Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-05-2025] Vào một buổi tối Hạ chí tháng 6 năm 1996, vợ chồng tôi cùng nảy ra ý định ghé thăm một hiệu sách tạm thời ở gần nhà. Cuốn sách đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước vào là cuốn Chuyển Pháp Luân bìa màu xanh lam được trưng bày trên một chiếc bàn ở phía trước. Tôi lật vài trang và bị thu hút bởi bức chân dung trông rất quen thuộc của Sư phụ và nội dung sâu sắc bên trong. Trực giác mách bảo tôi mua cuốn sách, hôm đó tôi đã đọc cuốn sách đến nửa đêm. Ngày hôm sau, sau giờ làm việc, tôi lại tiếp tục đọc sách vào buổi tối và hoàn thành nửa còn lại của cuốn sách vào lúc nửa đêm. Sau đó, tâm tôi lúc thì phấn chấn, lúc lại bình tĩnh. Cả đời tôi đã chờ đợi và tìm kiếm một con đường tu luyện chân chính, giờ đây, ước nguyện bấy lâu của tôi đã thành hiện thực.

Sau đó, tôi đọc lại cuốn sách một cách chậm rãi, vừa đọc vừa đối chiếu những Pháp lý lĩnh ngộ được trong sách và nhìn lại những tư tưởng và hành vi xấu của bản thân. Hai tuần sau, tôi quyết định tìm một điểm luyện công nhóm và bắt đầu con đường tu luyện của mình. Đại gia đình tôi cũng nhận được những ảnh hưởng tích cực. Trong trào lưu chủ nghĩa vật chất và đạo đức suy đồi, gia đình chúng tôi vẫn lội ngược dòng, quay về truyền thống, con hiếu dâu hiền, cháu con sum vầy.

Chồng tôi đã giúp tôi tìm một điểm luyện công nhóm

Khi tôi quyết tâm tìm một điểm luyện công nhóm, chồng tôi nói rằng anh ấy sẽ hỏi một số đồng nghiệp ở nhà máy mà anh ấy biết là học viên Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, anh ấy nói rằng một điểm luyện công mới đang được lập tại một công viên gần nhà, anh ấy thậm chí còn mang về nhà một cuốn sách Pháp Luân Công và một số bài giảng khác của Sư phụ. Đêm đó, tôi đã làm theo hình minh họa trong sách và bắt đầu luyện các bài công pháp. Sự vô tư của các đồng tu đã khiến tôi cảm động. Họ đã chủ động giúp đỡ tôi, mặc dù chúng tôi không hề quen biết. Tôi tràn ngập sự kính trọng và lòng biết ơn đối với Sư phụ và các học viên.

Từ một “cô gái được nuông chiều” trở thành một đệ tử Đại Pháp

Tôi là con út trong gia đình, là “em gái út”, được các anh chị yêu thương. Được nuông chiều từ nhỏ, tôi rất ích kỷ, tật đố, kiêu ngạo và không biết quan tâm đến người khác. Sau này tôi kết hôn với con trai trưởng của một gia đình khác. Chồng tôi có ba người em trai và ba người em gái. Tôi trở thành dâu trưởng của gia đình lớn này chỉ sau một đêm, với trách nhiệm chăm sóc bố mẹ chồng. May mắn thay, tôi xuất thân từ một gia đình coi trọng các giá trị truyền thống. Tôi đã học cách chăm sóc các em chồng dựa trên cách chị dâu cả và chị dâu thứ đã từng chăm sóc tôi. Tôi chăm sóc bố mẹ chồng dựa trên cách các chị dâu chăm sóc bố mẹ tôi. Tuy nhiên, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới nhận ra sự quan tâm của mình hời hợt đến mức nào. Tôi thường hành động dựa trên động cơ ích kỷ thay vì cân nhắc nhu cầu của người khác. Tôi đã cố gắng sửa đổi bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Thực hành Chân-Thiện-Nhẫn

