Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 11-01-2024] Năm 1998, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không lâu sau đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tâm tôi đã dao động khi xem các bản tin phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Nhưng khi tôi mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân và đọc một cách nghiêm túc, những dòng chữ dường như đang phát sáng, tôi lập tức thanh tỉnh ra, đây thực sự là một cuốn sách tu luyện, một cuốn sách tu Phật, hoàn toàn không giống như những gì được nói đến trong các bản tin giả tạo của ĐCSTQ. Tôi đã có thêm tín tâm kiên định tu luyện.

Các học viên khác nói rằng bởi vì Pháp Luân Đại Pháp bị vu khống, chúng ta cần nói cho chính phủ biết rõ tình huống. Trong đầu tôi lóe lên một ý niệm: “Trợ Sư chính Pháp”. Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện hai lần. Lần thứ nhất bị cảnh sát bòn rút phạt tiền, lần thứ hai bị đưa đi lao động khổ sai trong hai năm. Trên con đường tu luyện, tôi đã nhiều lần bị chao đảo, nhưng Sư phụ vẫn luôn chăm sóc cho tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi bị chẩn đoán mắc nhiều bệnh như viêm mũi, đau nửa đầu và nhiễm trùng thận. Khi bệnh nhiễm trùng thận phát tác, tôi bị đi tiểu ra máu, đau đến mức như bị dao cắt. Sau khi tôi bước vào tu luyện, vào một buổi tối, lại có máu xuất hiện trong nước tiểu, tôi nghĩ: “Mình cần phải đọc sách Chuyển Pháp Luân”.

Tôi đã đọc sách từ 11 giờ tối cho tới 5 giờ sáng. Sáng hôm sau tôi đã hồi phục. Sau lần đó, mỗi khi xuất hiện triệu chứng tiêu nghiệp, tôi liền học Pháp. Một thời gian sau, tình trạng này đã được giải quyết triệt để.

Loại bỏ chấp trước oán hận

Sau khi cuốn “Mục đích cuối cùng của Chủ Nghĩa Cộng sản” được xuất bản, tôi đã cùng đồng tu A thảo luận những việc mà chúng tôi nên làm. Tôi cần in cuốn sách và đi phát trên thành phố còn đồng tu A đi phát ở vùng nông thôn. Tôi đã phát được trên 1.000 bản còn cô ấy lại chưa phát được bao nhiêu. Tôi bắt đầu thầm phàn nàn về cô ấy. Tôi nghĩ: “Tôi đã tự in tài liệu và tự đi phân phát được rất nhiều, còn cô đang làm gì vậy?” Chỉ vì niệm sai lệch này, tôi đã bị bắt và giam giữ một tuần.

Tôi suy nghĩ về việc đã xảy ra và nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nhận ra mình phải tu thiện, không thể có ác niệm như vậy được. Tôi nói: “Thưa Sư phụ, con sai rồi. Con không được có tâm tật đố.“ Tôi nhắc nhở bản thân sau này, nếu có ai hay điều gì đó kích động mình thì tôi cần ghi nhớ phải bao dung và không được oán hận.

Chị gái tôi (là đồng tu) cũng thường nói với tôi: “Em làm được bao nhiêu sẽ được tính bấy nhiêu, nếu làm không xong thì hãy làm dần dần.” Sau khi đọc cuốn “Giải thể Văn hóa Đảng” tôi nhận ra mình đã thiếu kiên nhẫn và cho rằng mình tốt hơn người khác. Tôi cần phải buông bỏ chấp trước này. Tôi cũng nhận ra mình có thói quen nói to. Bởi vì lớn lên trong một xã hội Cộng sản nên rất khó phát hiện ra những gì mà ĐCSTQ đã nhồi nhét vào đầu tôi. Nhờ học Pháp nhiều hơn tôi đã có thể đồng hóa với những Pháp lý và loại bỏ những tuyên truyền của ĐCSTQ.

Gặp vấn đề về tiền bạc

Có một đồng tu ở cách nhà tôi khoảng 1 tiếng lái xe. Một lần, cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn nhờ giúp đỡ. Bố của cô ấy đã từng tu luyện nhưng hiện tại không còn tu nữa. Trong nhà ông có rất nhiều tài liệu giảng chân tướng và cô ấy nhờ tôi mang tài liệu đi. Tôi đã đồng ý. Tôi liên lạc với một học viên khác nhờ giúp đỡ nhưng cô ấy bị thương ở chân nên không thể lái xe. Tôi liền nhờ cháu trai của tôi, vốn không phải là một học viên. Cả quá trình diễn ra rất thuận lợi.

Sau đó đồng tu ấy nói một túi xách chứa hơn 10.000 nhân dân tệ vô tình bị lẫn trong số tài liệu mà tôi lấy đi. Tôi đã tìm thấy túi xách đó và đếm số tiền nhưng chỉ thấy có 1.000 nhân dân tệ. Đồng tu ấy nói rằng cháu trai tôi đã lấy số tiền đó. Tôi nói tôi sẽ trả cho cô ấy số tiền bị mất. Tôi nghĩ việc này xảy ra chắc hẳn phái có lý do, có phải là vì tôi chưa buông bỏ được chấp trước vào lợi ích cá nhân? Tôi cảm thấy bối rối.

Một đồng tu khác nói tôi không nên trả số tiền đó: “Chỉ cần hỏi cháu trai của chị xem cháu có thấy số tiền đó không. Nếu cậu ấy đã lấy số tiền ấy, thì sẽ không tốt cho cậu ấy. Hãy nhắc nhở cậu ấy hậu quả nghiêm trọng khi ăn trộm đồ.” Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể chắc chắn là cháu đã ăn trộm, vì thế tôi không nên buộc tội cháu.

Đồng tu ấy đề nghị tôi và cô ấy mỗi người trả một nửa. Tôi đã đồng ý. Về sau, đồng tu nói với tôi rằng cô ấy đã tìm thấy số tiền bị mất ở nhà của cha cô: “Tôi xin lỗi! Tôi đã sai rồi.” Trải qua sự cố này, tôi đã có thể buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân và vấn đề đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Khi chúng tôi nói với những người khác về khảo nghiệm này, một đồng tu đã nói: “Nếu chúng ta đều cảm thấy mỗi ngày đều giống như ngày tu luyện cuối cùng, chúng ta nhất định sẽ tu luyện tinh tấn.” Tôi muốn tu luyện bản thân, làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước và theo Sư phụ trở về nhà.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/11/470827.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/22/215962.html

Đăng ngày 11-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share