Bài viết của Tuệ Liên, một học viên ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 06-06-2012] Ngày 13 tháng 05 năm 2012 đánh dấu 20 năm Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra thế giới. Vào một ngày trọng đại này, tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn tới sự từ bi của Sư phụ và cuộc sống mới mà Đại Pháp đã ban cho tôi. Tôi bị ung thư trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây, tôi đã khỏi bệnh và không cần phải dùng thuốc nữa. Sau một năm luyện tập Pháp Luân Đại Pháp, thông qua việc tu luyện tâm tính, sức khỏe của tôi đã cải thiện rất nhiều. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với những người có thể có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi đã tu luyện 14 năm, và tôi rất vui vì được tu luyện. Tuy nhiên, có lúc tôi cảm thấy khá khó chịu khi cố gắng buông bỏ chấp trước. Tôi gần như phát khóc mỗi khi hồi tưởng lại những nỗ lực tiêu trừ chấp trước của mình. Nó thật đáng kinh ngạc! Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với chúng sinh, đặc biệt với những người không biết sự thật.
Tuyệt vọng
Tôi sinh ra ở một làng quê Trung Quốc và đi học 18 năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được phân công làm việc ở một thành phố. Tôi và chồng đã bị sa thải sau năm năm làm việc ở một ban ngành nhà nước và chúng tôi đã mở kinh doanh riêng. Cuộc sống trở nên rất khó khăn, và tôi thì ốm yếu do bị các bệnh như viêm tuyến vú, viêm túi mật và viêm ruột thừa. Tôi đã tốn hàng nghìn nhân dân tệ để mua thuốc, điều đó đã trở thành một gánh nặng kinh tế cho chúng tôi. Chúng tôi cũng phải vay tiền để kinh doanh quần áo. Tôi bị viêm tuyến vú bốn năm và không thể hoàn trả nợ. Tôi cảm thấy những thời điểm tồi tệ này sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi chỉ muốn chết.
Khi nằm viện, tôi được chuẩn đoán là bị ung thư vú. Tôi thấy mình gục ngã và bất lực. Các bệnh nhân khác rất ngạc nhiên khi thấy mặt tôi tái nhợt. Họ hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Họ kinh ngạc khi tôi nói rằng mình bị ung thư. Họ cố an ủi tôi, nhưng tôi chỉ thấy chết lặng. Lúc đó, tôi rất tuyệt vọng và chỉ muốn chết. Chồng tôi mua cơm trưa ở bệnh viện cho tôi. Tôi đợi tới khi ăn xong và nói cho anh ấy về chuẩn đoán ung thư. Sau khi nghe xong, anh ấy đã khóc và lo lắng. Tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ ra viện và không điều trị gì nữa. Anh ấy trả lời: “Anh sẽ bán nhà để chữa bệnh cho em.”
Ngày hôm sau khi tôi nằm viện, bác sỹ quyết định cắt bỏ vú và các cơ bên dưới. Sau phẫu thuật, ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi không muốn sống nữa. Tôi nghĩ: “Hãy để tôi chết đi.” Cả cơ thể tôi vô cùng đau đớn. Tôi không thể cử động và phải nằm một chỗ 17-18 ngày. Khi tôi được ra viện, bác sỹ nói rằng tôi cần sáu đợt hóa trị liệu hàng tháng nữa sau khi vết thương của tôi lành. Tôi có thể sống thêm mười năm sau khi điều trị.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng. Mười năm, chỉ có mười năm. Nếu tôi sống thêm mười năm, con gái tôi mới có 17 tuổi. Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy cuộc sống của mình sắp kết thúc. Tôi không còn hy vọng nào và cảm thấy cái chết đang chờ sẵn mình.
Tiền duyên
Khi tôi trở về nhà, hàng xóm tới thăm và an ủi. Một vài người cho tôi tiền hoặc đồ ăn. Họ bảo tôi rằng tôi có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi tự hỏi làm sao mình có thể sống được. Chúng tôi đã rất nghèo. Tôi đã dành tất cả tiền để phẫu thuật. Tôi vẫn chưa trả được nợ cũ và nợ mới lại nhiều thêm. Tôi rất căng thẳng.
