Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2025] Tôi muốn hồi báo với Sư phụ và các bạn đồng tu về trải nghiệm của gia đình tôi. Chúng tôi đã được đắm mình trong hồng ân cứu độ của Phật Pháp trong nhiều năm và trưởng thành trong sự tôi luyện của Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ điều này để chứng thực vẻ đẹp siêu thường của Đại pháp và cảm tạ sự khổ độ từ bi của Sư tôn vĩ đại.

Mẹ tôi sinh ra với một cuộc đời bất hạnh. Gia đình bà bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) liệt vào danh sách “địa chủ”, bởi vậy đã bị đàn áp. Bác trai cả của tôi bị bỏ tù vì từng giữ chức quận trưởng trong thời Trung Hoa Dân Quốc. Còn bác trai thứ hai bị ĐCSTQ quy vào diện có lý lịch không rõ ràng, và đã mất tích.

Trong thời kỳ “đấu tranh giai cấp là then chốt”, mẹ tôi không có tương lai, mặc dù bà là một trong những học sinh giỏi nhất ở một ngôi trường nổi tiếng. Bác trai thứ ba bị ĐCSTQ coi là cánh hữu ngay trước ngày mẹ tôi thi vào đại học. Không còn lựa chọn nào khác, mẹ đành kết hôn với bố tôi, một người lính đã ly hôn có một đứa con gái 10 tuổi.

Bố tôi bản chất là người thật thà nhưng lại rất nóng tính. Đã vậy, ông còn nghiện chơi mạt chược. Ông không hề giúp đỡ mẹ tôi việc nhà và họ suốt ngày cãi vã.

Vì lớn lên trong thời đại đó nên mẹ tôi rất nhút nhát và cảm thấy tự ti. Mâu thuẫn gia đình đã ảnh hưởng đến sức khỏe của bà, cuối cùng, bà đến bên bờ vực suy sụp. Chưa đến 40 tuổi mà bà đã bị đã mắc hơn chục loại bệnh như suy nhược thần kinh, bệnh tim và huyết áp cao. Bà đã tìm mọi cách để cải thiện cuộc sống, như thắp hương bái Phật và thử tập nhiều môn, nhưng đều chẳng ích gì.

Niềm vui của mẹ tôi khi tìm thấy Đại Pháp

Đầu năm 1996, cuộc đời mẹ tôi đã có bước ngoặt tuyệt vời sau khi bà tìm được Đại Pháp. Sau khi quen với việc dậy sớm để luyện công, mẹ tôi nhận ra bà không còn cảm thấy mệt mỏi như trước kia nữa. Khuôn mặt bà hồng hào, và bà tràn đầy năng lượng. Bà hào hứng nói với tôi rằng bà đã tìm được chân Pháp rồi.

Tôi thầm nghĩ: “Sao có thể như vậy được?” Sau đó, mẹ tôi kể về quá trình bà đã tìm được Đại Pháp ra sao. Bà tham dự buổi giới thiệu Đại Pháp miễn phí của các học viên và nhìn thấy bức ảnh Sư phụ Lý mà các học viên treo lên. Khi nhìn bức ảnh đó, bà đã nghĩ: “Ngài là chân Phật. Ngài đến đây để cứu người.” Ngay từ hôm đó, bà đã từ bỏ tất cả các môn tập và vứt hết đống thuốc đầy ắp trong các ngăn kéo ở nhà.

Mỗi sáng, mẹ tôi dậy sớm để ra điểm luyện công. Buổi tối, bà đến nhà một học viên để xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ. Bà hạnh phúc khi được đắm mình trong hồng ân cứu độ của Phật Chủ. Mọi bệnh tật của bà sớm biến mất. Bà có thể ngủ ngon, và tính khí cũng thay đổi từ cố chấp, cực đoan thành trầm tĩnh hơn. Tóc bà trước kia đã hoa râm nay trở nên dày và đen trở lại. Da dẻ bà hồng hào và trông bà ngày càng trẻ ra.

Mẹ tôi rất tinh tấn và nhanh chóng trở thành phụ đạo viên ở một điểm luyện công. Bà bận rộn suốt ngày không có lúc nào nghỉ ngơi. Hễ có thời gian là bà lại luyện công, học Pháp, học thuộc Pháp, hoặc tham gia các hoạt động hồng Pháp vào cuối tuần. Bà thường mời các học viên đến nhà chúng tôi xem băng hình Sư phụ giảng Pháp.

Gặp ai bà cũng nói về sự thần kỳ và tốt đẹp của Đại Pháp. Bằng việc chia sẻ về sức khỏe của bà đã tốt lên như thế nào, bà đã khích lệ người thân và bạn bè bước vào tu luyện. Khi Đại Pháp bắt đầu bị bức hại vào năm 1999, bà đã đến Quảng trường Thiên An Môn một mình và giơ cao tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và đã trở về an toàn.

