Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2024] Từ nhỏ, sức khỏe của tôi luôn rất kém. Tôi bị huyết áp thấp, thiếu máu trầm trọng, chuột rút ở tay và chân, và tệ nhất là bệnh viêm xoang. Năm tôi ba tuổi, lỗ mũi tôi xuất hiện hai khối u thịt và theo thời gian khi tôi lớn lên, khối u cũng ngày càng lớn hơn. Kết quả là, đường thở qua mũi của tôi ngày càng tắc nghẽn, tôi phải thở bằng miệng, kể cả khi ngủ.

Nếu đi bộ nhanh, tôi sẽ bị hoa mắt, chóng mặt. Tôi đã bốn lần phải đến bệnh viện vì chứng đau đầu, thậm chí còn từng phải làm thủ thuật, bác sỹ xuyên một chiếc kim bạc lớn có bốn ngạnh qua lỗ mũi đến tận não. Sau này, nếu tôi không bước vào tu luyện Pháp Luân Công, có lẽ tôi đã bị suy giảm trí tuệ.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi kiếm được một công việc tại một nhà máy xi măng và hàng ngày đều phải tiếp xúc với xi măng. Qua nhiều năm, tôi đã hít phải rất nhiều bụi, cộng với chứng viêm xoang nặng, dẫn đến sẹo phổi và kết quả là việc thở trở nên khó khăn, tay chân tôi lúc nào cũng lạnh.

Tôi còn phải vật lộn với chứng thiếu máu và trung bình ba hoặc bốn lần một tuần tôi lại bị ngất xỉu. Chồng tôi làm việc xa nhà, để tôi ở nhà với con. Những căn bệnh này hành hạ tôi mỗi ngày, tôi thường tự hỏi liệu có Thần Phật nào quản tôi không, tôi phải chịu quá nhiều tội khổ rồi.

Một ngày năm 1996, cô con gái năm tuổi nói với tôi rằng có một vị đại sư ở gần đây, mặc trang phục màu vàng, đang chữa bệnh cho mọi người. Cháu thúc giục tôi: “Mẹ ơi, mẹ dậy nhanh lên! Có một vị đại sư đang chữa bệnh cho mọi người. Mẹ nên đi chữa khỏi bệnh để có thể chơi với con.” Con bé kéo tôi ra khỏi giường, cầm theo một tấm chiếu và dẫn tôi đến chỗ vị đại sư.

Chúng tôi đến một ngôi nhà mới xây, nhưng thay vì thấy một vị đại sư, chúng tôi thấy một nhóm người đang ngồi đọc sách cùng nhau. Trong lúc đầu óc lơ mơ, tôi nằm xuống một chiếc ghế dài và lắng nghe họ. Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy bớt lơ mơ và có thể ngồi dậy. Một trong số họ nói với tôi: “Đây là Pháp Luân Công. Nếu chị muốn học, hãy đến trường vào năm giờ sáng mai và luyện công cùng chúng tôi.” Tôi đồng ý.

Sáng hôm sau, tôi đến lúc 5 giờ sáng như đã hẹn. Ngay khi tôi bắt đầu học các bài công pháp, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng ở không gian khác. Tôi thấy một cung điện lớn tráng lệ chứa đầy những thứ đẹp đẽ và kỳ diệu, và Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đang ngồi trên một đài sen. Tôi thấy các tiên nữ bay xuống, đầu đội những chiếc bình – rực rỡ màu sắc và rất duyên dáng.

Khi tôi cố nhìn kỹ thì cảnh tượng đó biến mất, nhưng khi tôi thả lỏng, cảnh tượng này lại xuất hiện. Tôi đã thấy cảnh đó trong ba ngày liên tiếp, và mỗi lần kéo dài rất lâu. Tôi thấy vô cùng cuốn hút. Trên đường về nhà sau khi luyện công, tôi cảm thấy mình nhẹ bẫng như đang lơ lửng bay, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Sau đó, tôi đã bắt xe buýt để tham dự một Pháp hội cách đó khoảng hai giờ đi xe và tại đó mọi người chia sẻ thể ngộ của bản thân về Pháp. Hội trường mấy ngàn người, trường năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Tôi cảm nhận được Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.

Trên đường trở về, tôi đã nôn ra rất nhiều máu, cùng một ít chất màu đen, và cảm giác như tôi sắp nôn ra cả mật. Tuy vậy, tôi vẫn bình tĩnh và không hề sợ hãi. Sau đó, tôi cảm thấy phổi của mình nhẹ nhõm hẳn.

Một hôm, khi đang xem bài giảng của Sư phụ, một lần nữa tôi lại cảm nhận được Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình. Kể từ giây phút đó, tôi không còn bị khó thở nữa. Sau một thời gian ngắn học Pháp và luyện công, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất, tôi cảm nhận được niềm vui khi không còn bệnh tật. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã coi sóc cho tôi từ khi tôi sinh ra; nếu không, tôi đã chết từ lâu rồi. Đại Pháp đã tái sinh tôi thành một con người hoàn toàn mới.

