Bài viết của một học viên tại tỉnh Hà Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-06-2012] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Nam. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị hơn hai mươi bệnh khác nhau, kể cả nhồi máu não, viêm gan, nhịp tim bất thường, lao phổi, và máu bị nhiễm khuẩn vì thận không còn lọc được. Tôi không thể nhớ có khi nào mà tôi không cần uống hoặc tiêm thuốc.
Khi khí công thịnh hành tại Trung quốc. Tôi đã thử rất nhiều môn, nhưng không có môn nào giúp cho tôi khoẻ được. Vào năm 1996, khi tôi quá thất vọng, tôi tìm được Pháp Luân Công. Ngay sau khi bước trên con đường tu luyện, tôi trở thành một người khoẻ mạnh và thậm chí không biết được là sức khoẻ của tôi đã tốt hơn rất nhiều trong một thời gian qua. Tôi rất khoẻ, không còn bị áp lực nặng nề, và cảm thấy rất thoải mái.
Tôi muốn chia sẻ với các bạn học viên khác một sự việc mầu nhiệm mà tôi đã trải qua từ lúc tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Vào sáng ngày 14 tháng 10 năm 1998, tôi đến một cái vườn trên đồi cao để tưới hành. Sau khi lên đến đỉnh đồi, tôi trượt chân và ngã xuống dưới một cái vách, với chiều cao khoảng hai tầng nhà, và bị bất tỉnh. Khi tôi tỉnh dậy, niệm đầu tiên của tôi là “Tôi là một học viên.” Tôi cố gắng di chuyển, nhưng cảm thấy đau thấu xương, và ngã xuống và lại bị bất tỉnh.
Lần thứ hai khi tôi tỉnh dậy, tôi không còn di chuyển được chân tay của mình. Nó đau đến nỗi như là các bộ phận nội tạng của tôi bị vỡ nát. Tôi cố gắng kêu cứu nhưng không thể kêu nổi. Tôi nằm xuống tại đó để chờ có ai tìm thấy tôi. Tôi chỉ nghĩ một niệm, “Tôi sẽ không chết, Sư phụ sẽ bảo hộ mọi việc.” Thình lình tôi nghe có ai gọi tên tôi. Một người hàng xóm đã tìm thấy tôi. Ông ấy quá hoảng sợ và gọi chồng tôi.
Người hàng xóm của tôi ở lại với tôi cho đến khi chồng tôi về nhà. Anh ấy hoảng hốt, vì thân thể tôi trông giống như bị thương trầm trọng. Xương sống của tôi bị lồi ra từ lưng tôi và giống như bị trật ra khỏi khớp. Xương háng bên phải của tôi bị trật ra và hình như bị cắm vào giữa các xương sườn. Em trai tôi, cũng là một học viên, đến thăm tôi. Chồng tôi đề nghị đưa tôi đi bệnh viện. Em trai tôi nói rằng tôi phải quyết định có nên đi bệnh viện hay không. Tôi quyết định ở nhà, không đi bệnh viện. Tôi nói, “Tôi sẽ khoẻ lại trong vòng vài ngày thôi. Tôi rất tin tưởng ở Sư phụ.”
Chồng tôi và em trai tôi thay phiên nhau chăm sóc cho tôi. Vì xương sống của tôi lồi ra ngoài, tôi không thể nằm ngửa được. Vì xương háng bên phải của tôi cũng bị trật ra, tôi chỉ có thể nằm nghiêng về phía trái. Tôi liên tục cố gắng thay đổi vị trí nhưng ngay khi tôi cố làm, tôi cảm thấy đau thấu xương. Tôi đang cận kề cửa tử. Lúc đó, tất cả những gì tôi cố nghĩ chỉ là những giảng của Sư phụ,
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nghe những bài giảng của Sư phụ và chịu đựng cơn đau. Một buổi chiều, bốn ngày sau đó, khi tôi đang nằm sấp, tôi cảm thấy có một bàn tay lớn phủ lên toàn lưng mình và gõ nhẹ và xoa bóp trên lưng. Dường như là bàn tay đó đang sửa lại những cái xương bị trật ra vào chỗ cũ. Thật là mầu nhiệm, tôi không còn cảm thấy bị đau nữa. Tôi tự hỏi không biết tôi có thể nằm ngửa được không. Tôi nằm thử, và tôi nằm được! Em trai của tôi quá sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Tôi không nói được lời nào nữa, chỉ thấy nước mắt chảy dài trên mặt.
