Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 24-01-2025] Ngày 25 tháng 5 năm 2024, tôi gặp một người quen, anh ấy hỏi xin tôi tài liệu giảng chân tướng. Tôi đưa anh ấy ba cuốn sách nhỏ có bài viết “Vì sao có nhân loại” của Sư phụ.

Một lát sau, anh ấy báo với tôi rằng cảnh sát địa phương đã thấy chúng ta và đã lấy tài liệu ở chỗ anh ấy. Tôi đón xe buýt về nhà, nhưng khi tôi vừa về đến cửa, những cảnh sát mặc thường phục đi theo tôi đã chặn tôi ở cửa. Họ cáo buộc tôi phát tán tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và lục soát túi tôi. Rồi lại thêm bốn viên cảnh sát nữa đến, ép tôi lên xe cảnh sát và đưa tôi đến trụ sở cảnh sát.

Giảng chân tướng ở đồn cảnh sát

Tôi đã phát chính niệm và giảng chân tướng cho cảnh sát. Tôi khuyên họ chớ đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì các học viên tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt. Tôi nói rằng Tổng cục Báo chí và Xuất bản Trung Quốc đã dỡ bỏ lệnh cấm xuất bản sách Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy sách này là ấn phẩm hợp pháp, cho nên, các tài liệu giảng chân tướng cũng là hợp pháp. Tôi kể với họ về sự sụp đổ của Bức tường Berlin, rồi câu chuyện về phiên tòa xét xử những người lính đã bắn vào dân thường, chỉ cần nâng nòng súng cao thêm một centimet cũng có thể đã thay đổi mọi thứ. Tôi cũng nói về Giang Trạch Dân, bắt đầu từ việc ông ta ra lệnh đàn áp, và những gì đã xảy ra với các cán bộ cấp cao đã thực hiện mệnh lệnh của Giang, như Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai và Lý Đông Sinh.

Khi cảnh sát nói họ muốn lục soát nhà tôi, tôi nói “Các anh tuyệt đối không được lục soát. Xâm nhập nhà riêng là bất hợp pháp.” Họ nói họ có thể ban hành lệnh khám xét. Tôi nói “Như vậy còn tệ hơn. Tên của các anh sẽ ở trên biên bản, và khi Pháp Luân Đại Pháp được minh oan, đó sẽ là bằng chứng cho tội ác của các anh.” Tôi phát chính niệm và xin Sư phụ cứu những người này.

Họ đưa tôi đến trụ sở cảnh sát tại khu vực mà tôi đăng ký hộ khẩu. Một viên cảnh sát tên Bàng nói anh ấy biết tôi, và rằng, “Nếu chị thấy Pháp Luân Đại Pháp tốt thì cứ luyện ở nhà thôi. Tại sao lại phát tán tài liệu? Nếu bị bắt, chị còn bị cắt lương đấy.” Anh ấy nói tôi quay lại vào thứ hai ngày 27 tháng 5, và đem theo căn cước, rồi nhờ một nhân viên cộng đồng đưa tôi về nhà.

Trên đường trở về, tôi giảng chân tướng cho nhân viên này. Cô ấy nói, “Chúng tôi đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) yêu cầu chúng tôi bắt giữ các học viên. Chúng tôi không còn cách nào khác.” Tôi nói cô ấy, “Hãy đối xử tốt với người tu luyện, rồi cô sẽ được phúc báo. Hãy nhớ, Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt.” Cô ấy đồng ý.

Hướng nội

Viên cảnh sát Bàng nói rằng anh ấy biết tôi, nhưng tôi không nhận ra anh ấy. Tôi chợt nhận ra rằng chín năm trước, sau khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, một viên cảnh sát từ đồn cảnh sát đã gọi cho tôi và hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi trả lời có. Sau đó, anh ta nói điều tương tự, “Nếu chị thấy tốt, thì cứ tu luyện ở nhà thôi. Đừng đi phát tờ rơi nữa.” Có thể nào đó chính là anh ta không?

Khi tôi đi đến đồn cảnh sát vào thứ Hai, tôi xác nhận đúng là cảnh sát Bàng.

Tôi nói, “Chúng ta thật có duyên phận. Chín năm trước, sau khi chúng ta nói chuyện, anh đã không làm phiền tôi nữa. Tết năm đó, tôi đã nghĩ đến anh và mong mọi điều tốt lành cho anh. Tôi hy vọng anh nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Khi anh đối xử tốt với người tu luyện, Trời sẽ ban phước lành và bình an cho anh. Tôi chúc anh may mắn!” Anh ấy cười và nói, “Hộ khẩu của chị hiện đang đăng ký tại đồn của tôi, tuy nhiên, theo địa chỉ của chị, chị không thuộc thẩm quyền quản lý của tôi. Chị nên chuyển đăng ký hộ khẩu đến đồn cảnh sát ở quận kia.”