Giúp mọi người minh bạch chân tướng

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân và ĐCSTQ bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Những lời dối trá được lan truyền phô thiên cái địa nhằm đầu độc người dân. Rất nhiều người không rõ chân tướng đã tin vào những lời vu khống đó và nói những lời như: “Các vị chống lại Đảng, trong khi Đảng trả lương cho các vị.” Tôi nghe xong rất thương tâm.

Tôi đã giảng chân tướng cho những người xung quanh, nói với họ rằng Pháp Luân Công dạy mọi người làm người tốt, biết nghĩ cho người khác, khiến nhân tâm hướng thiện. Tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Công dạy mọi người hướng nội để tu sửa bản thân, chỗ nào làm chưa tốt thì hướng nội tìm thiếu sót ở bản thân để lần sau làm cho tốt, không tranh đấu với người khác, đối với ai cũng tốt.

Một lần, có người nói: “Nghe nói học viên Pháp Luân Công các chị tốt như vậy, chúng tôi kiểm tra bảo dưỡng thiết bị ở đây, rất khát nước, chị có thể lên núi lấy cho chúng tôi một ít nước suối để uống được không?” Tôi nói: “Được” và mang hai thùng 10kg đi lấy nước.

Khi tôi quay lại, họ nói: “Các học viên Pháp Luân Công quả là tốt bụng.” Họ còn nói nếu mọi người đều giống như các học viên Pháp Luân Công thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Sau đó, khi họ gặp lại tôi, họ đã hô vang: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi thực sự mừng cho họ.

Sau đó, tôi được chuyển sang một vị trí mới, chịu trách nhiệm theo dõi số liệu thống kê sản phẩm cho từng đơn vị công tác và báo cáo cho ban quản lý hàng ngày. Vài năm sau, nơi làm việc thực hiện cắt giảm nhân sự, giảm từ 30 nhân viên xuống còn sáu người. Kết quả là, mọi người trở nên bận rộn vì phải xử lý khối lượng công việc của 30 người.

Quản lý giao trách nhiệm thống kê sản phẩm cho một giám sát viên sức khỏe kém. Quản lý yêu cầu tôi làm thay cho giám sát viên cho đến khi quá trình đại tu hoàn tất, và tôi đã đồng ý.

Tôi đảm nhận nhiệm vụ bổ sung này trong hơn sáu tháng, nhưng quản lý không sắp xếp cho ai khác tiếp quản. Tôi tự nhủ, mình là đệ tử Đại Pháp cần làm người tốt, vì vậy tôi đã kiên trì.

Một hôm, do không thể có mặt nên tôi đã nhờ giám sát viên xử lý số liệu thống kê sản phẩm giúp tôi. Tuy nhiên, ngày hôm sau, giám sát viên này đề nghị tôi mời anh một bữa để cảm ơn. Tôi còn chưa kịp trả lời thì một đồng nghiệp đã lên tiếng, nói: “Chị đã làm thay cho anh ấy nửa năm rồi mà anh ấy còn chưa mời chị lấy một lần. Dường như anh ấy không biết ơn sự giúp đỡ của chị. Chị cứ kệ anh ấy, anh ấy không hài lòng thì tìm gặp quản lý.”

Người giám sát nghe xong lập tức đi gặp quản lý. Ngay sau đó, người quản lý đến gặp tôi và nói: “Bắt đầu từ ngày mai, chị không phải xử lý số liệu thống kê sản phẩm nữa. Chị hãy nghỉ ngơi và để anh ấy (người giám sát) làm việc đó. Chị đã làm việc đó trong một thời gian dài mà không hề phàn nàn. Học viên Pháp Luân Công thật nhẫn nại, nhường nhịn, không như anh ấy, chị khiến tôi bội phục đó.” Nói xong anh ấy giơ hai ngón tay cái lên và nói: “Cảm ơn chị.”

Bất cứ khi nào có đợt đại tu, tôi đều đi đầu trong việc tham gia, cố gắng gương mẫu, dù công việc mệt nhọc hay bẩn thỉu đến đâu. Mọi người đều nói: “Pháp Luân Công tốt như vậy, tại sao ĐCSTQ lại cấm mọi người tu luyện?” Tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết các đồng nghiệp của mình và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Ngoài việc giảng chân tướng trực diện, tôi và các đồng tu còn đến các làng lân cận để phát tài liệu. Hầu hết mọi người đều tiếp nhận chân tướng, mặc dù đôi khi cũng có người chưa minh bạch chân tướng theo dõi chúng tôi nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đều hữu kinh vô hiểm và trở về an toàn.

Trước khi ra ngoài cứu người, tôi đều phát chính niệm, cầu xin Sư phụ gia trì và thanh trừ hết thảy các nhân tố tà ác ở không gian khác. Lần nào tôi cũng trở về an toàn. Những gì Sư phụ ban cho chúng ta luôn là tốt nhất.

Đệ tử xin cảm tạ Sư phụ! Đệ tử nhất định sẽ làm tốt ba việc, không quên sự từ bi cứu độ của Sư phụ, để Sư phụ bớt đi một phần lo lắng.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/28/484823.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/2/225695.html

Đăng ngày 05-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share