Khi đến lúc ba người em gái của chồng tôi đi lấy chồng, mẹ chồng tôi nói với tôi rằng bà muốn tặng cho mỗi cô con gái một chiếc chăn cưới. Tuy nhiên, bà không có đủ tiền để mua những chiếc chăn này. Sau khi thảo luận với chồng, tôi nói với mẹ chồng rằng vợ chồng tôi sẽ mua những chiếc chăn cưới này và đưa cho mỗi người em như một món quà cưới từ mẹ chồng. Những chiếc chăn được may theo truyền thống – vỏ chăn bằng lụa gấm thêu các họa tiết rồng, phượng, trẻ em và chữ song hỷ, bên trong là bông mềm, và được may bằng chỉ lụa đỏ. Những chiếc chăn xinh đẹp đã mang lại niềm vui cho mỗi cặp vợ chồng mới. Mẹ chồng và các em chồng của tôi đều rất vui mừng.

Bố chồng tôi mắc bệnh mãn tính và phải nằm viện một thời gian dài. Hằng ngày, chồng tôi đến bệnh viện chăm sóc ông, còn tôi thì đan áo len, quần len, may quần bông và mua cho ông một chiếc chăn mỏng để đắp vào mùa hè. Bố chồng tôi hết lời khen ngợi tôi trước các nhân viên bệnh viện, thậm chí còn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với bác sĩ của ông. Khi vị bác sĩ muốn đọc sách Đại Pháp, ông đã nhờ chồng tôi hỏi xem tôi có thể cho ông mượn vài cuốn không. Sau khi bố chồng tôi qua đời, chồng tôi bắt đầu chăm sóc mẹ chồng tôi, mặc dù chúng tôi không sống cùng bà. Có lần tôi thấy mẹ chồng tôi mặc quần áo mà cháu gái bà đã bỏ đi. Tôi nhận ra rằng mẹ chồng tôi đã già và không thể tự mình mua quần áo, vì vậy tôi bắt đầu mua quần áo cho bà. Từ đồ lót đến quần áo ngoài, từ trên xuống dưới, tôi đã mua quần áo làm từ lụa, cotton, len và lanh, và thậm chí cả tất và giày, để bà có đủ quần áo cho tất cả các mùa. Tôi cũng thay mới ga trải giường và chăn cũ của bà. Tôi đã mua những chiếc áo khoác phù hợp với địa vị của mẹ chồng tôi là người đứng đầu gia đình, để bà mặc khi đi ra ngoài hoặc trong các buổi họp mặt gia đình. Có một khoảng thời gian, mẹ chồng tôi sống một mình. Khi chúng tôi phát hiện ra gạo của bà bị mốc trong mùa mưa, chúng tôi đã lặng lẽ thay gạo mới cho bà. Vợ chồng tôi có chung một nhận thức: “Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với mẹ, hẳn là do chúng tôi đã không chăm sóc mẹ chu đáo.”

Mẹ chồng tôi rất nhớ con gái lớn, bà thường hỏi tôi: “Con có đến thăm em không?” Có lần khi tôi đến thăm em chồng, em ấy nhờ tôi chuyển cho mẹ một túi măng khô. Tôi mở túi ra và nhận thấy măng khô đã bị mốc. Em chồng của tôi sống một cuộc sống giản dị, có lẽ cô ấy đã không để ý đến chỗ thực phẩm bị hỏng. Tôi nhận món quà nhưng biết rằng mình không thể đưa túi măng mốc cho mẹ chồng. Vì vậy, tôi đã đến một siêu thị lớn, chọn loại măng khô tương tự như trong túi và đưa cho mẹ chồng. Mẹ chồng tôi rất vui khi nhận được món quà từ con gái lớn của bà, tôi cũng vui vì đã giúp họ thể hiện tình cảm dành cho nhau.

Khi em chồng của tôi bị gãy xương, tôi đã đến thăm cô ấy và gửi lời hỏi thăm, chúc sức khỏe của mẹ chồng. Em chồng của tôi nói: “Mẹ thường nói với em rằng chị rất tốt. Mẹ chồng mà khen con dâu trước mặt con gái mình thì không cần phải nói cũng biết cô con dâu này xuất sắc đến nhường nào.”

Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, đứng trước việc căn nhà của mẹ chồng cần bán đi để chia tài sản thừa kế, nơi ở của em trai út chồng tôi có nguy cơ không còn nữa. Là người lớn nhất trong gia đình, trách nhiệm quản lý việc này thuộc về vợ chồng tôi. Từ quan điểm đạo đức và chính nghĩa, chúng tôi quyết định nhường phần thừa kế ngôi nhà của mình cho em út chồng. Ngoại trừ hai người em gái có hoàn cảnh khó khăn, tất cả những người còn lại đều làm theo và đồng ý nhường phần thừa kế ngôi nhà của mẹ cho em út. Họ nói rằng: “Anh chị cả của chúng ta rất vị tha và chúng ta đều tin anh chị sẽ làm điều đúng đắn. Sự hào phóng của anh chị đã giúp em út giữ được ngôi nhà của mình.”

Người anh trai thứ ba bị thiểu năng trí tuệ của tôi được hưởng lợi từ Đại Pháp

Bên nhà nội, chúng tôi là con trai và con dâu trưởng, có 3 em trai và 3 em gái; còn ở bên nhà ngoại, chúng tôi là con gái và con rể út. Bên nhà nội, chúng tôi phải đưa ra quyết định và thảo luận kế hoạch. Còn bên nhà ngoại, chúng tôi phải tuân theo sự sắp xếp của các anh trai. Mặc dù nghe có vẻ khó khăn, nhưng thực ra không hề khó. Bằng cách tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn và loại bỏ cái tôi của mình, tôi thấy dễ dàng hơn trong việc thấu hiểu quan điểm của họ và chấp nhận hành động của họ. Vì nhà của chúng tôi ở vị trí thuận tiện, nên thỉnh thoảng các anh chị nhờ chúng tôi giúp làm một số việc. Anh chị em của tôi hoàn toàn tin tưởng vợ chồng tôi, đặc biệt là sau khi anh trai thứ ba của tôi đến sống cùng chúng tôi.

Khi anh ba của tôi còn nhỏ, anh ấy đã hai lần gặp nạn. Một lần sốt cao kéo dài, và một lần bị tai nạn xe hơi. Tổn thương não đã khiến anh ấy bị chậm phát triển, suy giảm trí tuệ, nói năng kém và không biết đếm. Anh trai tôi trở thành một “đứa trẻ thiểu năng.” Anh ấy bắt đầu đi học nhưng đã bỏ học chỉ sau vài ngày. Anh bắt đầu sống cùng chúng tôi vào năm 1991 và đã ở đó trong suốt 30 năm.

Vào tháng 7 năm 1996, điểm luyện công Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi tổ chức cho mọi người cùng xem video các bài giảng của Sư phụ Lý tại nhà tôi. Vì có nhiều người muốn xem và cũng có nhiều người bị hạn chế về thời gian, ví dụ như công việc và trách nhiệm chăm sóc con cái, nên chúng tôi đã tổ chức nhiều ca hàng ngày vào các buổi chiều và tối, đôi khi vào các buổi sáng.

Vui mừng khi thấy có nhiều khách đến thăm, anh ba của tôi đã chủ động đứng bên ngoài để không làm phiền mọi người. Anh ấy đã làm như vậy trong suốt chín ngày. Vào chiều ngày thứ chín, anh ấy nói với tôi: “Em ơi, đã 3 ngày rồi anh không đi vệ sinh được, bụng cảm thấy cứng.” Tôi liền hỏi: “Anh có thấy khó chịu không?” Anh ấy trả lời: “Không.” Vào ngày thứ mười, anh trai tôi đi ngoài phân lỏng trong ba ngày liên tiếp nhưng không cảm thấy khó chịu. Kể từ đó, mỗi lần chúng tôi chiếu video bài giảng của Sư phụ ở nhà, anh ba lại đi ngoài rất nhiều. Một ngày nọ vào tháng 4 năm 1997, khi anh ba của tôi đang vui vẻ xem video Sư phụ dạy các bài công pháp, tôi chợt nhận ra: “Mỗi lần anh xem video của Sư phụ, Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho anh. Sư phụ đang quản anh!” Anh ba sau đó nói với tôi: “Anh có một cái.” Khi tôi bảo anh ấy giải thích rõ hơn, anh ấy trả lời: “Anh có một Pháp Luân.” Anh ấy nói với tôi rằng khi nằm trên giường vào ban đêm, anh có thể cảm nhận được Pháp Luân đang xoay trong cơ thể mình.

