Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-01-2025] Từ năm 2018, Sư phụ đã ban cho tôi công năng, tôi thường có thể nhìn thấy những cảnh tượng mỹ hảo ở không gian khác. Sự thù thắng và mỹ diệu của cõi Thần tiên thật không thể diễn tả bằng lời. Thật sự quá tuyệt vời, đó là điều không thể nào có ở nhân gian.

Năm nay tôi 69 tuổi. Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999. Tôi chưa từng viết bài chia sẻ bao giờ. Năm nay, nhờ sự hỗ trợ của một đồng tu, tôi đã viết ra một số trải nghiệm tu luyện của mình, xin chia sẻ với các đồng tu.

Đồng hóa với Pháp trong từng khảo nghiệm

Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi suy nghĩ rất đơn giản và cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán. Tôi xem thường mọi thứ trên thế gian và cho rằng tất cả đều vô nghĩa nên tôi không có thú vui gì trong cuộc sống.

Ba tháng sau khi tôi đắc Pháp, đó là vào năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Trước những lời dối trá tràn ngập trên các phương tiện truyền thông, chính tín vào tu luyện của tôi không hề dao động, bởi vì Đại Pháp đã ban phước cho tôi. Mặc dù tôi không bước vào tu luyện vì để chữa bệnh, nhưng một số căn bệnh của tôi đã được chữa khỏi một cách thần kỳ. Pháp mà Sư phụ giảng đã mở ra con đường tu luyện cho tôi. Tôi hiểu được rằng tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, phản bổn quy chân là mục đích chân chính của đời người. Tu luyện đã đưa tôi từ một túp lều buồn tẻ lên một cung điện hạnh phúc.

Vì tính hướng nội và ít nói nên ít khi tôi gặp rắc rối, nhưng mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi. Mỗi khi ma nạn đến, tôi không bị dao động và thản nhiên vượt qua.

Pháp của Sư phụ đã giảng rõ:

“…đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu…” (“Giảng Pháp tại Lễ thành lập Phật học hội Singapore“, Giảng Pháp tại các nơi I)

Đây là yêu cầu tối thiểu đối với người tu luyện Đại Pháp. Vậy nên, tôi không tranh không đấu với bất kỳ ai. Tôi có thể lạc quan nhìn nhận mọi việc và hóa giải mọi mâu thuẫn. Tôi cảm thấy không có rào cản hay khó khăn nào mà tôi không thể vượt qua.

Ví dụ, một lần, vợ chồng em gái đến thăm tôi. Trong lúc trò chuyện, chồng tôi không thích những gì tôi nói, ông ấy đã tát cho tôi hai cái trước mặt họ. Tôi không tức giận, nhưng em rể nhanh chóng kéo chồng tôi ra. Em gái tôi cũng là người tu luyện và không nói gì. Pháp lý chính là kim chỉ nam cho tôi. Bây giờ tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp rồi, tôi nhất định phải chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà không được phép thỏa hiệp. Chỉ khi làm được như vậy, tôi mới có thể trở thành một người chân tu. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này rất dễ dàng. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi làm tôi mất mặt trước mặt họ hàng như thế, chắc hẳn tôi đã không tha thứ cho ông ấy. Đặc biệt là trước mặt em rể, tôi là chị dâu, quả là rất khó để tôi có thể vượt qua sự mất thể diện này, vì vậy, chắc chắn tôi sẽ phản kháng.

Năm 2008, em gái tôi bị ĐCSTQ bức hại vì giảng chân tướng. Sau khi bắt cóc em gái tôi, cảnh sát đã đến nhà tôi và hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi nói: “Sao tôi lại không tu luyện chứ?! Các anh tìm tôi cũng vô ích thôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa”. Lúc đó, tôi không sợ. Tôi cảm thấy cảnh sát cũng là người. Không có gì đáng sợ cả. Họ chỉ là làm nhiệm vụ của mình. Trong tâm tôi rất bình tĩnh, không có suy nghĩ tiêu cực. Tôi chỉ đối xử với họ bằng chính niệm. Từ đó đến nay đã hơn 10 năm rồi, cảnh sát không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Qua nhiều năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cá nhân tôi thể ngộ được rằng khi đồng hóa với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ, cái gọi là ma nạn và khảo nghiệm sẽ không tồn tại nữa, và con đường sẽ mở rộng cho chúng ta.

