Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-01-2025] Trước khi tu luyện Pháp Luân đại Pháp, mẹ tôi từng là một Phật tử và có chút bản sự, chẳng hạn như có thể chữa bệnh cho người khác. Thế nhưng bản thân bà lại mắc nhiều bệnh tật, gồm bệnh tim và gan, trĩ và các vấn đề phụ khoa,…

Năm 1996, mẹ tôi cảm thấy có một khối u cứng ở trong ruột. Bệnh viện địa phương không thể chẩn đoán chính xác, nên bà đến trung tâm phòng chống dịch bệnh của thành phố và xét nghiệm dương tính với ba trong năm chỉ số ung thư đại tràng; hai chỉ còn lại không thể xét nghiệm vì thiếu chất thử. Mẹ tôi phải nhập viện để điều trị ung thư đại tràng. Trong thời gian mẹ tôi nằm viện, hai bệnh nhân cùng phòng đã qua đời, khiến bà sợ đến mức không dám ở lại và quyết định xuất viện.

Sau khi về nhà, mẹ tôi không ngừng uống thuốc. Thậm chí bà còn để hộp thuốc dưới gối để luôn sẵn sàng sử dụng. Để chữa bệnh gan, bà thường xuyên ăn một loại cây gọi là mãn thiên tinh mọc trên cánh đồng. Khi bệnh trở nặng, mặt bà sưng phù, hai má đỏ ửng.

Cùng năm đó, một người bạn đã tặng tôi cuốn sách Pháp Luân Công. Tôi đọc và rất chấn động, thấy rằng đây là một cuốn sách hay, Sư phụ Lý thật từ bi và các đạo lý trong sách thật dễ hiểu. Sư phụ đã giải đáp nhiều thắc mắc của tôi trong cuộc sống, khiến mọi thứ trở nên thông suốt, rõ ràng. Tôi cũng mua một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và đọc một mạch hết toàn bộ cuốn sách. Tôi không thể buông cuốn sách xuống được. Kể từ đó, tôi bước trên con đường tu luyện Đại Pháp. Trong vòng chưa đầy một tháng, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất.

Tôi khuyên mẹ: “Sao mẹ không tập Pháp Luân Đại Pháp xem sao?” Mẹ tôi nói: “Nếu Sư phụ trước đây của mẹ không quản mẹ nữa và Sư phụ mới này cũng không quản mẹ thì mẹ phải làm sao?”

Tôi nói: “Các vị Phật không tranh giành đệ tử như con người. Sư phụ của Đại Pháp rất từ bi, chỉ cần mẹ tu luyện Đại Pháp, Sư phụ nhất định sẽ quản mẹ!”

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, bà đột nhiên đi ngoài ra máu. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là bà bị bệnh trĩ và không để ý tới nó. Nhưng một tuần sau, tình trạng vẫn tiếp diễn và lượng máu chảy ra không ít. Tuy nhiên, mẹ tôi không động tâm. Đến ngày thứ 17, máu vẫn không ngừng chảy và khi khuôn mặt của mẹ tôi tái nhợt.

Lúc đó tôi không biết phải làm gì và bảo mẹ hay là uống một ít thuốc cầm máu. Mẹ tôi căn bản không dao động, từ chối uống thuốc và máu đã ngừng chảy vào sáng hôm sau. Tôi cảm thấy nhẹ lòng và vui không thể tả. Tôi minh bạch ra rằng chính là Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực và tịnh hóa thân thể cho mẹ tôi. Mẹ tôi ngộ tính cao, liền nhận ra Sư phụ đã quản mình rồi..

Kể từ đó, bệnh tim và bệnh trĩ của mẹ tôi đều khỏi và bà trông trẻ hơn. Có lần, một thầy bói đã nói mẹ tôi chỉ có thể sống đến tuổi 80. Chính Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho mẹ tôi.