Vì anh ấy đã không quấy rối tôi suốt chín năm qua, nên tôi không muốn chuyển. Tôi hỏi “Nếu tôi chuyển, anh có báo cáo tôi với đồn cảnh sát đó, rồi họ sẽ bức hại tôi, phải không?” Anh ta trả lời, “Không, tôi sẽ không nói gì về việc này, vì tôi chưa lập án nào về chị. Nhưng nếu chị không chuyển đi, sau này khi họ phát hiện ra, thì tôi lại phải chịu trách nhiệm.”

Tôi nghĩ tôi nên nghĩ cho anh ấy và tôi nên chuyển đi. Nhưng khi tôi trao đổi với các đồng tu, họ đều nói tôi nên giảng chân tướng cho anh ta thay vì chuyển đi. Tuy nhiên, khi tôi gọi cho anh ta, anh ta kiên quyết yêu cầu tôi phải chuyển đi. Anh ta đã giữ thẻ lương của tôi, và nói rằng anh ta sẽ chỉ trả lại sau khi tôi hoàn tất việc chuyển hộ khẩu.

Các đồng tu khuyên tôi hướng nội. Khi hướng nội, tôi đã tìm thấy rất nhiều chấp trước: tâm sợ hãi, tật đố, ngạo mạn, oán giận, và nhiều nữa.

Có đồng tu khuyên tôi chia sẻ tình huống lên trang Minh Huệ hoặc nhờ các đồng tu ở nước ngoài gọi điện và giảng chân tướng cho anh ta. Tôi không đồng ý. Anh ta chưa từng bức hại tôi, nên tôi không muốn dấy lên cảm xúc tiêu cực của anh ta, như thế thì cứu anh ta sẽ khó khăn hơn. Dì tôi, cũng là đồng tu, hỏi tôi, “Việc này có liên quan đến việc cháu hoài nghi Đại Pháp khi dì của chúng ta qua đời không?

Tôi tự vấn: Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã bao giờ phản đối Đại Pháp chưa? Chưa, tôi chưa từng. Tôi đã bao giờ hoài nghi Sư phụ hay Đại Pháp chưa? Chưa, tôi chưa bao giờ. Dù không phải lúc nào tôi cũng tu luyện tốt, nhưng năm 1999, khi ĐCSTQ đàn áp Đại Pháp và phỉ báng Sư phụ, tôi đã kiên định bảo vệ Đại Pháp trước bạn học, bạn bè, và đồng nghiệp của mình. Vì bảo vệ Đại Pháp mà tôi đã đánh mất tình bạn với một người bạn thân, nhưng tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp vẫn không hề lay chuyển.

Đầu năm 2000, cựu phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp đến nhà tôi và nói, “Nếu cảnh sát yêu cầu cô ký vào cam kết rằng cô sẽ không tu luyện nữa, thì cô phải ký đấy. Tôi đã ký rồi.” Tôi hỏi anh ấy, “Vậy anh còn tu luyện không?” Anh ta nói “Tất nhiên là còn. Đây chỉ là để đối phó thôi.” Tôi nói, “Nhưng không phải như vậy là nói dối sao? Đại Pháp tốt như vậy. Sao tôi phải ngừng tu luyện chứ? Trở thành người tốt là sai sao?” Anh ta quay qua mẹ tôi và nói, “Cô ấy quá cố chấp, cứ vậy rồi sẽ phải chịu khổ. Đây là lý do vì sao tôi phải đến nói với bà.” Mẹ tôi và tôi đều không nghe theo lời anh ta.

Từ cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 đến cuộc bức hại ngày 20 tháng 7, tôi đã đến Bắc Kinh hai lần. Tôi đã bị bắt và bị giam giữ phi pháp. Lần đầu tiên, tôi không biết phải làm sao nên đã ký vào biên bản lời khai trong cuộc thẩm vấn. Nhưng lần thứ hai, tôi không khai báo hay ký bất cứ thứ gì. Trong những năm qua, tôi đã quyết tâm làm theo yêu cầu của Sư phụ — học Pháp, luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, dù tôi không học Pháp tốt hay tu luyện tâm tính tốt, tôi vẫn va vấp trên con đường này.

Tôi hiểu rằng đây là khổ nạn và khảo nghiệm đối với tôi. Tôi thầm nói với Sư phụ: Con sẽ buông bỏ tất cả chấp trước con người và chỉ nghe theo Sư phụ! Tôi phát chính niệm: “Triệt để tiêu trừ hết thảy các sinh mệnh và nhân tố tà ác đang can nhiễu việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi! Thanh trừ hết thảy ma quỷ, lạn quỷ, và tà linh cộng sản! Ta là đệ tử Đại Pháp, Cựu thế lực không có quyền định với tôi! Ta sẽ không bao giờ để âm mưu của các ngươi thành công! Tiêu trừ tâm sợ hãi của con, gia cường tín tâm của con vào Sư phụ, gia cường tín tâm của con vào Đại Pháp!” Tôi đã phát chính niệm lúc nửa đêm. Theo đó, nỗi sợ của tôi tan biến, và những ý niệm xấu cũng biến mất.

