Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-05-2024] Tháng 5 năm 1996, một bác gái đã về hưu ở trường tôi mang đến cho tôi một cuốn sách dày, nói rằng cho tôi mượn đọc trong hai tuần, đọc xong thì trả lại cho bác ấy. Tôi rất thích đọc sách, nhưng toàn đọc các tác phẩm văn học. Cuốn Chuyển Pháp Luân có vẻ khá mới mẻ với tôi, hai từ ‘Phật Pháp’ trong sách khiến tôi hiếu kỳ. Vậy Phật Pháp rốt cuộc là gì? Tôi quyết định tìm hiểu đến cùng.

Vì chịu độc hại rất thâm sâu của vô Thần luận, tôi cảm thấy nội dung của tu luyện thật mơ hồ. Nhưng lý niệm về Chân Thiện Nhẫn quá chân chính, khi đọc đến nửa phần sau của sách, tôi tự hỏi mình liệu có tu luyện được không? Với tính cách nhu nhược của tôi, tôi cảm thấy ‘Nhẫn’ có thể làm được, ‘Chân’ và ‘Thiện’ có vẻ cũng không quá khó. Vào thời khắc tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đột nhiên cảm thấy ở bụng dưới có một dòng năng lượng mạnh mẽ chuyển động! Trời ơi, tôi nhận ra Pháp Luân huyền hoặc mà trong sách nói đến nào ngờ lại là chân thực.

Bác gái đó sau khi biết chuyện thì rất cao hứng, nói: ‘Cô và Pháp Luân Đại Pháp quá hữu duyên rồi, đọc sách liền đắc Pháp Luân, cô phải trân quý, sớm ra điểm luyện công đi nhé’.

Lúc bác ấy nói những lời này với tôi, có một dòng mát lạnh chảy từ đầu đến chân, cơ thể ốm yếu của tôi cảm thấy thoải mái như được cởi trói. Tất cả những điều này đến một cách bất ngờ. Hóa ra “Phật pháp” thực sự tồn tại! Lớp vỏ vô Thần của tôi đột nhiên bị vỡ ra, và tôi đã đắc được Pháp.

Vừa bắt đầu học công, Sư phụ liền giúp tôi khai thông kinh mạch, các lỗ chân lông toàn thân tôi được đả khai, vừa luyện công là mồ hôi đầm đìa, mặt mũi thân thể như vừa bị dội nước, luyện công xong tôi thường xuyên chạy ngay vào nhà vệ sinh, những thứ dơ bẩn trong thân thể tôi đều theo mồ hôi và đi vệ sinh mà được bài xuất ra.

Khoảng thời gian đó thân thể của tôi cảm thấy vô cùng thông thấu, thân thể ai có chỗ khó chịu đến gần, tôi đều có thể cảm ứng được người đó khó chịu ở đâu, đồng tu phát khí bệnh tôi có thể cảm ứng được hàn khí bốc ra xung quanh anh ấy. Tại điểm luyện công, tôi thường xuyên ngửi thấy mùi gỗ đàn hương rất đậm, có một lần không nhẫn được, tôi muốn xem xem ai mà xịt nước hoa lắm vậy, liền lén mở mắt nhìn xung quanh, chỉ có mấy ông lão đang đứng, không thể nào là những người hay xịt nước hoa. Về sau tôi hỏi vài vị học viên cũ ở điểm luyện công, họ nói chưa bao giờ ngửi thấy mùi đó. Giờ đây nghĩ lại, mùi đàn hương đó có thể đến từ không gian khác, bởi vì mỗi người có trạng thái khác nhau, cảm giác không giống nhau, mà đây cũng chỉ là trạng thái ngắn ngủi của một thời kỳ, về sau tôi không còn ngửi thấy nữa.

1. Hai sự việc thần kỳ trong quá trình tu luyện

Sau khi học công được hai, ba tháng, tôi liên tiếp gặp hai sự việc rất kỳ lạ.

