Bài viết của Nhất Liên, một học viên ở Nội Mông
[MINH HUỆ 15-06-2012] Tại huyện Đa Luân của Nội Mông, có một thôn khoảng 20 gia đình sống ở đó. Một năm trước, một cô gái ở thôn bên cạnh đã kết hôn với một người trong thôn này. Sau khi sống ở đó một thời gian, cô nói với hàng xóm rằng thôn này cực kỳ yên bình mà không có bệnh tật hay thiên tai nào, và còn nhật xét: “Đây quả thực là một thôn “Thái Bình!”” (Thái Bình nghĩa là hòa bình và an toàn). Người hàng xóm của cô là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và do đó, đã giảng rõ sự thật cho cô. Đột nhiên, cô gái đã phát hiện ra một điều. Thôn đã được hưởng lợi từ Pháp Luân Công, và hầu hết gia đình đều có các học viên Pháp Luân Công. Sau đó cô bắt đầu tập Pháp Luân Công và bắt đầu tu luyện.
Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện về lợi ích của Pháp Luân Công đối với thôn này và cho cả xã hội nói chung.
Câu chuyện thứ nhất:
Cổ nhân từng nói: “Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc” (Trời có những mưa bão bất ngờ, con người có những thay đổi không thể đoán trước được.) Năm 1996, một phụ nữ 50 tuổi bị thương ở lưng tại nơi làm việc. Kết quả là, bà không thể đứng dậy trong ba năm. Vào mùa đông năm 1998, bà được giới thiệu Pháp Luân Công và bà bắt đầu sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Sau ba ngày, bà có thể đứng dậy đi dạo một cách phi thường và hoàn toàn sửng sốt .
Một năm sau, vào tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tiến hành cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Người phụ nữ này biết rằng công an đang tìm kiếm bất kỳ tài liệu Pháp Luân Đại Pháp nào và đang đến nhà của những người dân. Bà trở nên sợ hãi, kết quả là bà đã đốt các sách và tài liệu Pháp Luân Đại Pháp của mình. Sau đó, do không còn tài liệu và sợ bị chính quyền bắt giữ, bà đã từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vài năm sau, vào năm 2002, bà bị chẩn đoán bệnh ung thư dạ dày và trở nên chán nản. Sau đó bà nhớ đến Pháp Luân Công và những ảnh hưởng tích cực của tu luyện đối với bà trước đây. Bà không chắc chắn là mình còn được chấp nhận là học viên lần nữa không vì bà đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp cũng như bỏ đi các cuốn sách. Một ngày kia, bà mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân và nói trước ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí: “Sư phụ, Ngài sẽ chấp nhận con là học viên của Ngài chứ?” Vào lúc đó, bà thấy pháp thân của Sư phụ từ bức hình hiện ra và đứng trước mặt bà. Bà vô cùng xúc động rằng Sư phụ vẫn chăm sóc bà, và bà hứa rằng sẽ tinh tấn tu luyện Pháp Luân Công.
Trong những cố gắng đầu tiên để luyện các bài công pháp, bà cảm thấy rất đau đớn ở khu vực dạ dày, giống như một cây kim khâu một vết thương. Bà nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho mình và bà đã kiên trì vượt qua cơn đau và giữ nguyên các tư thế “Bão Luân”. Vào ngày thứ hai, bà cảm thấy một cơn đau tương tự nhưng một lần nữa lại vượt qua nó thông qua việc luyện công. Vào ngày thứ ba, bà hoàn toàn không còn đau nữa và bệnh ung thư dạ dày đã biến mất. Nhờ sự kỳ diệu này mà nhiều người thân của bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chồng bà cũng nhận xét: “Khi bà luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy rất thoải mái.” Ông để ý rằng khi vợ ông luyện công, những căn bệnh thông thường như cảm lạnh và nhức đầu của mình sẽ biến mất suốt đêm. Đây là một dấu hiệu rằng khi một người tu luyện Pháp Luân Công, cả gia đình sẽ được hưởng lợi.
Câu chuyện thứ hai:
Một phụ nữ ở trong thôn bị bệnh tăng urê-huyết, một loại bệnh thận nghiêm trọng. Cô ấy rất chán nản, và gần như không thể điều trị được. Một học viên Pháp Luân Công trong thôn quan tâm đến cô và muốn giảng rõ sự thật cho cô. Tuy nhiên, chồng cô là một công an thôn và được ĐCSTQ ra lệnh giám sát các học viên Pháp Luân Công. Vì thế, người học viên không thể giảng rõ sự thật cho cô. Tuy nhiên, người học viên lại bảo cô ấy đến thăm một học viên ở một thôn khác. Cô ấy đã đi gặp người học viên đó và được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó cô bắt đầu tu luyện.
Khi trở về thôn, cô ấy nói với người học viên đầu tiên rằng: “Người mà chị bảo tôi gặp là một học viên Pháp Luân Công và cô ấy đã giới thiệu cho tôi tập luyện. Chị nên bảo tôi tập luyện Pháp Luân Công sớm hơn!” Cô mới chỉ tập luyện trong chín ngày và bệnh của cô tất cả đều biến mất. Hơn nữa, cô cũng kể với chồng mình về Pháp Luân Công và anh ấy cũng bắt đầu tu luyện, và cả gia đình của họ bây giờ đều hưởng lợi từ Đại Pháp.
Câu chuyện thứ ba:
Vào năm 2009, có một học viên Pháp Luân Công có một người con gái bị bệnh mà tình trạng ngày càng xấu đi. Bác sỹ địa phương không thể chẩn đoán bệnh của cô và sau đó cô được chuyển đến Bệnh viện Yến Giao ở Bắc Kinh. Cô bị chẩn đoán bệnh suy thận kinh niên cấp tính. Có khoảng 10 bệnh nhân bị bệnh này trong bệnh viện, và chín người họ đã qua đời trong vòng một tháng. Một ngày nọ, một bác sỹ đến để kiểm tra cho cô và thốt lên: “Tôi không biết tại sao cô vẫn còn sống.” Cô ấy rất giận dữ và cảm thấy vô vọng, nhận ra rằng bác sỹ không thể giúp mình. Sau đó cô nhớ lại một vài thông tin về Pháp Luân Công mà mẹ cô đã cho cô biết, và quyết định tìm đến Pháp Luân Công để được giúp đỡ. Cô liên hệ với mẹ mình và đề nghị họ cùng nhau tập luyện Pháp Luân Công, và cô đã tự mình xuất viện. Khi về đến nhà, tình trạng của cô rất nguy kịch nhưng cô vẫn tu luyện tinh tấn. Không lâu sau, cô hồi phục lại. Một năm sau, cô gọi cho mẹ từ quê nhà và nói: “Con đã trở thành một người khỏe mạnh. Mẹ không biết rằng bây giờ con cảm thấy tuyệt vời thế nào đâu.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/15/“太平村”的故事-256670.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/8/20/135071.html
Đăng ngày: 17-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.