Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-03-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, đúng vào thời điểm mà Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại. Có lần tôi đã bị bước sai đường, nhưng nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã quay trở lại con đường tu luyện. Kể từ đó, tôi đã tinh tấn làm tốt ba việc.

Ngoài các ngày nghỉ Lễ ra thì hàng ngày sau giờ làm việc, tôi luôn đi ra ngoài với các đồng tu để giảng chân tướng và nói cho mọi người biết về bản chất bất công của cuộc bức hại.

Đôi khi tôi cũng tự mình đi ra ngoài để dán biểu ngữ về Pháp Luân Đại Pháp hoặc phun sơn những thông điệp giảng chân tướng lên tường. Cứ vài tối, tôi lại cùng hai đồng tu đi xe đạp điện, mỗi chúng tôi chở 100 tập thông tin chân tướng, đến phát ở các ngôi làng trong bán kính 10 đến 15 km. Sau khi trở về nhà, tôi học Pháp và luyện công.

Trừ bỏ tâm oán hận

Lần đầu đi giảng chân tướng với các đồng tu, tôi không biết nói gì. Sau khi đồng tu D giải thích cho tôi, tôi liền giảng thử. Tôi đi xe đạp còn cô ấy chạy xe đạp điện cạnh tôi. Bất cứ khi nào chúng tôi gặp ai đó, cô ấy đều đưa cho tôi một cuốn tài liệu và nói: “Đưa cho họ cuốn này đi!” Tôi có thể thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Chúng tôi thường nhìn thấy những người nông dân nhổ cỏ, gặt lúa hoặc cày ruộng. Thấy họ làm việc dưới cái nắng như thiêu như đốt, tôi thật sự không muốn ra đó. Nhìn thấy đồng tu D ngồi trên xe đạp điện trong bóng râm dưới tán cây, tôi thậm chí lại càng ngại hơn. Tôi nghĩ: “Tại sao chị luôn chỉ đạo tôi làm điều này khác thế?” Sau đó tôi nghĩ, có lẽ đây là hảo sự do Sư phụ an bài để cứu người và giúp tôi đề cao. Vì thế tôi đã đi xuống ruộng.

Nhưng sau một hồi thì tâm oán trách, bất bình của tôi lại nổi lên. Một hôm sau khi tôi vừa giảng chân tướng cho một người xong, tôi nói với đồng tu D: “Chị cứ như sếp của tôi vậy”. Thật quá đỗi bất ngờ, cô ấy đáp lại: “Thì tôi chính là sếp của cô mà!”

Tôi đã bị sốc bởi câu trả lời đó. Tại sao tôi luôn cảm thấy bực mình vậy nhỉ? Sư phụ giảng:

“Tiểu hoà thượng ấy càng chịu khổ thì càng dễ khai công” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ rằng tôi cần phải thực tu giống như một tiểu hòa thượng và sẵn sàng chịu đựng khổ nạn. Với tâm thái này, tôi mỉm cười với cô ấy từ trong tâm. Kể từ đó, khi chúng tôi đi ra ngoài giảng chân tướng cùng nhau tôi luôn chủ động tiếp cận mọi người.

Tu khứ chấp trước vào tiền

Năm 2003, trên đường đi siêu thị, tôi nhìn thấy một cuộn tiền. Tôi tự nhủ: “Bất thất, bất đắc. Không phải của mình thì mình không lấy”.

Vài ngày sau, tôi đang đạp xe thì có một người phụ nữ đi xe đạp vượt lên bên trái tôi. Cô ấy đi rất nhanh, đột nhiên từ túi đeo chéo của cô ấy rơi ra rất nhiều tiền, bay lả tả trên đường. Có cả những tờ 100 và 50 Nhân dân tệ. Khi tôi nhìn lên thì cô ấy đã đi quá xa. Có gọi cô ấy quay lại cũng không thể, tôi nghĩ: “Thứ không phải của mình thì không lấy. Ai đáng được thì sẽ nhặt được”. Và tôi đạp xe về nhà.

Một tháng sau, chồng tôi và tôi đạp xe đi có việc. Lúc quay về nhà thì trời đã tối. Chồng tôi dắt xe đạp phía trước, còn tôi đi sau. Đột nhiên tôi nhìn thấy tiền rải rác trên đường trong ánh đèn đường. Tôi nói: “Tiền kìa”. Anh ấy hỏi ở đâu. Tôi bảo anh ấy đừng nhặt vì đó không phải là của chúng tôi. Anh ấy nói: “Thấy tiền mà không nhặt là sao? Nếu em không nhặt thì anh nhặt”. Anh ấy đếm được 300 Tệ và đút vào túi.

