lần trao đổi công việc, bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông, và giải thích tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Ông nhanh chóng đồng ý thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ và nói với tôi: “Tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt về ĐCSTQ, vì vậy tôi đã làm việc mấy chục năm mà không gia nhập nó”. Tôi đưa cho ông ấy một cuốn Cửu Bình, một số tài liệu giảng chân tướng và phần mềm vượt tường lửa giúp ông thấy rõ thế giới thực bên ngoài. Ông ấy vui vẻ nhận chúng và liên tục cảm ơn tôi. Sau khi minh bạch chân tướng, ông còn đưa cho tôi danh sách những người thân của ông muốn thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Vài năm sau, tôi bị tố cáo vì giảng chân tướng và bị giam giữ tại một trung tâm tẩy não. Kết quả là tôi bị sa thải khỏi công việc và không còn phụ trách các dự án nghiên cứu nữa. Việc liên lạc của tôi với vị chuyên gia này cũng thưa dần. Tuy nhiên, mỗi dịp lễ lớn, ông ấy vẫn đạp xe đến thăm tôi và mang theo những món ăn đặc sản địa phương do vợ ông làm. Tôi cũng mua một số quà và đến thăm họ.

Ông ấy nói rằng sau khi tôi bị sa thải và bị giam giữ, ông ấy đã nói chuyện với các lãnh đạo cấp cao của tôi và thể hiện sự tức giận cũng như lo ngại về việc tôi bị đối xử bất công. Ông ấy nói rằng tôi là một người tốt như vậy mà lại bị đối xử bất công.

Ông cũng kể với tôi rằng trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, ông đã đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp là cuốn Chuyển Pháp Luân, và đã đến các điểm luyện công tập thể. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, ông ấy quá sợ hãi nên đã ngưng luyện công. Tôi nghĩ: “Sư phụ thật từ bi khi cho ông ấy gặp tôi để ông có cơ hội quay lại tu luyện”. Tôi đã động viên ông quay lại tu luyện. Tôi đưa cho ông ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân và nhắc nhở ông đừng bỏ lỡ cơ hội mà mình đã chờ đợi suốt bao kiếp luân hồi.

Trong thời gian dịch COVID bùng phát, ông ấy đã hào hứng đến nói với tôi rằng ông quyết định quay lại tu luyện. Tôi suýt rơi nước mắt vì vui mừng và tôi thực sự hạnh phúc vì sự lựa chọn sáng suốt của ông ấy. Tôi đã chuẩn bị một bộ sách Đại Pháp đầy đủ và động viên ông ấy học Pháp, đừng bị can nhiễu bởi sự hỗn loạn của thế giới con người, và hãy bước đi trên con đường tu luyện của mình thật tốt.

Một người bạn của ông ấy sống ở vùng khác đã bị nhiễm virus, và mọi cách chữa trị dường như đều không hiệu quả. Ông ấy bảo bạn mình hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Ông cũng giúp bạn mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cơn sốt của bạn ông nhanh chóng thuyên giảm, nồng độ oxy trong máu tăng lên và người này đã hồi phục. Người bạn ông ấy hiện vẫn khỏe mạnh. Cả gia đình họ đều vô cùng biết ơn sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp.

Mỗi khi nghe thấy ai phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đều lập tức lên tiếng giảng chân tướng cho họ để giải khai những hiểu lầm của họ và bảo vệ thanh danh của Đại Pháp.

Hàng năm, trước ngày 13 tháng 5 (Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới), cũng như các ngày lễ lớn khác, tôi đều hỏi ông có muốn gửi thiệp chúc mừng đến Sư phụ để bày tỏ lòng biết ơn không. Ông ấy luôn vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi! Sư phụ vĩ đại như vậy, tôi phải suy nghĩ kỹ càng xem nên viết gì”. Sau khi viết xong lời chúc, ông ấy nhờ tôi chỉnh sửa lại và gửi đi.