Học cách nhìn sự việc với chính niệm

Lúc này, có một học viên đưa tôi bài chia sẻ của một học viên khác. Đọc xong, tôi mới nhận ra mình đang dựa dẫm vào người khác. Bởi vì cảnh sát Bàng không bao giờ sách nhiễu hay bức hại tôi, nên tôi không muốn chuyển hồ sơ khỏi đồn cảnh sát của anh ta. Nhưng chấp trước vào tâm ỷ lại này cần phải được loại bỏ. Một đồng tu đến thăm tôi, và trước khi rời đi, cô ấy nói: “Chị cần có tâm từ bi!” Tôi nhận ra Sư phụ đã dùng lời của cô ấy để điểm hoá cho tôi. Tôi thiếu tâm từ bi. Tôi đã oán hận cảnh sát Bàng, bởi vì các cảnh sát khác không lấy thẻ lương của tôi, còn anh ta lại lấy và dùng nó để gây áp lực buộc tôi phải chuyển hộ khẩu.

Tôi nói với bản thân, mỗi ngày tôi sẽ nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

Tạm dịch:

“Từ bi có thể dung trời đất mùa xuân
Chính niệm có cơ cứu độ người trần thế”

(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II )

Nhưng khi đối diện với tình huống thực tế ngoài đời, tôi lại quên áp dụng.

Dì tôi và tôi đọc những đoạn Pháp Sư phụ giảng về từ bi và trừ bỏ tâm sợ hãi. Cuối cùng, tôi đã hiểu — tại sao tôi không muốn chuyển hộ khẩu? Không phải vì tôi sợ bị đàn áp lần nữa ở đồn cảnh sát mới sao? Trước đây, tôi đã bị cảnh sát bắt nên không muốn quay lại đó. Nhưng tôi có thể tu luyện viên mãn nếu cứ giữ mãi tâm sợ hãi này không?

Tôi lấy giấy tờ nhà đất của mình và đến gặp cảnh sát Bàng. Anh ta đưa tôi đến sở nhà đất để lấy giấy chứng nhận nơi cư trú. Sau đó, chúng tôi đến một đồn cảnh sát khác. Trên đường đi, tôi giảng chân tướng cho anh ta, nhưng anh ta không nghe và còn nạt tôi. Tôi nói: “Tôi chỉ nói cho anh biết rằng đối xử tốt với học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ được phúc báo. Thần Phật trên thiên thượng sẽ ghi lại những việc tốt của anh, điều đó sẽ tốt cho sức khỏe của anh, mang lại bình an cho gia đình anh, thậm chí tốt cho sự nghiệp của anh.” Anh ta cúi đầu, không nói lời nào.

Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát mới, họ nói giấy tờ chưa hoàn tất, nên chưa xử lý được việc chuyển đổi. Khi chúng tôi ra ngoài, anh ấy bực bội, nói “Tôi phải khiếu nại họ mới được.” Sau đó, anh ấy trả lại tôi thẻ lương và nói, “Chị đừng ra ngoài phát tờ rơi nữa. Cứ luyện công ở nhà là được rồi.”

Tôi nói “Bây giờ anh có mấy tài liệu giảng chân tướng rồi thì đọc đi nhé. Anh ấy nói “Chị lại bắt đầu rồi đấy.” Tôi nói “Tôi chỉ nói sự thật. Tôi không lừa gạt anh.” Anh ấy gật đầu. Tôi tiếp lời, “Ngoài ra, hãy nhớ bảo vệ và đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp. Rồi anh sẽ được phúc báo! Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Anh ta mỉm cười và gật đầu.

Qua lần này, tôi thật sự đã trừ bỏ được nhiều tâm chấp trước. Trong khi viết bài viết này, tôi đã suy ngẫm sâu sắc những gì đã xảy ra: Vì không học Pháp tốt, tôi đã dùng suy nghĩ của người thường để giải quyết tình huống, vì thế mà dẫn đến một loạt khổ nạn. Chấp trước người thường quá nhiều khiến quan đã khó càng khó. cựu thế lực muốn lấy cớ tôi bất kính với Sư phụ và Pháp để hủy hoại tôi; chúng cho rằng tôi không xứng và muốn hủy hoại tôi. Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi, mà dẫn đường cho tôi bước từng bước vượt qua những khổ nạn và an bài cho các đồng tu giúp đỡ tôi. Không có sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã không thể nhanh chóng vượt qua những khổ nạn.

Con vô cùng cảm tạ Sư phụ! Đệ tử xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu đã giúp đỡ tôi! Cảm ơn chúng sinh đã giúp tôi đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/24/485739.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/3/225702.html

Đăng ngày 14-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share