Chứng kiến những sự thay đổi ở mẹ tôi, mọi người thân trong gia đình tôi lần lượt bước vào tu luyện Đại Pháp. Mẹ tôi cảm thấy bà quá may mắn!

Sự thay đổi ở bố tôi

Trong ba năm nạn đói bắt đầu từ cuối những năm 1950, có lần bố tôi về quê thăm họ hàng. Trên đường trở về, bố tôi báo cáo sự việc ông nhìn thấy người dân địa phương chết đói cho vị chỉ huy quân đội. Vị đó mượn cớ bố tôi tung tin đồn nhảm bôi nhọ Đảng, phỉ báng chủ nghĩa xã hội đã bắt bố tôi tống vào phòng biệt giam. Ông ta thậm chí còn đe dọa đưa bố tôi ra tòa án quân đội.

Trùng lặp thay, vợ con của vị chỉ huy đó cũng chạy đến đơn vị vì nạn đói. Chỉ khi bà ấy khẳng định rằng thực sự có người đang chết đói ở quê của bà thì bố tôi mới được thả ra. Tuy nhiên, ông vẫn bị ép về hưu non. Sau khi xuất ngũ, tính khí bố tôi thay đổi rất nhiều, ông rất dễ tức giận.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố tôi như biến thành một người khác, ông trở nên hiền hòa, dễ gần và tốt bụng. Hàng sáng ông cùng mẹ tôi đến điểm luyện công, ông giúp bà xách đài luyện công và quét dọn điểm luyện công sau khi luyện xong.

Bố tôi, người yêu đất như mạng sống của mình, sau khi nghỉ hưu đã thuê một mảnh vườn cây ăn quả ở ngoại ô. Ông trồng rau ở chỗ đất trống và chia rau cho người thân, bạn bè và hàng xóm. Các cây táo như là mạng sống của ông vậy. Ông nhặt cỏ, bắt sâu, bón phân, tưới nước và tỉa cành suốt ngày. Ông chăm sóc còn kỹ hơn chăm con cái của mình. Nhìn cây táo ra hoa, kết quả, ông vui như một đứa trẻ, gặp ai cũng khoe táo của ông mọc tốt thế nào. Quả thực, so với cây táo của những người gần đó thì các cây táo của ông quả to và sai hơn.

Trước rằm Trung thu, ngay khi định hái táo thì ông phát hiện ra rằng những quả táo ngon nhất trong vườn cây của ông đã bị hái trộm đêm trước. Nhưng ông không hề tức giận, còn nói: “Ai ăn cũng vậy thôi. Có lẽ mình đã nợ người ta rồi.”

Có hai lần, khi đang trên đường đến vườn cây thì bố tôi đi xe ba bánh và bị va vào xe tải. Cả người và xe của ông bị cuốn vào gầm xe tải lớn kia. Nhưng ông không bị thương chút nào, còn bánh xe của ông bị cong xoắn lại. Người lái xe tải sợ hãi muốn đưa bố tôi đến bệnh viện và đền ông chiếc xe ba bánh khác. Nhưng bố tôi đã từ chối.

Bố tôi nói với người tài xế rằng ông tu luyện Đại Pháp, ông sẽ không sao vì Sư phụ sẽ bảo hộ ông, chỉ cần anh ấy sửa lại xe cho ông là được. Khi về, ông kể điều này cho chúng tôi nghe, ai nấy đều cảm thấy thật khó tin.

Bố tôi còn lập một điểm luyện công gần vườn cây ăn quả. Hồi đó có hàng chục học viên đến đó để luyện công và hồng Pháp, và có khoảng ba bốn chục người đã bước vào tu luyện. Đôi khi bố tôi ở lại vườn cây khi đã muộn, vào mùa đông, ông nhóm lò than lên. Có hai lần ông bị ngộ độc khí than và ngất đi. Nhưng sau hai lần ấy, bố tôi không bị di chứng gì cả, ngược lại, ông còn trở nên khỏe mạnh hơn. Mỗi khi nhắc đến sự việc này, bố tôi lại xúc động và nói rằng chính Sư phụ đã cứu ông và ban cho ông một cuộc đời mới. Tạ ơn Sư phụ vì sự bảo hộ và cứu độ hồng đại của Ngài!

Trong những ngày tà ác điên cuồng phá hoại Đại Pháp và đàn áp các học viên, bốn người gia đình chúng tôi đã bị giam giữ phi pháp. Bố tôi cố gắng hết sức để giải cứu từng người ra. Ông đến đồn công an, cục công an, Đội an ninh nội địa, Ủy ban chính trị và pháp luật, và Phòng 610 để yêu cầu thả những người thân vô tội của ông.