Không bao giờ giải đãi, sẽ có thể an toàn cứu chúng sinh

Năm 2005, đồng tu điều phối ở thị trấn đến tìm tôi, nhờ tôi thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại gia đình. Hồi ấy, tất cả các tài liệu cứu người ở thị trấn chúng tôi đều do các đồng tu trong thành phố cung cấp. Mỗi tuần, hai học viên sẽ đi lấy chúng và chia cho mọi người. Đồng tu cũng nói với tôi rằng các đồng tu trong thành phố đã chuẩn bị sẵn cho tôi một máy tính và một máy in. Tôi nói tôi không cần các đồng tu mua cho, tôi sẽ tự mua bằng tiền túi của mình. Bởi vì tôi biết tài nguyên của Đại Pháp đều do các đồng tu tiết kiệm và phó xuất. Số tiền này nên dùng cho những đồng tu không có điều kiện tài chính. Tôi làm kinh doanh nên vẫn kiếm được tiền. Tôi thà chi tiêu ít hơn và hạn chế mua quần áo, tôi nhất định phải gánh vác trách nhiệm của mình và giảm bớt gánh nặng tài chính cho các đồng tu. Đây chính là điều tôi cần làm.

Mẹ tôi cũng là người tu luyện, và bà đã san sẻ với tôi những chi phí này. Mẹ tôi chưa bao giờ đi học và không biết chữ. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 70, thật kỳ diệu, bà đã có thể đọc Chuyển Pháp Luân và tự mình học Pháp. Bà có tín tâm kiên định vào Đại Pháp và Sư phụ, và yêu cầu bản thân phải nghiêm khắc tuân theo các Pháp lý của Sư phụ. Bà có sức khỏe rất tốt. Em gái tôi cũng góp một tay. Ba mẹ con tôi đã chi hơn 6.000 Nhân dân tệ để mua máy tính, máy in và máy ghi đĩa. Sau khi điểm sản xuất tài liệu được thiết lập, tôi tự chi trả tất cả các chi phí vận hành. Sau khi đồng tu mang hàng đến, tôi hỏi rõ đơn giá và trả đủ số tiền cho anh ấy. Khi tôi thiếu tiền, mẹ tôi liền hỗ trợ tôi.

Sau khi “Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản” và “Mục đích cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản” được xuất bản, các đồng tu từ huyện lỵ đã đến và thảo luận với chúng tôi về cách phối hợp để phân phát những cuốn sách này. Lần nào tôi cũng phối hợp vô điều kiện và làm người dẫn đường cho các đồng tu đi đến các thôn làng để phát. Mỗi lần đều là hàng trăm cuốn. Khi ấy, tài liệu giảng chân tướng đã được truyền rộng khắp thị trấn của chúng tôi, như hoa nở khắp nơi.

Mỗi tuần, tôi đều làm sách nhỏ hoặc tờ rơi giảng chân tướng để cung cấp cho các đồng tu địa phương đi cứu người. Tôi cũng phối hợp với các đồng tu đi ra ngoài phát tài liệu. Trong quá trình đi, tôi luôn phát chính niệm, không có bất kỳ sự phân tâm hay nhân tâm nào, tâm tôi tràn ngập Thần niệm. Bởi vậy, tôi không có cảm giác sợ hãi. Suy nghĩ của tôi rất đơn nhất: Tất cả những gì đang làm là để cứu người, tôi coi mình là một vị Thần, và phần Thần của tôi đang làm việc cứu người. Chỉ với một ý niệm thuần tịnh này, hành trình cứu người của tôi diễn ra suôn sẻ.