Hai hôm sau, con trai chúng tôi đến trường và bị mất chiếc xe đạp mới mua trị giá hơn 300 tệ. Tôi gọi điện cho chồng và anh ấy nói: “Cái xe đạp đó cũng hơn 300 Tệ. Có lẽ đúng là chúng ta không nên nhặt số tiền đó!”

Tu khứ niệm đầu bất hảo

Tôi thường có niệm đầu bất hảo, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu luyện của tôi. Việc này diễn ra trong một thời gian dài. Ban đầu tôi không để ý lắm. Ví như, nếu chồng hoặc con tôi đi ra ngoài về muộn thì tôi sẽ lo lắng và nghĩ: “Có lẽ đã gặp điều gì không hay chăng?” Điều này trở thành thường xuyên và ngày càng tiêu cực hơn. Bất cứ khi nào có ai đó trong gia đình làm điều gì mà khiến tôi lo lắng, tôi sẽ thấp thỏm nói: “Ôi trời ơi, có thể có điều xấu gì đó xảy ra rồi chăng?” Tôi không ngừng lo lắng về gia đình của mình.

Qua thời gian, điều này đã gây cho tôi cảm giác khó chịu và tức ngực, khiến tôi thường xuyên lo nghĩ và bất an. Hơn nữa, trong tâm tôi còn có một cảm giác khó chịu không nói lên lời, rất khó tả. Điều này đã trực tiếp ảnh hưởng đến việc tôi làm ba việc, và trong suốt một thời gian dài, tôi không thể hiểu nổi tại sao điều này lại xảy ra.

Một hôm, chỉ vì một vấn đề nhỏ mà con trai tôi đột nhiên hét lên với tôi: “Mẹ chỉ chờ con chết thì mẹ mới vui!” Nghe thấy điều này, đầu óc tôi ong ong và tôi như chết lặng. Tôi choáng váng nhìn con và không hiểu sao con lại nói lời đó. Khi chia sẻ với các đồng tu khác, họ nói rằng đó là do niệm đầu bất hảo của tôi gây nên. Chính Sư phụ từ bi thấy tôi không ngộ ra được nên đã dùng miệng của con trai để điểm hóa cho tôi.

Tôi quyết tâm giải thể những niệm đầu bất hảo này, nhưng bằng cách nào?. Tôi vô tình gặp một đồng tu ở vùng khác. Khi tôi chia sẻ điều này với cô ấy, cô ấy bảo tôi rằng cô ấy cũng từng có niệm đầu bất hảo. Mỗi khi những niệm đầu này xuất hiện, cô sẽ hình dung ra mấy cái máy xay trước mặt và nghiền nát chúng.

Từ đó trở đi, tôi học được cách dùng chủ ý thức mạnh để phân biệt những niệm đầu bất hảo và làm theo cách mà vị đồng tu kia chia sẻ là giải thể (nghiền nát) chúng ra. Cách đó thực sự đạt hiệu quả. Nhân bài viết này tôi muốn cảm ơn cô ấy. Giờ đây, bất cứ khi nào niệm đầu bất hảo xuất hiện, tôi có thể ngay lập tức giải thể chúng từ gốc rễ và nghiền nát chúng. Tôi rất mừng và tôi vui vẻ trở lại.

Giải thể sự sách nhiễu của công an

Sau khi tôi điền đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân vào năm 2015, sếp của tôi bảo một người gọi tôi đến phòng làm việc của ông ấy. Họ nói rằng họ cần phải xác nhận việc tôi tham gia vào việc kiện Giang Trạch Dân. Sau khi hỏi vài câu, họ để tôi quay lại làm việc.

Một buổi chiều mùa xuân năm sau, tôi về nhà sớm hơn chồng tôi nửa tiếng. Sau khi anh ấy đi làm về, anh ấy trả lời điện thoại mà không nói với tôi. Tôi nghe được ai đó nói từ đầu bên kia: “Anh có nhà không? Chúng tôi sắp đến rồi đấy!” Tôi hỏi là ai đang đến thì anh ấy trả lời: “Đồn Công an”. Tôi trở nên lo lắng và buồn bực: “Anh biết họ đến mà lại chẳng nói với em trước. Anh đang phối hợp với công an để chống lại em à?”