Chị hai của tôi từ nước ngoài trở về vào mùa hè năm 1997. Chị ấy đến nhà tôi vào một buổi sáng sớm khi tôi đang đi luyện công ở công viên. Một tiếng sau tôi mới về nhà. Chị ấy tỏ ra rất ngạc nhiên và lập tức hỏi tôi: “Sao cậu ấy (anh ba của tôi) lại có thể nói chuyện được thế? Hai chị em đã trò chuyện được hơn một giờ đồng hồ rồi.” Tôi trả lời: “Vì em tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên anh ba cũng được hưởng lợi.”

Một buổi sáng đầu mùa hè năm 2003, anh ba của tôi bị vấp ngã khi đi vào phòng tắm. Một mảnh kim loại đã cắt vào môi trên của anh ấy, khiến máu nhỏ xuống đất. Tôi dùng hai ngón tay bóp chặt vết thương của anh ấy và nói: “Đừng sợ. Có Sư phụ ở bên cạnh chúng ta.” Anh ấy lặp lại lời của tôi: “Anh không sợ.” Vài giây sau máu đã ngừng chảy. Anh hai của tôi đang ở tạm nhà chúng tôi trước khi trở về nước ngoài và tình cờ có mang theo một ít băng cầm máu. Anh ấy dán một miếng vào vết thương của anh ba, nhưng vết cắt bắt đầu chảy máu ngay khi miếng băng được dán vào. Tôi nói với anh ba: “Băng cầm máu vô dụng rồi. Chúng ta hãy tháo nó ra vì chúng ta có thể dựa vào Sư phụ.” Sau khi anh ấy đồng ý, tôi tháo miếng băng ra, lại dùng ngón tay bóp chặt vết thương và máu đã ngừng chảy. Một lúc sau, chúng tôi phát hiện ra các mép vết rách đã khép lại. Anh ba của tôi đã có thể uống một ít súp ngay trong ngày hôm đó và có thể ăn bình thường vào ngày thứ tư.

Anh ba của tôi thường nghe nhạc luyện công Pháp Luân Đại Pháp, xem các buổi biểu diễn của Shen Yun và rất thích xem tôi luyện các bài công pháp. Anh ấy đã học hát bài “Liên hoa tụng” và thường nghe các bản ghi âm bài giảng của Sư phụ.

Một năm nọ, một người hàng xóm đến thăm nhà tôi, nhìn thấy anh ba của tôi và nói với tôi: “Anh trai chị đã thay đổi rồi. Trước đây anh trai chị trông hơi cứng, nhưng bây giờ trông thư thái hơn rồi.” Tôi lục lại ký ức của mình và phải đồng ý. Tay của anh trai tôi trước đây thường run mỗi khi cầm bát lên. Anh ấy gặp khó khăn trong việc gắp thức ăn bằng đũa và phải đặt bát xuống nhiều lần trong một bữa ăn. Tuy nhiên, bây giờ anh ấy đã có thể ăn uống bình thường. Trước đây, anh ấy không thể tự kéo khóa quần, không biết đếm, thậm chí nói năng cũng không tốt. Nhưng bây giờ anh ấy có thể xử lý những công việc cơ bản này và trò chuyện thoải mái. Do bản tính chân thành và lương thiện của anh ấy, Pháp Luân Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho anh. Anh trai tôi có ý thức bảo vệ chính nghĩa và thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho người khác. Có lần khi đang ăn ở một nhà hàng, anh ấy đã nhặt ra một số hạt lạc nhỏ và đặt chúng vào bát của mình, rồi nói với mọi người rằng những hạt lạc đó đã bị mốc, không nên ăn. Anh trai tôi có thể chịu đựng sự sỉ nhục và lăng mạ, đồng thời đối xử tốt với người khác, không ôm giữ hận thù khi người khác mắc lỗi. Anh trai tôi luôn vui vẻ, giống như một dòng suối nhỏ nuôi dưỡng vạn vật xung quanh.

