Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại miền Bắc Trung quốc

[MINH HUỆ 13-01-2025] Ngoài công việc chính, chồng tôi còn làm thêm cùng đối tác. Anh ấy thường bận rộn với việc kinh doanh vào buổi tối. Sau một ngày mệt mỏi, anh ấy thường không muốn làm bất kỳ việc nhà nào. Đôi khi, anh ấy ra ngoài sau khi ăn tối vội vã và để lại một chiếc bàn bừa bộn cho tôi dọn dẹp. Tôi phải gánh vác tất cả việc nhà. Anh ấy từ chối giúp tôi và chỉ trích nếu tôi làm điều gì đó không đúng. Tâm oán hận của tôi cứ thế dần tăng lên sau nhiều năm. Tôi chỉ trích anh ấy vì đã làm cho tôi không có thời gian riêng cho bản thân.

Một hôm, tôi kể lể với một đồng tu về những việc chồng tôi làm. Đồng tu đó nói: “Dường như chị mang trong mình rất nhiều oán giận. Một người tu luyện nên hướng nội tìm khi gặp mâu thuẫn, dù cho đó là việc riêng của cá nhân. Làm vậy mới là tu luyện. Nếu chị cứ để ý đến thiếu sót của người khác thì sao gọi là tu luyện?”

Những lời cô ấy nói khiến tôi thức tỉnh. Đúng vậy! Tại sao tôi cứ luôn nhìn vào thiếu sót của chồng mình như vậy? Những việc anh ấy làm chẳng phải để giúp tôi đề cao hay sao? Những lời than phiền đã phơi bày chấp trước của tôi, chúng là tâm oán hận, tranh đấu, tật đố…Liệu tôi có thể đề cao được không nếu cứ mãi mang theo những chấp trước này?

Sau đó, tôi bắt đầu chú ý tu từng ý từng niệm của bản thân. Khi thấy chồng để rác trên bàn, tôi sẽ dọn chúng, gạt bỏ khó chịu và buông bỏ tâm oán giận. Khi thấy anh ấy chơi điện thoại thay vì giúp tôi, tôi cố gắng không phàn nàn và tu khứ tâm oán hận. Tôi dần buông bỏ được nhiều chấp trước.

Chồng tôi dần cải thiện khi tôi đề cao. Khi chồng tôi soi mói, tôi sẽ hướng nội để xem mình cần đề cao phương diện nào. Tôi nhận ra, sự soi mói của anh ấy là do chấp trước của tôi. Tôi xác định xem đó là chấp trước nào và tu khứ chúng.

Tôi thích ăn nhiều muối và thường cho rất nhiều muối khi nấu ăn. Tuy nhiên, chồng tôi bị bệnh tim. Bác sỹ khuyên anh ấy nên ăn chế độ ít natri và chất béo. Chồng tôi đề nghị nấu món ăn thanh đạm hơn. Tôi ngộ ra người tu luyện không nên có chấp trước vào đồ ăn nhiều muối, nên tôi đã thay đổi thói quen và dùng ít muối đi.

Một hôm, tôi nghĩ mình nấu món hơi nhạt, nhưng chồng tôi lại bảo cho thêm nước vào đĩa rau luộc. Tôi đề nghị chia đĩa rau ra hai phần. Tôi sẽ thêm muối vào phần rau của mình. Nhưng anh ấy không đồng ý. Tôi cứ thế phớt lờ và lấy một đĩa rau riêng. Anh ấy nổi giận đùng đùng và cho một thìa muối lớn vào đĩa rau của tôi. Sau đó thì lớn tiếng mắng mỏ tôi. Tôi không kiềm chế được cơn giận và bắt đầu cãi vã với chồng. Anh ấy cầm máy tính xách tay của tôi định đập vỡ nó. Khi tôi giật nó lại, anh ấy đã đánh tôi.

Tôi chợt ngộ ra mình đã không xử lý tình huống tốt và bị dẫn động bởi chấp trước vào đồ ăn ngon và tâm tranh đấu. Khi đứng đó với chiếc máy tính xách tay, tôi thấy ân hận: “Sư phụ, đó là lỗi của con! Đó là lỗi của con!”. Ngay lập tức, anh ấy không đánh tôi nữa.

Mặc dù tôi không còn giận chồng nhưng vẫn còn một chút chấp trước và tâm giữ thể diện. Tôi biết người tu luyện không nên đánh trả, nhưng vẫn nghĩ không thể để chồng đánh mình tùy ý. Tôi bỏ vào phòng, không ăn tối và bữa sáng ngày hôm sau vì cảm thấy oan ức.

Sau đó, tôi tự ngẫm về bản thân khi ở một mình trong phòng. Tôi nhận ra mình vẫn còn chấp trước vào tự ngã. Thực ra, chồng tôi không muốn tôi ăn mặn vì lo cho sức khỏe của tôi. Tại sao tôi không đứng trên cơ điểm của anh ấy để suy xét vấn đề? Tại sao tôi không hiểu anh ấy? Tôi đã nguôi giận và vui vẻ nấu bữa trưa. Anh ấy rất vui vì thấy tôi vào bếp khi anh ấy về nhà và đề nghị giúp đỡ tôi.

Mấy ngày sau, anh ấy hỏi tôi: “Chân-Thiện-Nhẫn thực sự có uy lực! Em có để ý thấy anh đã thay đổi rồi không?” Tôi đáp: “Đúng là anh đã khác trước”. Anh ấy đồng ý. Sau đó mấy hôm, anh ấy lại nói: “Chân-Thiện-Nhẫn thực có uy lực! Anh không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hôm đó em phản kháng lại”. Từ hôm đó, anh ấy đã chăm chỉ làm việc nhà và trở thành một người chồng tốt hơn. Anh ấy thậm chí còn thừa nhận những thói quen xấu của mình và sửa chữa khi tôi chỉ ra cho anh ấy.

Khi tu bỏ tâm oán hận, tôi trở nên độ lượng hơn. Tôi hiểu chồng mình bận rộn công việc. Tôi không tị nạnh việc nhà với anh ấy nữa. Thay vào đó, tôi làm việc mà không chút phàn nàn. Anh ấy khen tôi có tiến bộ, còn nói từ giờ trở đi không cần phải nhắc nhở tôi nữa. Những gì anh ấy xem là cần nhắc nhở tôi thì tôi lại từng coi đó là soi mói do những quan niệm tiêu cực và tâm oán hận mà thành.

Tôi thật may mắn được bước trên con đường tu luyện, đó đều là nhờ điểm hóa từ bi của Sư phụ. Tôi đã thay đổi từ một người phụ nữ hẹp hòi, hay than phiền thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ bi. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại đã cứu độ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/31/488914.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/15/225489.html

Đăng ngày 02-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share