Sau bốn hoặc năm ngày, một người hàng xóm tới thăm tôi và hỏi tôi có muốn tập Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi trả lời có một cách không do dự. Cô ấy nói:“Nhiều người đã khỏi bệnh sau khi tập luyện Đại Pháp. Nó rất vĩ đại!” Cô ấy biết tôi thật sự muốn thử, vì vậy cô ấy bảo cháu gái mang cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc sách vào lúc rảnh rỗi. Tôi vừa đọc vừa khóc và không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi thậm chí còn không nhớ tôi đã khóc khi đọc Chuyển Pháp Luân bao nhiêu lần. Tôi ước gì mình biết Đại Pháp sớm hơn để không phải chịu đựng nhiều đến vậy. Tôi đọc Pháp Sư Phụ giảng:
“…[đan] có tác dụng ấy. Hoà thượng trăm tuổi [lâm chung] rồi hoả táng lại có xá lợi tử; có người bảo đó là xương, hoặc răng. Vậy hỏi người thường sao chẳng có? Đó chính là cái đan kia đã khai nổ; năng lượng của nó đã phóng thích ra ngoài; bản thân nó cũng bao hàm một lượng lớn vật chất không gian khác. Rốt cuộc nó cũng là dạng tồn tại vật chất, nhưng nó chẳng còn công dụng gì nữa. Con người hiện nay coi nó trân quý lắm; nó có năng lượng, lấp lánh ánh sáng, rất cứng; nhưng nó chỉ là vậy thôi.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra điều đó rất đúng.
Tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp ở nhà của một đồng tu. Nhà cô ấy có treo ảnh Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi nghĩ Sư phụ trong ảnh trông thật tốt bụng và Ngài đang nhìn mình. Một hôm khi học Pháp, tôi có một cảm giác lạ. Nó biến mất ngay lập tức. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tịnh hóa cơ thể mình. Tôi học Pháp hàng ngày, và các đồng tu khích lệ tôi luyện công ở điểm luyện công trong vùng. Lúc đó, vết thương của tôi chưa lành hẳn, nhưng tôi thật sự muốn luyện công ở điểm luyện công với những người khác. Một hôm, tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và mở rộng. Các gân ở bắp chân của tôi đang rung lên.
Tôi thấy thật sự khó chịu khi thay băng cho vết thương. Tôi không thể nhìn vào vết thương được, nếu không tôi chỉ muốn xỉu. Vết thương có màu vàng và đậm mùi. Tôi thấy khá đau. Thỉnh thoảng, tôi nhìn thấy các học viên luyện công, nhưng tôi phải đi bệnh viện để điều trị vết thương. Vài tháng sau, bác sỹ nói: “Trường hợp của chị không bình thường. Da của chị đáng ra phải lành trong hai tuần, nhưng giờ vẫn chưa khỏi.” Tôi biết tôi nên luyện công với mọi người, nhưng tôi vẫn lo lắng nếu không tới gặp bác sĩ thì bệnh sẽ quay trở lại. Tôi không muốn chết và bỏ lại đứa con gái nhỏ không có mẹ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ học Pháp mà không đi gặp bác sĩ? Liệu bệnh của tôi có quay lại không? Nếu tiếp tục điều trị, tôi có thể sống thêm ít nhất mười năm. Tôi không chắc phải làm gì.
Kết quả đáng kinh ngạc
Vì tôi tiếp tục cảm thấy cắn dứt giữa việc học Pháp và điều trị thuốc, tôi cảm thấy rất căng thẳng. Tôi biết Đại Pháp là vĩ đại, nhưng tôi nghĩ rằng bệnh của mình đã quá trầm trọng. Bệnh ung thư có thể cướp đi sinh mạng của tôi, và tôi rất lo lắng.
Khi tôi tiếp tục tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu trông khỏe hơn, nhưng tôi vẫn lo lắng về bệnh tật của mình. Mỗi đêm không ngủ được, tôi lại chạm vào vết thương của mình và tự hỏi khi nào bệnh sẽ lan ra. Chồng tôi khuyên tôi nên đến xin tư vấn của một bác sỹ khác ở bệnh viện lớn hơn. Tôi quyết định không đi, nhưng tâm tôi vẫn không yên. Tôi đã mất ngủ trong nhiều đêm.
Một đêm, tôi quyết định tháo băng và dùng bông để băng vết thương. Tôi quyết định không đi viện để thay băng nữa. Tôi không muốn lo lắng về sức khỏe của mình thêm nữa. Tôi chỉ muốn chú tâm vào tu luyện. Nếu tôi chết thì chết. Nếu tôi sống thì sống. Tôi không muốn ngày nào cũng phải lo lắng. Sau ba hoặc bốn ngày, tôi tháo bông ra và nhìn thấy vết thương đã thu nhỏ lại. Sau một tuần, vết thương lành hẳn. Sau tám tháng học Pháp và luyện công, tôi đã loại bỏ được chấp trước vào sinh tử.
