Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-01-2025] Năm 2012 khi trở về quê, tôi đã gặp lại các giáo viên tiểu học và trung học của mình. Đã mấy chục năm rồi tôi không gặp họ. Tôi nhận ra đây là cơ duyên do Sư phụ an bài. Nhưng khi đó chồng tôi mới qua đời, tôi rất khó để tĩnh tâm lại. Tôi không thể tập trung làm những việc mà một đệ tử nên làm. Tôi thường tự trách mình về điều này, vì bản thân tôi thiếu chính niệm mà nhiều người đã mất đi cơ hội được cứu.
Tôi biết chính niệm của mình chưa đủ khiến tôi không thể làm tốt ba việc. Tôi cảm thấy nguyên nhân là do mình chưa thấu hiểu các Pháp lý của Đại Pháp. Tôi đã tăng thời gian đọc Pháp, nhờ vậy đã cải thiện đáng kể tình trạng tu luyện của mình. Tôi coi mình là một người tu luyện chân chính và hành xử theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi cũng kéo dài thời gian phát chính niệm lên bốn tiếng mỗi ngày—tập trung loại bỏ triệt để những gì đang cản trở tôi cứu người.
Tôi thường đọc các bài chia sẻ của các đồng tu về việc vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh, nhưng bản thân hiếm khi trải qua loại khảo nghiệm này. Khi đi giảng chân tướng, tôi đã chịu đựng nhiều gian khổ, qua đó tiêu trừ nghiệp lực. Vào mùa hè, nhiệt độ lên tới 40°C, còn vào mùa Đông, nhiệt độ xuống dưới mức đóng băng. Một ngày nọ, trời đột nhiên đổ mưa lớn. Mưa như trút nước, vì vậy tôi đứng dưới một mái hiên và giảng chân tướng cho những người đang đứng đó để tránh mưa. Đến khi tạnh mưa, tôi đã giúp sáu người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mặc dù đã ngoài 70 tuổi, tôi vẫn có thể chịu đựng được những gian khổ mà hầu hết mọi người không thể chịu được.
Trả nợ cho chồng
Khi qua đời, chồng tôi đã để lại một khoản nợ hơn một triệu nhân dân tệ (khoảng hơn 140.000 đô la), và tôi đã cố gắng trả nợ trong hơn 10 năm. Tôi chưa từng sử dụng một xu nào trong số tiền mà ông ấy đã vay, vì vậy ban đầu tôi cảm thấy không công bằng khi mình phải gánh khoản nợ này. Thông qua việc học Pháp sâu hơn, tôi biết rằng mình không nên dùng quan niệm người thường để đo lường những gian khổ mà mình gặp trong tu luyện. Sư phụ đã giảng rằng khổ nạn đều là hảo sự. Đây là cơ hội để tôi đề cao, và tôi nên xử lý tình huống theo tiêu chuẩn của một người tu luyện. Tôi hiểu rằng quá trình trả nợ là cơ hội để đề cao trong tu luyện.
Em gái tôi làm việc trong một trường đại học, cô ấy đã nhờ hai giáo viên cho chồng tôi vay tiền. Sau khi ông ấy qua đời, tôi đã cố gắng hết sức để trả lại số tiền gốc, nhưng họ lại muốn tôi trả cả tiền lãi. Một giáo viên đã mang giấy nợ của chồng tôi đến nhà tôi và khăng khăng đòi tôi trả. Tôi nói rằng tôi đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và các khoản nợ quá nhiều, vì vậy tôi chỉ có thể trả dần từng ít một. Tôi nói: “Tôi chắc chắn sẽ trả cho chị, nhưng sẽ cần nhiều thời gian hơn một chút. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một người trung thực. Tôi đã không thể trả cho cô bởi vì tôi đã bị bức hại trong nhiều năm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tiền lương của tôi vẫn đang bị chính quyền giữ lại. Tôi chỉ nhận được vài trăm nhân dân tệ một tháng—chỉ đủ cho chi phí sinh hoạt cơ bản.”
Tôi biết rằng Chính Pháp sắp kết thúc và muốn tận dụng cơ hội trả tiền để giảng chân tướng cho họ. Tôi đã cố gắng hết sức để tiết kiệm tiền và cuối cùng tôi đã tiết kiệm được một ít. Tôi đã miễn cưỡng không muốn đưa tiền cho họ, nên đã không thanh toán cho họ trong vài tháng. Khi đó đầu gối phải của tôi bắt đầu đau, tôi ngay lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho mình. Tôi chỉ muốn trả lại 10.000 nhân dân tệ và giữ lại một ít tiền cho mình, nhưng tôi là một người tu luyện, cần phải trả lại cho họ như đã hứa cho dù có khó khăn đến đâu.
Tôi gọi cho em gái và nói với cô ấy rằng tôi sẽ trả tiền lãi cho một giáo viên trước. Em gái tôi nói: “Chỉ cần đưa cho mỗi người 5.000 nhân dân tệ là được.” Tôi nói: “Không, chị vẫn phải trung thực. Chị dự định trả cho giáo viên kia sau Tết năm sau.” Việc tìm số điện thoại của cô giáo đó không dễ dàng, và tôi phải mất một tháng mới tìm được. Tôi nghĩ đó là một khảo nghiệm tâm tính của mình.
Tôi cố gắng liên lạc với người giáo viên và phải gọi cho cô ấy ba ngày mới gặp được. Tôi nói: “Bây giờ tôi đã có tiền.” Chúng tôi đã hẹn thời gian gặp nhau. Khi gặp mặt, tôi nói với cô ấy: “Tôi xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian. Tôi đã ở tù 5 năm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Cô ấy nói: “Chị thật trung thực. Tôi đã nghĩ rằng không còn hy vọng lấy lại được tiền.”