Có lần vào buổi tối, tôi đi ra ngoài cứu người. Trong lúc đang phát tài liệu, tôi bị lạc mất đồng tu nên đã tự mình đi phát tiếp. Đột nhiên, ba con chó lớn từ đâu xuất hiện và chặn đường tôi. Tôi giật mình. Sau khi hoàn hồn, tôi hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Xin Sư phụ cứu con!” Ngay khi tôi vừa hô xong, ba con chó lớn quay đầu bỏ chạy.

Năm năm trước, con trai tôi tốt nghiệp đại học vừa mới đi làm thì bị chẩn đoán mắc bệnh urê huyết, một loại ung thư không thể chữa được. Cháu về quê nhà để điều trị. Tôi khuyên cháu hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đi. Bởi vì cháu đã cùng tôi luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn nhỏ, nhưng sau đó lên cấp 2, cấp 3, đại học, cháu xa nhà, mất đi hoàn cảnh tu luyện nên không kiên trì được nữa. Sau khi nghe tôi thuyết phục, cháu đã tu luyện trở lại. Hàng ngày, cháu đều tranh thủ thời gian học Pháp, nhưng cháu vẫn chưa buông được bệnh và dựa vào việc điều trị quanh năm. Để thuận tiện cho việc điều trị của cháu, chúng tôi đã chuyển lên thị trấn.

Mặc dù đã sống ở thị trấn được vài năm nhưng tâm tôi chưa bao giờ rời xa quê hương. Trong khi chăm sóc con trai bị bệnh, tôi vẫn tiếp tục làm và phân phát tài liệu cho 30 đồng tu ở quê nhà. Mỗi tuần tôi về quê một lần để giao tài liệu và đi chợ phiên để trực tiếp giảng chân tướng, khuyên tam thoái (thoái Đảng, Đoàn, Đội), cứu chúng sinh ở quê nhà. Trong trường hợp đặc biệt, hai tuần tôi mới về quê một lần.

Ở thị trấn, tôi cũng ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Một ngày nọ, tôi đang giảng chân tướng cho một phụ nữ trung niên thì một chiếc xe ba bánh chạy ngang qua và tông trúng người tôi. Tôi tự mình đứng dậy. Người phụ nữ xuống xe để xem tình trạng của tôi, còn chồng cô ấy không xuống. Tôi không phàn nàn gì mà nói với họ: “Tôi không sao. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản. Cô chú hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé. Cô chú đi đi”. Người phụ nữ lên xe và họ rời đi.

Người phụ nữ trung niên mà tôi đang giảng chân tướng đã vô cùng xúc động nói với tôi: “Các học viên Pháp Luân Công giỏi thật. Nếu là người bình thường thì đã không để họ đi và đòi tiền họ rồi”. Cô ấy ngay lập tức vui vẻ thoái ĐCSTQ.

Sau khi về nhà, tôi cảm thấy đau ở nửa người bên trái. Tôi không coi trọng chuyện đó và sau hai ngày thì tôi hết đau.

Lời kết

Từ khi trang web Minh Huệ thông báo bài công pháp thứ hai chuyển sang một giờ, hàng ngày, tôi bắt đầu thức dậy lúc 2 giờ 50 phút sáng và luyện công trong hai tiếng rưỡi. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi luôn cố gắng học một bài giảng mỗi ngày và đảm bảo phát chính niệm vào 4 khung giờ toàn cầu.

Mặc dù sắp bước sang tuổi 70, tôi vẫn khỏe mạnh và đi lại nhẹ nhàng. Tôi không có khái niệm bản thân đã già. Tôi cảm thấy mình không hề già đi chút nào. Quê tôi ở một nơi hẻo lánh, cách xa thị trấn. Mỗi lần về quê, tôi đều mang theo rất nhiều tài liệu và đi một quãng đường dài nhưng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi.

Tinh thần tôi rất tốt và tôi luôn vui vẻ. Các đồng tu thường khen tôi là người lạc quan. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, làm sao tôi có thể không vui vẻ được?

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/4/469689.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/4/225716.html

Đăng ngày 30-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share