Vào mùa đông, hầu như ngày nào tôi cũng tới công viên để luyện công với cả nhóm. Chồng tôi đánh thức tôi dậy đúng giờ để đến công viên vào mỗi buổi sáng. Cho dù ngoài trời lạnh như thế nào, tôi vẫn tiếp tục luyện công. Mỗi ngày, dường như đều có một động lực không thấy được nào đó đang khích lệ tôi luyện tập. Khi tôi thực hiện động tác thứ hai của bài công pháp thứ hai, bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi cảm thấy bốn, năm Pháp Luân quay tròn quanh vết thương và nách của mình. Chúng đang điều chỉnh cơ thể cho tôi, nhưng tôi không thể nhìn thấy chúng. Tuy nhiên, tôi thật sự cảm thấy chúng quay nhanh. Đó là một cảm giác kỳ diệu và dễ chịu. Tôi đã thoát khỏi cái chết và cuối cùng lại có hy vọng. Tôi đã lựa chọn thoát lên khỏi suy nghĩ của người thường. Tôi đã đắc Pháp, có thể tu luyện và trợ Sư Chính Pháp.
Sư phụ luôn chăm lo cho tôi và giúp tôi ngộ ra các Pháp lý. Một lần, tôi xem băng hình giảng Pháp ở Đại Liên, và Sư phụ nói về một bệnh nhân ung thư và thứ gì đó như một cục nghiệp lực. Nó làm tôi nhớ lại một giấc mơ mình đã chân thực trải qua: Tôi đang đứng trước nhà mình. Tôi nhìn thấy một thứ hình tròn màu đen bao phủ bầu trời phía tây. Nó giống như một cơn bão đang rượt đuổi tôi rất nhanh. Tôi sợ tới mức phải trùm ga giường để che đầu. Tôi nhận ra có cái gì đó lặng lẽ rớt xuống. Tôi thấy bức tường phía đông màu đen và ướt. Tôi nhìn thấy thứ gì giống như một con chim cút đã chết. Toi nhìn thấy đầy ruồi và một con chuồn chuồn chết. Chúng màu đen. Chúng phủ đầy sàn nhà. Một vài con còn cựa quậy cánh của chúng. Tôi dọn sạch sàn nhà và nghĩ rằng tôi nên sử dụng một cái thùng rác để vứt chúng. Sau đó, tôi tỉnh dậy. Một hôm, sau khi nghe Sư phụ giảng bài, tôi chợt hiểu ra rằng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho mình. Tôi đã được biến thành một người khỏe mạnh. Tất cả mọi bệnh tật của tôi đã biến mất! Tôi không thốt lên lời, nhưng tim tôi reo lên:“Mình khỏe rồi! Mình được cứu rồi!” Âm thanh đó vang trong không khí thật lâu. Tôi đã chứng kiến được huyền năng vĩ đại và đáng kinh ngạc của Đại Pháp và không có ngôn từ nào của con người có thể diễn đạt rõ ràng cảm giác của tôi! Đó là “huyền năng” của Pháp Luân Đại Pháp.
Kết quả giữa sự sống và cái chết chỉ khác nhau trong một niệm. Tôi đã loại bỏ được cái chết và sẽ quay lại ngôi nhà vĩnh cửu của mình. Tôi đã thật sự trải nghiệm được Pháp của Sư phụ. Cách duy nhất để trân quý sự từ bi của Sư phụ là nghe theo Pháp và tu luyện tinh tấn.
Từ đó trở đi, tôi không bao giờ ốm. Tôi cùng những người hàng xóm sửa đường và họ không muốn để tôi làm công việc nặng nhọc, nhưng tôi có thể làm bởi sức khỏe của tôi đã hồi phục. Tôi tiếp tục làm việc nhà và giặt quần áo. Cơ thể tôi dường như nhẹ như gió. Việc ăn, ngủ của tôi cũng được cải thiện. Tôi không còn điều trị y tế hay uống thuốc nữa. Đó là tất cả những thay đổi mà tôi trải nghiệm được sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp trong một năm. Cho đến nay, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 14 năm.
Một người bạn cùng lớp cũ khi gặp đã ôm lấy tôi. Cô ấy vừa khóc vừa nói:“Bạn vẫn sống. Tôi đã nghĩ rằng tôi không thể gặp bạn được nữa.” Tôi cũng khóc khi viết về những trải nghiệm của mình. Sư phụ luôn giúp đỡ tôi. Ngài giúp tôi khai ngộ, chăm lo cho tôi và khích lệ tôi. Người đã ủng hộ tôi vượt qua những thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời và giúp tôi tiếp tục tu luyện.
Lời kết
Trên đây là trải nghiệm của tôi với bệnh ung thư. Pháp Luân Đại Pháp là khoa học siêu thường chứ không phải là mê tín hay điều gì đó theo chủ nghĩa lý tưởng. Tôi đã tự mình trải nghiệm những lợi ích của Đại Pháp và biết nó là thật. Tôi không nói gì khác ngoài sự thật. Chúng tôi đã trải nghiệm những kết quả đáng kinh ngạc bởi chúng tôi dùng các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp để chính lại hành xử của chúng tôi. Chúng tôi đã chứng kiến huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/6/【征稿选登】一个癌症病人的新生-257934.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/12/134397.html
Đăng ngày 06-09-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.