Bài viết của Phùng Thời, một học viên từ Tề Tề Cáp Nhĩ

[MINH HUỆ 07-06-2012] Tôi năm nay 70 tuổi và từng là một người bất hạnh. Khi trưởng thành, tôi đã phải nằm liệt giường suốt 34 năm. Suốt nửa đời người, tôi luôn bị nhiều tai ương, bệnh tật đeo bám, và nợ nần chồng chất. Tôi đã cố tự tử nhiều lần nhưng không thành. Nhờ Pháp Luân Đại Pháp mà tôi còn sống đến giờ.

Nằm liệt giường 34 năm

Khoảng 70 năm trước, tôi được sinh ra trong một cái sân phủ đầy băng tuyết vào đêm Giao thừa Tết Nguyên đán, và bị một bầy chó hoang bao quanh. Người thân và bạn bè đã mượn một con chó săn để đánh đuổi lũ chó hoang đó đi. Con chó săn đó đã chết, nhưng tôi thì sống sót. Tuy nhiên, lưng của tôi đã bị đóng băng và dính vào mặt sân băng, vì thế khi mọi người bế tôi lên, một lớp da của tôi đã bị tuột lại. Tôi đã phải mất ba tháng để lên da mới và hoàn toàn bình phục.

Tôi được chuẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, gây ra suy van, ngược van tim và nhịp tim chậm, vì vậy tim tôi chỉ đập có 38 tới 40 nhịp mỗi phút.

Năm tôi 23 tuổi, tôi bị viêm não, căn bệnh dẫn tới những cơn động kinh của tôi sau này. Mỗi lần bị động kinh, bệnh tim của tôi lại thêm trầm trọng.

Năm 26 tuổi, tôi gặp một vụ tai nạn lớn. Một chiếc xe đầu kéo chở xi măng đã đâm vào tôi khi tôi đang đạp xe. Tôi bị hất vào một cái mương và bất tỉnh. Tại bệnh viện, các bác sĩ phát hiện tôi có một khối u ở các đốt sống thứ 03, 04, và 05 của thắt lưng, bị trật khớp cổ thứ 05 và thứ 07, và bị gãy xương sống thứ 09 và 10. Tôi được chuyển tới các bệnh viện lớn nhất ở Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Giang Tô và Thượng Hải, nhưng tất cả đều không cứu được tôi.

Lúc đó, tôi bị liệt và phải nằm trên giường. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân và bị rối loạn cương dương. Tôi phải uống những liều thuốc nhuận tràng mạnh để ruột có thể làm việc. Vì bị trật khớp cổ, răng và miệng của tôi bị lệch, làm cho tôi rất khó nuốt thức ăn. Tôi bị tổn thương cả về thể chất và tinh thần. Tôi muốn chết bởi vì cảm thấy quá khổ sở. Nhất là, tôi nợ rất nhiều tiền thuốc men. Vì tôi không thể chịu được cảnh để cho cha mẹ già lo lắng vì mình, tôi đã cố tự tử ba lần, nhưng đều không thành công. Để làm cha mẹ vui, tôi đã không cố tự tử nữa.

Tôi bị viêm và dính ruột thừa năm 1994, và gần chết trên bàn mổ. Tôi đã sống lại bằng những cú sốc điện tim.

Tôi cũng bị thiếu máu và sống được nhờ được truyền máu. Tôi đã bị nhiễm vi rút viêm gan A, B, C do truyền máu.

Cuối cùng, cả cha và mẹ tôi đều lần lượt qua đời trong vòng một tuần sau cái chết của người kia. Tôi khóc, khóc tới mức mắt gần như mù lòa. Tôi chỉ có thể thuê một người giúp việc bán thời gian để lo cho mình hàng ngày, và nhờ cậy hàng xóm nấu cháo đậu cho mình để sống tiếp.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã tập 12 loại khí công, và tôi cũng mời các khí công sư đến nhà để chữa bệnh cho mình, nhưng không có môn khí công hay thầy khí công nào có thể giúp được gì. Mơ ước dùng khí công để trị bệnh của tôi đã tan vỡ.