Quanh giường của anh ba có một trường năng lượng, luôn ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Bất chấp thời tiết lạnh giá, anh ấy vẫn có thể mặc quần áo mùa thu và chỉ cần dùng chiếc chăn mỏng của mình. Nhiều kỳ tích đã xảy ra với anh ấy trong hai mươi năm tiếp theo. Trong khi sức khỏe của hầu hết mọi người có xu hướng suy giảm sau tuổi trung niên, anh ba của tôi đã trải qua nhiều điều phi thường nhờ uy lực của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy qua đời khi 75 tuổi. Chúng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện khi sức khỏe của anh ấy suy giảm, bệnh viện đã tiến hành các cuộc kiểm tra. Các kết quả đều nằm trong dự đoán cho đến khi có kết quả chụp CT. Bác sĩ của anh ấy vô cùng ngạc nhiên: “Não phải và trái của ông ấy đều là màu đen, sao ông ấy vẫn còn sống được?” Anh ba của tôi đã qua đời một cách thanh thản trong phòng bệnh. Chúng tôi đến sau khi anh ấy qua đời hai phút, tôi thấy khuôn mặt của anh ấy dần dần trở nên hồng hào và trẻ hơn. Thật vậy, vào ngày tang lễ, anh ấy trông giống như một thanh niên, với làn da mịn màng và vẻ mặt thanh thản, bình yên. Thi thể của anh ấy được hỏa táng và tro cốt có màu trắng tinh.

Sau khi anh ba qua đời, vào một ngày nọ, tôi đang đả tọa ở nhà vào buổi sáng. Anh ấy đã đến thăm tôi trong không gian khác và hiện ra trước mặt tôi ở bên phải, uy nghiêm trong trang phục Đạo gia màu trắng tinh. Phía sau anh ấy là hai người bạn cũng mặc trang phục trắng tinh. Phía bên trái, tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ truyền đến: “Thật là một vị Thần tuyệt vời.” Anh trai tôi đã ở lại một lúc lâu trước khi biến mất.

Pháp Luân Đại Pháp đã đề cao tầng của anh ba, cải biến cơ thể của anh ấy, dẫn dắt anh ấy trên con đường giác ngộ, và giúp anh ấy trở về cảnh giới của Thần.

Anh ba của tôi luôn nhận được sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt từ những người lớn tuổi và những người cùng thế hệ trong đại gia đình của tôi. Khi bố mẹ tôi qua đời, việc sắp xếp chỗ ở cho anh ba của tôi là mối quan tâm cấp bách nhất đối với mọi người. Sau khi anh ấy bắt đầu sống cùng chúng tôi, đại gia đình tôi đã nhận thấy sự cải thiện trong tình trạng của anh ấy. Họ cũng biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi người bắt đầu ca ngợi Đại Pháp từ tận đáy lòng. Câu chuyện cuộc đời của anh ba của tôi là một tấm gương sáng về các giá trị đạo đức truyền thống ngay chính như “chân thành, thiện lương, khoan dung, và khiêm tốn” mà người Trung Quốc từng trân trọng.

Phúc lành và lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới, mang lại phúc lành và lợi ích cho chúng sinh. Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thân thể của tôi đã trở nên khỏe mạnh. Tôi đã cải biến từ một người ích kỷ, kiêu ngạo thành một học viên lương thiện, bao dung. Mặc dù đã 72 tuổi, tôi vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, thân thể dẻo dai, khỏe mạnh, đầu óc minh mẫn, vẻ ngoài trẻ trung và mái tóc đen. Các đồng nghiệp của tôi đã nhận thấy sự “tái sinh” của tôi, và ngay cả những nhân viên bán hàng trung niên cũng coi tôi là người cùng thế hệ với họ. Chồng tôi cũng được hưởng những lợi ích tương tự với mái tóc chuyển từ bạc sang đen.

Pháp Luân Đại Pháp đã chỉ dẫn cho tôi con đường phản bổn quy chân. Chân-Thiện-Nhẫn đã tạo ra vô số học viên Đại Pháp từ bi và vị tha trên khắp thế giới và tạo ra cơ hội cho chúng sinh được cứu độ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/12/464312.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/31/229153.html