Khi tôi nằm ngửa, tôi thấy Sư phụ ngồi bên cạnh tôi, và còn có một chậu màu trắng phía bên phải của Ngài. Sư phụ giống như một bác sĩ giải phẫu, mở toàn thân của tôi. Ngay lúc đó, toàn căn phòng đầy ngập mùi hôi thối. Chồng của tôi than phiền, “Mùi hôi thối này là từ đâu vậy? Ngạt thở mất!” Tôi thấy Sư phụ mở ngực và bụng dưới của tôi. Có một bộ da người ở trên giường. Sư phụ tẩy tịnh các bộ phận nội tạng của tôi và bọc chúng lại trong bộ da người đó.
Tôi không biết là tôi đang ở đâu và không cảm thấy điều gì cả. Nhưng tôi thấy tất cả mọi việc và cảm thấy rất biết ơn lòng đại từ bi của Sư phụ và nước mắt cứ chảy dài. Cũng trong lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi vẫn còn nhiều chấp trước mà tôi chưa trừ dứt hết. Tôi biết Sư phụ cứu tôi không phải vì sự biết ơn, nhưng mà vì lòng thành tín của tôi vào Sư phụ, vào Pháp và Pháp Luân Đại Pháp. Ngài muốn tôi phải là một học viên kiên định hơn và phải tinh tấn thật sự trong tu luyện.
Vào buổi sáng ngày thứ tám, nóng sốt và sưng phù đã giảm. Vào buổi chiều ngày thứ chín, tôi cảm thấy rất đói bụng, vì tôi đã không ăn gì cả trong chín ngày qua. Cháu trai tôi, một chuyên gia y tế, thấy tôi và nói, “Trong bệnh viện, người ta sống được là nhờ truyền nước biển. Không biết bác nhờ vào cái gì để sống đến hôm nay? Thật kỳ lạ!” Ngoài việc lật người từ bên này sang bên kia, tôi không ăn gì, mà cũng không bài tiết gì trong mười ngày. Vào ngày thứ mười, miệng tôi ra đầy nước miếng. Vào ngày thứ mười hai, tôi nếm thử một vài thìa cháo. Những học viên khác đến thăm tôi đã nghe xương của tôi phát ra tiếng, và họ nghĩ nó có vẻ như đang mọc dài ra. Một thần tích đã xảy ra, và tôi trở lại bình thường.
Tôi đã trả nợ của tôi và trải qua sự bình phục hoàn toàn. Tôi cảm thấy như được tái sinh, giống như một em bé mới sinh. Tôi phải học ngồi, đứng, đưa chân lên, và bước đi, mọi thứ mà một cơ thể khoẻ mạnh cần phải làm. Tôi luyện những bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp hàng ngày. Khi tôi mệt, tôi lại đọc Chuyển Pháp Luân.
Một tháng sau, tôi có thể đi ra khỏi nhà. Người hàng xóm mà tìm thấy tôi hết sức kinh ngạc: “Bị thương ở xương thường thường phải mất nhiều tháng mới lành lại. Chị bị trật xương nhiều nơi và bây giờ giống như không có gì xảy ra. Tôi nghĩ với thương tích của chị, chị phải tốn rất nhiều tiền bệnh viện và chưa chắc chị đã lành lặn lại bình thường. Lúc đó tôi nghĩ chắc chị sẽ bị tật nguyền suốt đời. Chị không đi bệnh viện mà chị lại được bình phục hoàn toàn. Làm sao có chuyện này được?”
Tôi nói với anh ấy, “Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Đó là lòng từ bi của Sư phụ tôi đã giúp tôi bình phục. Xin hãy nhớ mãi là Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Vì tai nạn của tôi và sự bình phục xảy ra sau đó, nhiều người đã chứng kiến được huyền năng của Phật Pháp. Họ bắt đầu tin vào sự tồn tại của Thần và một số người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sự thật chiến thắng lời nói. Đó là bằng chứng thuyết phục nhất của lời giảng:
“Phật Pháp tinh thâm nhất; là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới.” (Luận ngữ, Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/19/落入两丈深崖-十几天后又获新生-259039.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/6/134317.html
Đăng ngày 17-08-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.