Tôi nói: “Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi muốn trở thành một người tốt.” Chồng của người giáo viên nói: “Tại sao chị vẫn còn tu luyện?” Tôi nói: “Chẳng phải phấn đấu trở thành một người tốt là điều nên làm sao? Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp vì lòng đố kỵ. ĐCSTQ không tin vào Thần. Nhiều người Trung Quốc đã gia nhập Đội Thiếu niên và Đoàn Thanh niên từ khi chúng ta còn nhỏ, sau đó gia nhập ĐCSTQ khi lớn lên. Chủ nghĩa cộng sản muốn hủy diệt nhân loại. Trước đây tôi không biết cô, nhưng vì chồng tôi đã vay tiền của cô, tôi đã có cơ hội này để gặp cô.”
Tôi hỏi họ có phải là đảng viên ĐCSTQ không, người phụ nữ nói: “Cả hai chúng tôi đều là đảng viên ĐCSTQ 50 năm rồi.” Tôi nói: “Hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Sau đó họ đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ.
Người nữ giáo viên nói rằng sức khỏe của cô ấy rất kém và từng bị đột quỵ, tiểu đường, v.v. Tôi nói với họ: “Nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khỏi bệnh. Nếu cô thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,’ sức khỏe của cô chắc chắn sẽ được cải thiện. Điều đó phụ thuộc vào sự thành tâm của cô.” Tôi đã đưa tiền cho họ, sau đó họ liên tục cảm ơn tôi. Họ đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ lấy lại được tiền. Tôi nói: “Sư phụ của tôi muốn chúng tôi trở thành người tốt. Cô đã giúp đỡ chồng tôi, và đây là tiền của cô. Tôi rất vui vì cô đã nghe được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.”
Giảng chân tướng bằng cách giúp đỡ người khác
Một ngày nọ, tôi đang đi bộ trong đám đông và nhận thấy một ông lão có vẻ như sắp ngã. Vợ ông ấy khá thấp, còn ông ấy khá cao, có vẻ người vợ sẽ không thể đỡ được ông ấy. Mặc dù đường phố đông đúc nhưng mọi người đều tránh xa ông ấy. Tôi ngay lập tức đi đến và nắm lấy cánh tay ông ấy, tôi bảo ông ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi đã niệm cùng ông ấy và đề xuất hai vợ chồng họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an. Họ ngay lập tức đồng ý.
Một người phụ nữ trung niên đã đến giúp ông ấy. Tôi thấy rằng chân của ông lão dường như đã khá hơn, ông ấy cũng cảm thấy tốt hơn nhiều. Sau đó tôi gọi một chiếc taxi để đưa họ về nhà.
Tôi quay lại và nói với người phụ nữ kia: “Chị thật tốt bụng. Hầu hết mọi người ngày nay đều từ chối giúp đỡ người khác. Chị là một người tốt.” Tôi nói với cô ấy rằng nhiều thảm họa như COVID đang xảy ra, nhưng các vị Thần muốn cứu những người tốt. ĐCSTQ không tin vào Thần, nhưng các vị Thần muốn cứu những người tốt. Thoái xuất khỏi ĐCSTQ sẽ được bình an. Cô ấy liền nói rằng cô muốn người mẹ của mình cũng được nghe điều này, vì vậy chúng tôi đã tìm đến mẹ của cô ấy và tôi đã lặp lại những gì tôi đã nói với con gái bà. Cả bốn người đều đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Người thân bị bệnh nặng đã hồi phục
Khi biết tin ông thông gia bị bệnh nặng, con dâu tôi (con gái ông ấy), cháu trai tôi và tôi đã đến thăm ông ấy ở quê. Ông ấy nằm bất động trên giường. Con gái ông ấy bắt đầu khóc và gọi ông ấy. Ông ấy mở mắt, nhìn họ, rồi nhắm mắt lại. Tôi đứng cạnh giường ông ấy và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau khi tôi niệm những câu này trong hơn một tiếng, ông ấy đột nhiên mở mắt. Con gái đỡ ông ấy dậy và giúp ông ấy ăn một bát cháo. Ông ấy đã khỏe hơn và đã có thể đứng dậy và đi lại. Khi những người khác tỏ ra ngạc nhiên, tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng và thuyết phục nhiều người làm tam thoái.
Sư phụ đã liên tục yêu cầu các học viên cứu thêm nhiều chúng sinh. Chúng ta đang mang đến hy vọng cho nhân loại. Tôi cần phải học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn và tu luyện bản thân thật tốt, để có thể làm tốt việc chứng thực Pháp và hoàn thành sứ mệnh cứu người của mình.
Có lần, sau khi lên xe buýt, tôi lại quên mất tên điểm dừng mà mình cần đến. Đột nhiên tôi trở nên cảnh giác. Cựu thế lực đã khiến tôi xuất hiện giả tướng của bệnh Alzheimer để can nhiễu tôi. Ngay lập tức tôi kiên quyết phủ nhận an bài của cựu thế lực. Vào thời khắc quan trọng này của Chính Pháp, chúng sinh đang đợi chúng ta cứu, chúng ta không được trì hoãn. Tôi đã phát chính niệm trong một tiếng vào buổi sáng, sau đó một bông sen vàng đã xuất hiện trên bức tường đối diện. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi phải luôn duy trì chính niệm—bất kể đối mặt với những thử thách nào, tôi luôn phải đặt việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh lên hàng đầu.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/10/487273.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/15/225483.html
Đăng ngày 02-04-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.