Nhờ tu luyện Đại Pháp, cuộc đời tôi đã sang một trang mới

Cuối năm 1997, tôi luôn nghe thấy một tiếng nhạc rất hay khi nằm trên giường. Cố gắng ngồi dậy, tôi đã bò lên giường để nhìn ra ngoài cửa sổ. Một buổi chiều, khi một người luyện công đi qua cửa sổ nhà tôi, tôi đã ngồi dậy và gọi với theo mà không suy nghĩ: “Chị gái, các chị đang làm gì dưới đó vậy?” Bà ấy trả lời:“Chúng tôi tập Pháp Luân Công.” Tôi hỏi bà ấy:“Chị có tuyển học viên mới không?” Bà ấy đáp: “Mọi người đều có thể học.”

Khi người hàng xóm mang cháo đậu sang cho mình, tôi hỏi: “Cô có thể mượn cho tôi một cuốn sách Pháp Luân Công không?” Sau đó, người hàng xóm đã mượn một cuốn “Pháp Luân Công” (Bản hiệu chỉnh) cho tôi. Lúc đó tôi đã gần mù, nhưng vẫn có thể đọc các nguyên lý của pháp môn và các Pháp lý. Tôi chép lại chúng và vẽ lại các động tác. Tôi bắt chước các động tác khi nằm trên giường, và ghi nhớ các khẩu quyết. Tôi “luyện” như thế cả đêm. Vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy có gì đó quay tròn ở bụng dưới của mình. Nó quay mạnh tới mức người tôi run lên và sau đó tôi bị nôn mửa và tiêu chảy. Thứ tôi nôn ra trông giống như một cục máu đông lớn và phân của tôi đầy mủ và máu.

Thời đó, mỗi ngày, tôi phải uống 22 viên thuốc. Sau khi tập Pháp Luân Công, tôi không còn thấy đau và cũng quên cả uống thuốc. Từ đó, tôi đã không phải dùng thuốc nữa. Hai tháng sau, tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân và đi đến nhà các học viên để học Pháp.

Tập luyện Pháp Luân Công và trải nghiệm sự màu nhiệm của Đại Pháp

Tôi luyện công vào buổi đêm. Một hôm, khi tôi nhập định, tôi nhìn thấy một sinh mệnh khổng lồ bằng ánh sáng ngồi bên phải mình. Tôi là một cậu bé nghịch ngợm và chơi đùa quanh người đó. Một lần khác, sau khi nhập định, tôi đã bay ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn thấy một cánh cửa thiên đường cao ở phía Nam và những cô gái đang tắm trong một cái ao sen. Ngay sau đó, một cánh cửa màu đỏ mở ra. Trên cánh cửa có những chiếc móng bằng vàng to bằng cái bát. Bước vào sảnh chính, tôi thấy nền nhà được lát vàng và cả cung điện trông thật nguy nga, tráng lệ.

Ở bức tường phía tây có một vị Phật lấp lánh ánh vàng kim. Trước vị Phật đó là một cái bàn dài, hẹp bằng vàng, trên đó có những cây nến vàng. Có rất nhiều nhà sư đang đọc kinh sách. Lần thứ ba, tôi đi tới cung điện đó, một tấm thảm dùng để quỳ khi cầu nguyện bằng satin màu vàng được ném về phía tôi. Tôi chạm vào nó và thấy nó thật mềm và êm. Tôi nghĩ: “Mình sẽ không tu luyện ở đây.” Từ đó, tôi không bao giờ quay trở lại cung điện đó lần nữa.

Một hôm, người hàng xóm sống dưới nhà tôi đưa một đồng tu đến để gặp tôi. Người đồng tu đó đeo một huy hiệu Pháp Luân Công trên ngực và tôi thấy nó đang phát sáng. Dần dần, những đồng tu khác tới nhà tôi. Có một vài đồng tu mà tôi đã gặp trong mơ trước đó, và thậm chí ngay cả quần áo của họ cũng giống hệt trong giấc mơ của tôi. Tôi cũng nhìn thấy cảnh “tam hoa tụ đỉnh” trên đầu ba học viên.