Hiện giờ ông ấy đã ngoài 80 tuổi. Cả ông và vợ đều khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Mỗi ngày, họ đều vui vẻ học Pháp, luyện công, phát chính niệm và tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho người khác.

Người chủ tiệm chính nghĩa

Tôi thường thích ghé vào các cửa hàng nhỏ ven đường để mua sắm và giảng chân tướng. Tôi tìm cách dẫn câu chuyện sang Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cũng nói về sự tham nhũng của ĐCSTQ, sự áp bức của nó đối với người dân thường, và những bất công trong xã hội. Nhiều chủ cửa hàng thích lắng nghe, và một số người kể cho tôi nghe những điều họ đã chứng kiến ​​hoặc nghe thấy. Phản hồi của họ luôn khích lệ và cảm động, và sau khi hiểu được chân tướng, họ đã chọn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Có một chủ cửa hàng khiến tôi ấn tượng nhất. Cô ấy là một người vui vẻ và cởi mở. Sau khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô, tôi có thể thấy rằng cô thực sự hạnh phúc. Cô ấy nói rằng khi còn học cấp hai, cô không thích việc phải tặng quà để được gia nhập Đoàn Thanh niên, vì vậy cô đã quyết định không gia nhập. Tôi khen cô ấy là người sáng suốt và thông minh. Cô ấy nói: “Anh và tôi có duyên gặp nhau, tôi cảm thấy nội tâm chúng ta kết nối với nhau. Tôi thực sự thích nghe anh nói. Chưa từng có ai nói với tôi những điều này trước đây. Ngày nay, mọi người không dám nói ra sự thật”. Mỗi lần tôi mang tài liệu giảng chân tướng mới đến cho cô ấy, cô đều hào hứng kể cho tôi nghe về những trải nghiệm gần đây của mình, chẳng hạn như việc các quan chức tham nhũng bắt nạt người dân, hay cách mà cô ấy và những người bán hàng khác bảo vệ quyền lợi của mình, v.v.

Tôi đã gợi ý rằng sau khi cô ấy đọc tài liệu giảng chân tướng, cô có thể bỏ chúng vào giỏ xe đạp của những người khác để nhiều người hơn nữa có thể biết được sự thật. Tôi nói rằng làm như vậy cũng là một việc tốt. Lần sau khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy vui vẻ kể với tôi rằng cô đã làm như vậy khi đi mua sắm ở một cửa hàng điện tử. Cô ấy cười vui vẻ như một đứa trẻ ngây thơ. Tôi nói với cô rằng cô đã làm rất tốt.

Một ngày nọ vào năm ngoái, cô ấy kể với tôi rằng vài ngày trước, một chiếc xe cảnh sát đã đỗ bên ngoài cửa hàng của cô. Cô ấy không sợ hãi và đi ra ngoài để hỏi xem họ đang làm gì. Cảnh sát nói rằng họ đã bắt giữ một học viên Pháp Luân Công và đang khám xét nhà bà ấy. Người chủ cửa hàng liền đáp: “Họ chỉ đang luyện một số bài công pháp thôi, có gì sai với việc đó? Sao phải làm ầm ĩ như vậy?” Sau đó, cô thấy cảnh sát áp giải một phụ nữ lớn tuổi ra khỏi một tòa nhà chung cư gần đó. Bà cụ bị còng tay nhưng vẫn ngẩng cao đầu bước đi, không hề tỏ ra sợ hãi, trong khi các cảnh sát trông rất bối rối. Cô ấy lo lắng hỏi tôi: “Liệu bà cụ ấy có ổn không?” Tôi trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau đó, tôi hỏi thăm các đồng tu để xác nhận học viên lớn tuổi đó đã trở về nhà an toàn. Tôi đã đến tận nơi để báo tin vui cho người chủ cửa hàng và cảm ơn lòng tốt của cô.