Khi ông đến thăm chúng tôi ở trại cải tạo lao động và nhà tù, ông thường giảng chân tướng cho những người gác cổng. Ví như ông nói với họ về vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn để phơi bày tội ác bức hại Đại Pháp của ĐCSTQ. Gặp ai cha tôi cũng nói, việc bắt một nhóm người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt vào tù thì ĐCSTQ thế là xong rồi!

Đại Pháp ban phúc cho gia đình chúng tôi

Năm 2008, Thế vận hội Olympic được tổ chức tại Trung Quốc. Trong quãng thời gian đó, ĐCSTQ lấy cớ duy trì ổn định để sách nhiễu và bắt bớ các học viên ở khắp nơi. Tôi là một trong số đó. Mặc dù không có chứng cứ phạm tội nhưng tôi vẫn bị vu khống, bắt cóc và tra tấn tàn bạo.

Tôi cầu Sư phụ gia trì cho tôi và cứu tôi. Tại bệnh viện nơi tôi được đưa đến phòng cấp cứu, vào ban đêm, tôi khóa trái cửa nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, dưới ánh sáng bên ngoài hắt vào, tôi viết một bài phơi bày tà ác lên một cuộn giấy vệ sinh to. Bố tôi kịp thời giúp tôi tìm một nơi để in ra. Nhờ có gia đình, tôi đã chuyển được thông tin về những kẻ bức hại đến những phòng ban liên quan.

Khi tôi bị giam giữ phi pháp, trước mỗi bữa ăn, tôi đều nhẩm “Luận Ngữ” đủ chín lần và phát chính niệm vào các giờ chẵn. Tôi có một niệm kiên định rằng: “Sư phụ không an bài cho ta vào tù. ĐCSTQ dám tra tấn ta, ta phải phơi bày những hành vi tà ác của nó.”

Sau trận chiến chính tà kéo dài bốn tháng, nhờ nỗ lực giải cứu của các học viên, và sự gia trì của Sư phụ, tôi đã trở về nhà. Trong thời gian này, Sư phụ đã an bài cho tôi làm một hạng mục với sứ mệnh lớn hơn. Tôi cùng các đồng tu phối hợp với nhau, mặc dù gặp nguy hiểm vài lần nhưng chúng tôi vẫn trở về an toàn dưới dự bảo hộ của Sư phụ. Tôi cũng đi làm trở lại, nhận được chứng chỉ hành nghề, và sau đó nghỉ hưu.

Chồng tôi bị kết án phi pháp 10 năm tù cũng đã trở về nhà, cuối cùng, gia đình chúng tôi đã được đoàn tụ. Con gái tôi, người từng bị từ chối nhiều cơ hội học tập vì những năm bức hại, đã tìm được một công việc có thu nhập tốt. Mặc dù chịu áp lực công việc nhưng cháu vẫn kiên trì học Pháp bất cứ khi nào có thể. Một bạn đồng nghiệp đã kể với cháu về một cuộc thi quốc tế. Cháu âm thầm tham gia và đã đoạt giải. Sau đó, con gái tôi còn nhận được một suất học tiếng Anh miễn phí từ một nền tảng nổi tiếng.

Sau vài năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng con gái tôi được nhận vào một chương trình cao học ở hải ngoại và được cấp học bổng.

Các đồng nghiệp, họ hàng và bạn bè của con gái tôi đều cho rằng, với hoàn cảnh gia đình tôi như vậy, việc cháu rời khỏi Trung Quốc là điều không thể. Mặc dù mọi người bi quan nhưng con gái tôi vẫn đi trên con đường của mình và hoàn thành tất cả mọi thủ tục. Con đầy tự tin và bắt đầu con đường du học của mình. Điều đáng ngạc nhiên là, hơn một tháng sau khi con gái nhập học, nhà trường mới thông báo rằng học phí lúc đó đã bị tính sai, thiếu mất một nửa, và yêu cầu cháu bổ sung chứng minh tài chính.

Gia đình chúng tôi vô cùng cảm khái, nếu như học phí không bị tính sai, thì con gái tôi sẽ có lựa chọn như thế nào đây? Sư phụ đã dày công bảo hộ con gái tôi và an bài cho cháu những điều tốt nhất. Giây phút này đây, chúng tôi không biết nói lời gì để bày tỏ hết lòng cảm ân đối với Sư tôn. Tôi chỉ muốn nói rằng: “Con xin tạ ơn Sư phụ vì sự cứu độ của Ngài! Sư tôn vất vả rồi!”

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/27/467500.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/3/25/225968.html

Đăng ngày 08-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share