Sau này mẹ tôi bảo tôi rằng bà có kinh nguyệt. Lúc đó bà đã gần 90 tuổi. Đối với người thường mà nói, chuyện này quả thực khó tin, nhưng các học viên Đại Pháp đều biết, như Sư phụ đã giảng:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến. Ở đây tôi không nói chuyện trời ơi đất hỡi, chúng ta ngồi tại đây có những học viên lâu năm đã hiểu được điểm này. Ngoài ra những phụ nữ cao tuổi sẽ có kinh nguyệt trở lại; bởi vì công pháp tính mệnh song tu yêu cầu khí của kinh huyết để tu luyện mệnh. Kinh nguyệt sẽ trở lại, nhưng không nhiều; giai đoạn này chỉ có một chút thôi, vừa đủ; đây cũng là hiện tượng phổ biến. Nếu không như thế, thì chư vị thiếu mất nó hỏi luyện mệnh sao được?” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, mẹ tôi ngày ngày cũng vui vẻ. Với tuổi tác cao như vậy, nhưng bà vẫn có thể lao động, làm việc nhà, đan len, đi chợ và nấu cơm. Hàng xóm rất ngưỡng mộ chúng tôi, họ nói: “Nhà đó thật tốt phúc!” Họ đều biết mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mẹ tôi chưa từng đi học và không biết chữ. Vậy nên, việc học Pháp là một thử thách lớn đối với bà. Nhưng bà có ý chí siêu thường. Ban đầu, bà mở sách Chuyển Pháp Luânra, vừa nghe chúng tôi đọc, vừa nhìn để đối chiếu từng chữ trong sách Chuyển Pháp Luânvà cố gắng nhớ chữ.

Đến một ngày, tôi vô tình nghe mẹ tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Thấy lạ, tôi bèn hỏi: “Mẹ nhận được hết mặt chữ rồi ạ?” Bà tôi hào hứng bảo tôi rằng Sư phụ đã dạy bà nhận mặt chữ. Bà nói, khi học có chữ nào bà không biết, thì Sư phụ sẽ dạy bà đọc từng chữ từng chữ ở trong mơ. Kể từ đó, mẹ tôi đã có thể tự học Pháp. Mỗi ngày khi tôi đi làm về, tôi thường thấy mẹ ngồi một mình trên giường và nghiêm túc học Pháp. Cảnh tượng đó rất cảm động.

Ở tuổi tác cao như vậy, nhưng mẹ tôi không cần đeo kính đọc sách. Bà nói Sư phụ đã phóng to chữ khi bà đọc sách Chuyển Pháp Luân và các chữ đều có màu vàng kim.

Vì mẹ tôi không thể ra ngoài luyện công buổi sáng cùng với chúng tôi, nên bà tự luyện công một mình ở nhà. Có lần, bà kể với tôi rằng bà thấy vùng không trung phía trên điểm luyện công chúng tôi được bao phủ bằng ánh sáng đỏ. Mẹ tôi cũng thường xem băng giảng Pháp của Sư phụ. Bà nói bà thích nghe khẩu âm vùng Đông Bắc của Sư phụ, cảm giác rất thân thuộc với bà.

Chúng tôi vô cùng xúc động khi nhìn thấy mái tóc bạc của mẹ đã chuyển sang màu đen. Sư phụ từ bi đã cho chúng tôi chứng kiến uy lực của Đại Pháp để khích lệ chúng tôi tinh tấn.

Trước kia, vì nhà chúng tôi rất nghèo, mẹ tôi và các cháu dâu thường xảy ra mâu thuẫn về vấn đề tài chính. Khi nhắc đến mẹ chồng, các cô con dâu thường kêu ca oán trách; khi nói đến con dâu, thì mẹ tôi cũng không ngớt lời than vãn. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà chiểu Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn và trong tâm, luôn ghi nhớ yêu cầu của Sư phụ.

Dần dần, bà không còn nhắc đến những điều từng khiến bà tức giận nữa. Vấn đề đã được hóa giải và tâm của bà trở nên rộng mở hơn. Bà chủ động liên lạc với con dâu và thường nghĩ về họ. Mối quan hệ giữa họ cải thiện vượt bậc. Nói thật ra, nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì rất khó mà chuyển biến tư tưởng vốn đã hình thành trong một thời gian dài như vậy.

Mẹ tôi yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc. Mỗi khi học Pháp mà có gì không minh bạch, bà thường hỏi chúng tôi. Bà không bao giờ chểnh mảng mỗi khi học Pháp cùng chúng tôi. Bà chăm chỉ luyện công và chưa từng rớt lại phía sau. Hơn hết, bà có niềm tin kiên định không lay động vào Đại Pháp.