Sự việc thứ nhất là, một hôm tôi cùng chồng, con trai đi ăn cơm ngoài quán. Về nhà không lâu, chồng và con tôi xuất hiện hiện tượng tiêu chảy, nôn mửa, sốt nóng, phải nhập viện ngay, tôi bận rộn chăm sóc hai người họ, nhưng cũng ngay lập tức xuất hiện triệu chứng như vậy. Bởi vì mới học công không lâu, tâm lý tôi liên tục lo lắng, làm sao bây giờ? Tiêu chảy và sốt cao nếu không điều trị kịp thời sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Chồng và con trai tôi đều thích thể dục thể thao, thân thể vốn khỏe mạnh, trước giờ không có bệnh tật gì, vậy mà lúc đó mặt của hai người đều trắng bệch, dù có truyền dịch, uống thuốc đều không cầm được chứng tiêu chảy, cả hai đều rất yếu ớt không thể ra khỏi giường. Tôi bình thường là một Lâm Đại Ngọc yếu ớt, trước đây mà gặp phải tình huống như thế thì tôi đã nằm liệt giường trước cả họ rồi. Lần này tôi có thể chăm sóc cho họ thì quả là kỳ tích. Tôi không để họ nhận ra tôi có chỗ nào không ổn, một mình lén vào nhà vệ sinh nôn mửa, tiêu chảy. Chỉ qua hai ngày tôi đã hết sốt, cũng không bị miệng nôn trôn tháo nữa, còn hai người họ nằm viện 10 ngày chứng tiêu chảy mới hết. Tôi không dùng bất kỳ phương pháp điều trị nào cả, chỉ là lúc về nhà nghỉ ngơi thì tranh thủ thời gian luyện công.

Một sự việc nữa là, ngay sau khi trường học nghỉ hè, tôi ở văn phòng trực ban, lúc pha trà, đáy của chiếc bình đựng nước sôi nặng gần 4 kg bị tụt ra và chiếc bình nổ tung, toàn bộ nước sôi đổ xuống hai chân tôi. Tiếng nổ lớn đã kinh động đến Giám đốc tòa nhà và bác sĩ Phòng y tế đã lao đến chữa trị cho tôi. Tôi nói với hai người đang hoảng loạn rằng không cần, tôi về nhà thay đồ ướt và tự mình xử lý. Trên đường đạp xe về nhà, chân của tôi đau không chịu được, nhưng trải qua việc bị tiêu chảy lần trước, tôi đối với Đại Pháp dâng lên niềm chính tín, liền nói với bản thân mình rằng dù có đau đến ba ngày ba đêm tôi cũng vẫn chịu được.

Về đến nhà, tôi thấy chiếc váy mỏng của mình dính đầy mảnh thủy tinh vỡ, hai đùi tôi đỏ bừng, từng mảng từng mảng da lớn nhăn nheo có cảm giác vuốt vào sẽ tượt ra và trông như sắp phồng rộp lên. Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội và sau khoảng mười phút bắt đầu luyện công, cơn đau bắt đầu giảm dần và chỉ còn cảm giác nóng rát. Lúc này, chuông điện thoại reo. Mẹ tôi gọi điện đến, bà biết tôi bị bỏng nên lo lắng nói: “Con đừng cử động, đừng có cử động nhé. Để mẹ đưa chị giúp việc đến chăm sóc con”. Trả lời điện thoại có vài phút, mà tôi đau đến mức đứng không nổi, ngồi cũng không xong, tôi thấy hơi hoảng. Tôi đặt điện thoại xuống và ngay lập tức luyện công. Cơn đau dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát, cuối cùng thì không còn đau chút nào. Sau khi tôi đả tọa xong (tôi chỉ có thể ngồi khoanh rộng hai chân), ngay cả cảm giác nóng rát cũng biến mất. Lúc này, mẹ tôi dẫn chị giúp việc đến. Bà sợ hãi khi nhìn thấy chân tôi, tôi chỉ cười nói: “Mẹ à, không sao đâu, con ổn rồi. Mẹ nhìn này, mẹ nhìn này”. Tôi vỗ hai tay vào chỗ bị bỏng và nói: “Nhìn này, nó khô cong rồi, và không đau chút nào”. Mẹ tôi sợ hãi hét lên: “Đừng chạm vào, có thể bị nhiễm trùng đấy”. Lớp da nhăn nheo trên chân tôi như trực bong ra giờ đã khô hẳn và dính chặt vào thịt mà không hề có vết phồng rộp nào. Mẹ tôi và chị giúp việc đã chứng kiến ​​kỳ tích khi tôi luyện công. Cả hai đều nói: “Pháp Luân Công thật kỳ diệu. Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không tin”. Hai người an tâm rời đi.

Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ phải chịu đau ít nhất ba ngày, không ngờ luyện công chưa đến hai tiếng đồng hồ đã không còn đau nữa. Đêm đến tôi cũng rất khó ngủ, bởi vì không đau, ngủ không cẩn thận khi ngứa là có thể gãi vào, mấy ngày đó tôi đã nghĩ ra một cách ngớ ngẩn thế này, chính là mỗi đêm đều giơ hai tay qua đỉnh đầu để ngủ. Những chỗ bị thương lành lại rất nhanh, sang ngày thứ hai, da chân tôi đã trắng trở lại, ngày thứ ba, thứ tư những chỗ da bị tổn thương đã khô lại và bong ra, đến ngày thứ năm thì tôi có thể tắm rửa.

Đúng đợt đó chồng tôi đi công tác năm ngày, anh hoàn toàn không biết việc tôi bị bỏng. Khi anh ấy về nhà thấy toàn bộ sự việc, cũng rất chấn kinh trước kỳ tích của việc tôi luyện công. Các đồng nghiệp ở đơn vị cũng đều chứng kiến thần tích luyện Pháp Luân Công của tôi.

2. Không thiết lập quan hệ, không nhận đối xử đặc biệt

Từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi cố gắng dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, vô luận làm việc lớn hay việc nhỏ, tôi đều không đi cửa sau, hay thiết lập các mối quan hệ đặc biệt.

Nhớ lại khi con trai bị tiêu chảy nhập viện, tôi đi làm thủ tục thanh toán và xuất viện cho cháu. Trước khi tu luyện, tôi ngày nào cũng phải uống thuốc bắc và là khách quen của bệnh viện trường, các nhân viên ở đó đều đã quen mặt tôi. Lúc đi thanh toán, người thu tiền có vẻ thiếu thiện chí, cô ấy cố tình dùng một số sự việc để gây khó dễ cho tôi, tỏ thái độ ngang ngược muốn tôi lúc khác đến làm. Lúc này có một nữ bác sỹ mà tôi quen biết đi qua, thấy tình cảnh vậy, cô ấy lớn tiếng trách mắng người kia: ‘Chị vẫn không chịu sửa tính xấu của mình, đây là phu nhân Hiệu trưởng đó, nhanh chóng xử lý cho người ta đi!’ Người đó nghe thấy ‘Hiệu trưởng’ thì sững sờ trong giây lát, chồng tôi là một lãnh đạo trường học chính trực và có năng lực, có danh tiếng rất tốt. Cô ấy lập tức im lặng và nhanh chóng hoàn thành thủ tục xuất viện.