Người bán hàng: “Hãy coi đó là lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ”

Hơn mười năm qua, tôi đã giảng chân tướng và giúp những người bán hàng ở một số chợ địa phương thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi không từ bỏ những người không chịu lắng nghe. Tôi thường xuyên ghé các gian hàng của họ, dù mỗi lần tôi chỉ có cơ hội nói một hoặc hai câu. Tôi muốn họ cảm nhận được lòng tốt của một học viên.

Ngày nay, ở các chợ địa phương, người bán hàng thường hay bớt tiền thừa để tính chẵn tiền cho khách. Nhưng tôi luôn trả đầy đủ và không bao giờ nhận phần giảm giá. Sau nhiều lần, họ đã quen với điều đó. Tôi luôn mỉm cười và nhắc nhở họ: “Đừng quên thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!’ Vào những thời khắc then chốt, điều này có thể giúp chúng ta biến nguy thành an và mang lại phúc lành”. Tất cả họ đều mỉm cười và đồng tình, thậm chí có người còn niệm theo tôi.

Tôi còn mang đến cho họ bản mới nhất của Tuần báo Minh Huệ, lịch Đại Pháp, bùa hộ mệnh Đại Pháp, tài liệu giảng chân tướng, v.v. Một số người bán hàng rất can đảm và họ treo lịch ngay trong quầy hàng của họ.

Một số người bán trái cây biết tôi mua trái cây để dâng lên Sư phụ, và họ luôn cẩn thận chọn những quả tốt nhất cho tôi. Có lần, sau khi cân trái cây, một người bán hàng muốn giảm giá cho tôi. Tôi cảm ơn anh ấy và nói: “Tôi không thể lợi dụng anh. Anh kiếm sống cũng không dễ dàng gì”. Anh ấy nói: “Đây là trái cây anh dâng lên Sư phụ, anh có thể coi đó như là sự cảm kích của tôi dành cho Sư phụ. Mỗi lần đến mua hàng anh đều trả đúng giá và không bao giờ nhận giảm giá. Anh thực sự là một người tốt”. Những lời của anh ấy thực sự khiến tôi cảm động. Tôi nói: “Cảm ơn anh! Tôi xin nhận thiện ý của anh, nhưng tôi phải trả đủ cho anh. Anh hãy cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp nhé”. Tôi thật sự vui mừng cho những người này khi thấy họ bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ và Đại Pháp.

Vào một buổi tối mùa đông nọ, tôi mua một ít hạt dẻ từ một người bán hàng đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Người bán hàng có một chiếc máy để bóc vỏ hạt dẻ ngay tại chỗ nếu khách hàng muốn. Khi cô ấy đổ hạt dẻ vào máy, một vài hạt đã rơi ra. Trời tối và rất khó nhìn thấy chúng rơi vào đâu. Cô ấy đã lấy thêm một ít hạt để bù vào. Tôi mỉm cười và nói với cô: “Không cần thêm nữa, không sao đâu mà”. Khi tôi trả tiền, tôi đưa cho cô ấy một cuốn lịch Đại Pháp có tựa đề “Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới”. Cô ấy mỉm cười và nói rằng cô đã có cuốn lịch đó rồi, một người phụ nữ đã tặng cô một cuốn. Cô ấy rất cảm động và nói: “Tôi đã gặp nhiều người như anh rồi và tất cả họ đều rất tốt bụng. Họ không bao giờ cố gắng lợi dụng người khác. Có lần tôi vô tình đưa thừa một nhân dân tệ cho một bà cụ, và vào mùa hè nóng nực, bà ấy đã phải đi bộ quay lại nhiều lần chỉ để tìm tôi trả lại tiền. Các anh đều là những người tốt bụng, thà chịu thiệt chứ không để người khác phải chịu thiệt thòi”. Tôi nói: “Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi phải luôn nghĩ đến người khác trước. Chị nên cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp vì điều đó!”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/16/498321.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/12/229793.html