Là người cao tuổi, việc bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có sức ảnh hưởng rất lớn đối với những người xung quanh. Nhà tôi gần chợ nên mẹ tôi đã bắt đầu nói với mọi người chân tướng Đại Pháp và trợ Sư cứu người. Bà tuy không có tài ăn nói, nhưng khi mọi người biết được tuổi thật của bà, họ đều vô cùng kinh ngạc vì bà nhìn như mới 60 hoặc 70 tuổi thôi. Bà nói với mọi người rằng nhiều bệnh tật của bà đã khỏi sau khi bà bắt đầu tu luyện. Bà cũng thường bảo họ ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”

Mẹ tôi thường nói người nông dân trồng rau vất vả không dễ dàng gì, nếu chúng ta mua rau của họ thì sẽ dễ nói với họ về Đại Pháp hơn. Vậy nên, vì để cứu người, đôi khi nhà tôi mua khá nhiều rau cải, ăn không hết nên đem cho hàng xóm. Mỗi khi mẹ tôi đến chợ, người bán thường nói với khách hàng: “Chị biết bà cụ này bao nhiêu tuổi không? Bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”

Có lần một người đàn ông nói với mẹ tôi: “Bệnh dạ dày của tôi đã khỏi nhờ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!’”

Sau khi đi chợ nông sản, mẹ tôi thường đến một khu chợ khác. Thỉnh thoảng bà cùng một học viên đi xe đạp điện đến những nơi khá xa. Bất kể thời tiết nắng mưa, mẹ tôi đều đi ra ngoài để giảng chân tướng vào buổi sáng và học Pháp ở nhà vào buổi chiều.

Có lần tôi bị kết án phi pháp và bị giam tại trại tạm giam. Khi đến thăm tôi, mẹ nói với giám đốc trại tạm giam chân tướng Đại Pháp và cuộc bức hại mà không chút sợ hãi hay do dự.

Vị giám đốc đặc biệt tôn trọng mẹ tôi và đích thân tiễn bà ra khỏi cổng. Ông ấy hẳn đã cảm nhận được sự thiện lương của mẹ tôi, điều này đã đặt cơ sở và mở đường cho ông ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi tôi có cơ hội tiếp cận ông ấy sau này.

Mẹ tôi có quan hệ rất tốt với hàng xóm. Có một bà lão sống một mình ở tầng dưới nhà tôi, mỗi khi gặp bà ấy, mẹ tôi luôn hỏi thăm sức khỏe của bà và thường bảo tôi mang một ít thức ăn qua cho bà cụ. Mẹ tôi là một người mẹ tuyệt vời. Khi cả hai vợ chồng tôi đều bị ĐCSTQ giam giữ, bà và con của chúng tôi đã sống nương tựa vào nhau, trải qua cuộc sống khó khăn. Hai người một già một trẻ đã vật lộn để chống đỡ cái gia đình này cho đến khi chúng tôi được trả tự do.

Có lần nhân viên Phòng 610 âm mưu tống tôi vào trại tẩy não. Mẹ tôi vì sự an toàn của tôi, khiến tà ác không thể thực hiện được âm mưu của chúng, mà đã cùng chúng tôi thức cả đêm để đi tới đến một nơi hẻo lánh. Nơi ở mới này thiếu thốn và bất tiện về mọi mặt nhưng mẹ đã ở với chúng tôi mà không chút than phiền.

Một lần, tim mẹ tôi đập nhanh bất thường, nhưng bà không bị mê hoặc bởi giả tướng. Khi đang vô cùng khó chịu, điều đầu tiên bà nghĩ là xin Sư phụ cứu bà. Cuối cùng, bà đã vượt qua khổ nạn bằng chính niệm. Sau đó, bà cũng học được cách hướng nội tìm trong bản thân và loại bỏ những nhân tâm bất hảo. Mẹ tôi hiểu rằng chiểu theo Pháp mà làm thì mới là đúng.

Trên hành trình tu luyện, mẹ tôi đã chứng thực Đại Pháp bằng lời nói và hành động của mình.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/21/483631.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/19/225541.html

Đăng ngày 09-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share