Hồi con trai tôi vào đại học nơi vợ chồng tôi công tác, cháu không không muốn ở nội trú mà ở nhà vì nhà chúng tôi gần trường, sau đó cháu lại đổi ý muốn ở trường. Tôi nghe nói Ban quản lý ký túc xá chỉ còn một số giường trống giá cao, liền thuê cho con, ai bảo lúc trước không muốn ở nội trú cơ. Sau khi tìm đến Ban quản lý, không ngờ bây giờ làm việc gì cũng cần đưa phong bì v.v. Nhân viên phụ trách thấy tôi đến tay không, lập tức đổi giọng không cho tôi thuê nữa. Tôi nói đều là người nhà cả, là con em của nhân viên trong trường, nhờ anh ấy chiếu cố một chút, nhưng thế nào cũng không được. Lúc tôi chuẩn bị đi, thì một người quen đến làm việc, liền nói vào: ‘Con trai của Hiệu trưởng là sinh viên của trường này, các anh cho người ngoài thuê còn được, sao người của trường lại không cho thuê?’ Anh ta vừa nghe thấy ‘Hiệu trưởng’ liền đứng hình, ngay lập tức mở sổ tìm giường trống, rất nhanh liền giải quyết xong thủ tục cho thuê.

Có một lần kỷ niệm mấy chục năm thành lập trường, lại cùng lúc mẹ chồng tôi qua đời, vì các cựu sinh viên trong và ngoài nước về dự lễ kỷ niệm nên các khoa đều rất bận rộn, tôi đành tự mình xử lý hậu sự. Tôi đến phòng chụp ảnh trong trường để phóng to di ảnh của mẹ chồng, nhưng người của studio chụp ảnh nói rằng hiện tại bận cho lễ kỷ niệm nên không làm được. Tôi thỉnh cầu không được, đang nghĩ ra ngoài trường tìm hàng chụp ảnh thì một người bạn tốt của tôi đi qua, cô ấy nói với người trong studio: ‘Có phải các anh muốn người của Phòng Hiệu trưởng ra mặt mới chịu làm ảnh à? Mẹ của Hiệu trưởng qua đời lẽ ra Ban Giám hiệu phải thu xếp lo liệu, người ta thấy nhà trường bận, căn bản không muốn làm phiền, tự mình đến tìm các anh phóng chiếc ảnh, chẳng nhẽ các anh muốn gọi người của trường đến làm ư?’ Người của studio vừa nghe thấy từ ‘Hiệu trưởng’, ngay lập tức nhận phim và bảo tôi hôm sau đến lấy.

Trong trường chúng tôi, chỉ cần tôi nói tên chồng mình ra thì đi đến đâu cũng không lo không làm được việc. Giống như một hôm, có một phụ nữ đến phòng ban của tôi làm việc, vừa mở miệng cô ấy đã nói: ‘ Tôi là người nhà của vị Bí thư nào đó.’ Kỳ thực cô ấy không nói những lời đó tôi cũng sẽ chiếu theo yêu cầu để giải quyết cho cô ấy, cô ấy nói những lời đó xong, tôi lịch sự đứng lên nói: ‘À, thất lễ, thất lễ rồi’ Cô ấy rất tận hưởng việc được người khác cung kính khi nói ra thân phận của mình. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chắc hẳn tôi cũng giống như cô ấy vậy,

3. Khung cảnh mỹ lệ

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi vì thích văn nghệ, giỏi ca múa, hội họa, nên đã đạt được nhiều giải thưởng cấp tỉnh, Thành phố, và nhiều lần được các Đài truyền hình phỏng vấn cho các chương trình đặc biệt. Các đoàn thể xã hội bên ngoài mời tôi tham gia các hoạt động, những hào quang này khiến cho nội tâm tôi bắt đầu khao khát hư vinh, tôi thích cảm giác được người khác chú ý và ngưỡng mộ khi xuất hiện trước đám đông. Ngay khi tôi sắp sửa tiến nhập vào thùng thuốc nhuộm lớn này, tôi may mắn được bước vào tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi chiểu theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp, dùng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn yêu cầu bản thân, tu bỏ những phù hoa bề mặt, truy tầm sự thuần tịnh của nội tâm, làm việc một cách thiết thực, và làm một người mộc mạc, chất phác.