Khi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi thấy mỗi chữ là một chữ vạn ở trong những chiếc gương, ánh sáng mà chúng phát ra cao hơn 30cm. Khi tôi xem các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi tự nhủ rằng mắt mình không tốt, vì vậy tôi sẽ nghe bài giảng và nhắm mắt lại. Tuy nhiên, tôi đã buộc phải mở mắt bởi một luồng ánh sáng rất mạnh mẽ. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là nó giống như ánh đèn pha ô tô. Nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy một sinh mệnh khổng lồ bằng ánh sáng ngồi trên một bông hoa sen. Đầu của Ông chạm tới trần nhà. Chỉ khi đó, tôi mới nhận ra Sư phụ đang yêu cầu mình mở mắt để xem băng hình giảng Pháp.

Bị ĐCSTQ đàn áp, cầm tù, và sống trên phố để tránh cuộc đàn áp

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu chiến dịch tuyên truyền bôi nhọ Pháp Luân Công và đàn áp những người lương thiện tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Mọi người ở cơ quan tôi, ở đồn cảnh sát và hàng xóm đã ép buộc tôi viết bản cam kết hứa rằng sẽ không tập Pháp Luân Công nữa. Tôi nhất định từ chối. Tôi nói với họ: “Tôi sẽ không từ bỏ con đường mình đã chọn!”

Vào tháng 12 năm 2000, tôi cùng một vài đồng tu tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Trên chuyến tầu tới Bắc Kinh, tôi đã bị bắt và bị cảnh sát gửi trả về địa phương. Sau đó, tôi bị giam giữ ở Trung tâm giam giữ số 2 ở Tề Tề Cáp Nhĩ. Một hôm, một tên tội phạm đã đá tôi ngã khi tôi đang dọn giường, và tôi đã bị thương nặng. Kết quả là tôi không thể tự chăm sóc bản thân mình. Tôi được thả vào ngày 28 tháng 06 năm 2001. Sau khi về nhà, tôi tiếp tục học Pháp và luyện công. Sức khỏe của tôi đã hồi phục trong ba ngày.

Tái bút: Viết cho người thân, những người không biết sự thật về cuộc đàn áp Pháp Luân Công

Nhiều người đã quen với câu này: “Người xuất gia không nói dối.”

Nói cách khác, một học viên thì không nói dối. Tôi đã gần 70 tuổi, và đã dành nửa đời người trên giường bệnh. Những gì tôi nói là những gì tôi đã trải qua. Pháp Luân Đại Pháp là Pháp của vũ trụ và Sư phụ Lý Hồng Chí là một vị Giác Giả xuống thế gian để truyền Pháp độ nhân.

Trong hơn 60 năm cầm quyền ở Trung Quốc, ĐCSTQ đã tịch thu tài sản của các địa chủ và tư sản thông qua nhiều phong trào chính trị khác nhau. Nó cũng đã giết hại 80 triệu người Trung Quốc. Chắc chắn nó sẽ bị Trời trừng phạt.

Phần lớn người Trung Quốc đều từng gia nhập Đội, Đoàn hoặc Đảng một lần trong đời họ. Nếu bạn là một thành viên của ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, bạn cũng sẽ bị Trời diệt cùng chúng. Vì vậy, các học viên thường nói cho bạn rằng Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp và bằng cách thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó, Thần Phật sẽ bảo vệ bạn an toàn. Tôi thành thật hy vọng những đồng bào Trung Quốc của mình sẽ lựa chọn sự thiện lương và từ bi để khi đại họa đến, bạn và gia đình mình sẽ được an toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/7/【征稿选登】瘫痪三十四年-修大法身心健康-256799.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/15/134432.html

Đăng ngày: 23-8-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share