Tôi vừa lo lắng, vừa giận giữ và sợ hãi. Đột nhiên tôi nhớ ra có một cái máy in và máy tính trong gian phòng phía Bắc nhà chúng tôi. Tôi nên làm gì đây? Giấu chúng đi thì đã quá muộn rồi. Tôi không biết mình có được sự dũng cảm và sức mạnh từ đâu, nhưng tôi nhanh chóng đóng cửa phòng và rút chìa khóa. Sau đó tôi chạy đến phòng con trai (con trai tôi làm việc ở tỉnh khác nên không ở nhà), khóa trái cửa và phủ khăn trải giường lên hơn 300 cuốn tài liệu giảng chân tướng. Tôi ngồi trên giường và nghĩ rằng tôi sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì xảy đến.

Tôi nghe thấy chồng tôi dẫn công an vào nhà và mời họ ngồi xuống. Họ hỏi anh ấy tôi ở đâu, và nói rằng họ muốn gặp tôi (lúc đó tôi chưa nhận ra rằng công an cũng là nạn nhân và tôi nên từ bi giảng chân tướng cho họ).

Lúc này, tôi ở trong phòng nói lớn vọng ra: “Các anh cần gặp tôi làm gì? Các anh đã gây quá nhiều đau khổ cho tôi rồi. Chỉ bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để có sức khỏe tốt và làm một người tốt, mà các anh lại bắt tôi, thu hàng chục nghìn Nhân dân tệ của gia đình tôi, và gần như hủy hoại chúng tôi. Các anh còn muốn gì nữa đây? Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp. Những điều các anh làm là trợ giúp tà ác, và các anh sẽ phải trả giá cho điều đó trong tương lai”.

Một cậu công an trẻ tuổi nói: “Chị ơi, chị cứ ra đi, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp chị”. Tôi đáp lại: “Tôi sẽ không ra đâu”. Cuộc đối đầu kéo dài hơn 30 phút. Tôi từ chối mở cửa và họ đành rời đi.

Sự việc qua đi, tôi hồi tưởng lại sự việc và nhận ra rằng nếu không có sự gia trì của Sư tôn, tôi đã không thể có được dũng khí như vậy, vì bình thường tôi là người khá nhút nhát.

Khoảng một tháng sau, chồng tôi và tôi đang ở nhà vào buổi tối thì nghe thấy ai đó gõ cửa. Chồng tôi mở cửa và hai cậu thanh niên bước vào. Họ nói họ là người của Đồn Công an và muốn chụp ảnh tôi. Tôi nói: “Chụp ảnh thì không được, chỉ nói chuyện thôi”. Tôi mời họ ngồi xuống và tôi ngồi cạnh họ.

Một người công an nói: “Chúng tôi không muốn đến đây đâu, nhưng lãnh đạo của chúng tôi cứ nhất định bảo chúng tôi phải đến. Chị có thể nói cho chúng tôi Pháp Luân Đại Pháp là gì không?”

Tôi giải thích: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện thượng thừa của Phật gia dạy mọi người chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Từ khi Sư phụ của pháp môn bắt đầu truyền dạy Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1992, Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền rộng ra hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ, đã nhận được sự hoan nghênh và yêu mến ở khắp nơi. Tính đến năm 1999, ở Trung Quốc có khoảng 100 triệu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng Giang Trạch Dân đã dàn dựng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp.“

“Nhìn lại lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc, mỗi cuộc vận động chính trị của nó đã gây ra biết bao nhiêu cái chết cho người dân vô tội, đến hơn 80 triệu người chết. Đảng Cộng sản Trung Quốc giờ đây đang bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thu hoạch tạng từ các học viên để kiếm tiền, nó sẽ bị Thần trừng phạt. Hàng trăm triệu người trên thế giới đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc để bảo bình an. Các anh cũng nên thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của Đảng mà mình đã gia nhập”.

Họ vui vẻ cung cấp tên và đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trước khi họ ra về, tôi khuyên họ nên ngừng việc tham gia vào cuộc bức hại và họ đã đồng ý.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/21/474086.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/28/218790.html

Đăng ngày 14-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share