Công việc của phòng chúng tôi có liên quan đến việc tổ chức các hoạt động quy mô lớn hàng năm, cần huy động đội xe buýt của trường, vậy nên đối với đội lái xe buýt của trường tôi khá quen biết. Có một năm có một tài xế trẻ tuổi mới chuyển ngành từ bộ đội sang tên là Tiểu A, hoạt động lần đó tôi phục vụ trên xe của cậu ấy. Từ bề ngoài mà nhìn, cậu ấy tưởng rằng tôi là người yếu đuối, nhưng qua mấy ngày phối hợp làm việc, chứng kiến tôi tận tâm tận lực phục vụ vì mọi người, cậu ấy đã ấn tượng sâu sắc. Tôi trở thành người đầu tiên cậu ấy tiếp xúc nhiều nhất từ khi đến công tác tại trường này.

Từ đó trở đi tôi đã hồng Pháp cho cậu ấy, cho cậu ấy mượn sách, cậu ấy rất tiếp nhận, đang lúc cậu cùng vợ muốn tu luyện thì tập đoàn lưu manh của Giang bắt đầu cuộc bức hại phô thiên cái địa. Hai người họ vì sợ hãi mà đã lùi bước, nhưng quan hệ của chúng tôi vẫn giữ được rất tốt.

Vài năm sau, Tiểu A đổi sang làm lái xe cho lãnh đạo, nên rất quen với chồng tôi. Khi cậu ấy nhìn thấy tôi với chồng cùng xách hành lý xuống lầu thì kinh ngạc nói: ‘Chị với thầy Hiệu trưởng là người một nhà sao?’ Trên xe cậu ấy không ngừng nói: ‘Chị em mình quen biết mười mấy năm rồi, rất quen thuộc rồi, mà sao em không biết chị và thầy Hiệu trưởng là người một nhà nhỉ? Hôm nay không phải là hai bác cùng nhau đi xuống, em cũng không biết hai bác là người một nhà’. Cậu ấy cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cậu ấy cho rằng trong xã hội hiện nay, vợ của quản lý ở đơn vị đều rất đặc biệt, đi đến đâu cũng sẽ được người khác quan tâm. Nhưng cậu ấy công tác bao nhiêu năm cùng phòng của chúng tôi, các đồng sự chưa bao giờ xem tôi như vợ của Hiệu trưởng, đương nhiên cũng không có ai nói với cậu ấy về chồng tôi, từ bản thân tôi cậu ấy cũng không thấy tôi là kiểu người thiết lập quan hệ với lãnh đạo nhà trường.

Tôi rất may mắn khi từng bị cám dỗ bởi các chủng các dạng trào lưu trong xã hội, chạm vào biên giới của thế giới phù hoa, khi sắp rơi vào thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội, Pháp Luân Đại Pháp dùng lý niệm làm người thuần chính nhất khiến cho sinh mệnh của tôi bước trên con đường chính lộ, đồng thời, trường thuần chính này cũng ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh của tôi. Bộ phận công tác của chúng tôi từ lãnh đạo đến nhân viên không có ai tranh đấu, mọi người đều chăm chỉ chịu khó, đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm tốt, công việc của chúng tôi được mọi người tán thành. Trong trường đánh giá rằng tổ nhân viên công tác chúng tôi cả nam hay nữ đều tài mạo song toàn, đa tài đa nghệ, trong công việc thể hiện ra tài năng, làm công việc thể hiện ra sự vui vẻ tường hòa, nói khoa trương một chút khi chúng tôi đứng cùng nhau, chính là một khung cảnh mỹ lệ của trường học.

Cảm ân phúc trạch của Pháp Luân Đại Pháp, nguyện cho mọi thế nhân đều đến liễu giải Đại Pháp, đều đến đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi tin rằng sinh mệnh của mọi người sẽ có một thể nghiệm hoàn toàn mới, một cuộc sống mới thực sự hạnh phúc mà Đại Pháp khai mở.

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/18/473525.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/6/218891.html

Đăng ngày 17-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share