Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-02-2024] Trong nhiều lần giảng Pháp, Sư phụ đã không ngừng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp.

Học và ghi nhớ Pháp

Phương thức học Pháp của tôi là tham gia nhóm học Pháp ba lần một tuần, thời gian còn lại tôi sẽ tự học Pháp. Tôi chủ yếu tập trung vào đọc sách Chuyển Pháp Luân, ngoài ra cũng học các bài giảng Pháp của Sư phụ. Cho đến nay tôi đã chép xong 10 tập giảng Pháp ở các nơi. Sau khi biết về lợi ích của việc học thuộc Pháp từ Tuần báo Minh Huệ, tôi đã được truyền cảm hứng và bắt đầu học thuộc sách Chuyển Pháp Luân.

Quá trình học thuộc Pháp đối với tôi rất gian nan. Tôi đã mất một năm để học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, đến nay đã 12 năm và hiện tôi đang học thuộc bài giảng thứ sáu lần thứ 12. Lúc mới bắt đầu thật sự rất khó khăn, mỗi đoạn Pháp tôi phải lặp lại hàng chục lần. Nhìn cuốn sách dày, tôi thường cảm thấy choáng ngợp và nghĩ rằng thật khó. Có hai luồng tư tưởng liên tục đấu tranh, một bên nói với tôi: “Cuốn sách này dày quá, bao giờ mới học thuộc hết được? Khó quá, hãy từ bỏ đi”, một bên lại nói với tôi: “Mình không thể từ bỏ, mình là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đang chăm sóc mình, dù khó khăn đến đâu, mình cũng phải kiên trì.” Tôi đã hạ quyết tâm, dù khó khăn đến đâu cũng phải kiên trì.

Tôi đã học thuộc từng câu, từng đoạn, ghi nhớ từng đoạn trước khi chuyển sang đoạn tiếp theo. Trong quá trình ghi nhớ, thường có những suy nghĩ tiêu cực cố gắng làm tôi phân tâm: “Đừng bận tâm đến việc học thuộc nữa, như vậy quá chậm, hãy đọc nhanh thôi.” Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ vững chính niệm về việc học thuộc Pháp, loại bỏ những can nhiễu và kiên trì học thuộc. Phải mất một năm tôi mới hoàn thành việc học thuộc cuốn sách lần đầu.

Một đêm, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng, cuốn Chuyển Pháp Luân được mở ra, nửa đầu cuốn sách trải rộng trên trái đất và nửa sau trải dài vô tận vào bầu trời vô biên, ở giữa có những tầng như bậc thang. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ Sư phụ đang khuyến khích tôi tiếp tục học thuộc Pháp bằng cách cho tôi thấy khung cảnh thần kỳ đó, điều này đã củng cố niềm tin của tôi vào việc tiếp tục học thuộc Pháp. Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ vì sự chăm sóc từ bi của Ngài.

Vượt qua quan gia đình

Một buổi chiều, con dâu lớn của tôi lái xe đưa con gái nhỏ tới nhờ tôi chăm sóc, tôi đã đồng ý. Sau đó, con dâu đưa cháu đi thăm hàng xóm, khi họ quay về, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn. Sau bữa tối, trong khi lái xe chở cả tôi và đứa con về nhà, con dâu tôi bắt đầu phàn nàn. Cháu cho biết người hàng xóm đã nói rằng tôi thường ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp, khuyên mọi người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh niên của nó. Con dâu tôi càng nói càng tỏ ra tức giận và nói rằng cháu cảm thấy xấu hổ trước mặt người khác vì mọi người cười nhạo. Lúc đầu, tôi im lặng lắng nghe, cố gắng không để bị ảnh hưởng và giữ bình tĩnh, nhưng khi con dâu tôi càng tức giận và cao giọng hơn, lời nói của cô ấy càng trở nên xúc phạm.

Khi con dâu tôi tiếp tục, sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn, tôi trở nên tức giận và tranh cãi rằng: “Việc ăn uống của các con mẹ cũng phải lo, bây giờ mẹ còn tới giúp các con chăm sóc cháu. Sao con có thể đối xử với mẹ như thế? Mẹ sẽ không đi nữa. Dừng xe đi, mẹ đi bộ về nhà.” Con dâu liền thả tôi xuống và lái xe đi. Lúc đó đã hơn chín giờ tối.

Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được và cảm thấy hối hận. Đã muộn thế này, con dâu tôi đang tức giận mà còn lái xe đưa con về, nguy hiểm quá. Tôi không thể tin được rằng mình là một người tu luyện mà lại hành động kém cỏi đến thế. Vì không ngủ được, tôi phải làm gì đây? Tôi liền đi học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành; chúng tôi đã giúp chư vị tiêu trừ vô số phần rồi. Chỉ còn lại một chút được phân chia tại giữa mỗi tầng, để đề cao tâm tính của chư vị, thiết lập một số ma nạn để ‘ma luyện’ tâm của chư vị và vứt bỏ các chủng chấp trước. Đây đều là [khó] nạn của bản thân chư vị; nhưng chúng tôi lợi dụng chúng để đề cao tâm tính của chư vị; đều có thể để chư vị vượt qua được. Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được. Do đó sau này khi gặp mâu thuẫn, chư vị không được coi đó là ngẫu nhiên. Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đó thực sự là lời cảnh tỉnh cho những ai đang trong mê mờ. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con đã sai rồi, con đã không nghe lời Sư phụ và đã bị ma tính của mình thao túng. Con sẽ học Pháp chăm chỉ và dùng thiện tâm của một người tu luyện để chính lại những ảnh hưởng tiêu cực mà con đã gây ra cho con dâu mình.”

Sau khi học Pháp được vài ngày, tâm tôi bình tĩnh lại đáng kể và tôi cũng tìm thấy nhiều chấp trước của mình, ví dụ như tâm tranh đấu, oán giận, hận thù, nghi ngờ, không khoan dung với ý kiến của người khác, phản ứng bùng nổ, đố kỵ, lười biếng, coi thường ý kiến của người khác, chấp trước vào tình cảm thân quyến và nhiều chấp trước khác. Làm sao tôi có thể quản lý tốt mối quan hệ gia đình với nhiều chấp trước người thường như vậy, làm sao tôi có thể chứng thực Pháp, và làm sao tôi có thể thể hiện ra hình ảnh tích cực của một người tu luyện? Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy xấu hổ, tôi đã không xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ. Tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ, thanh lý những chấp trước này, loại bỏ chúng và tịnh hóa không gian của mình.

Tôi cảm thấy mình nên gọi điện cho con dâu để xin lỗi, nhằm giảm bớt căng thẳng và khắc phục những tác động tiêu cực mà tôi đã gây ra cho chúng sinh. Tuy nhiên, mỗi lần nhấc máy lên, tôi lại lưỡng lự rồi đặt xuống. Lúc đó, chiếc điện thoại nhỏ có cảm giác nặng nề và miệng tôi dường như không thể mở ra được. Từ trước đến nay, thế hệ trẻ luôn phải xin lỗi cha mẹ và việc mẹ chồng xin lỗi con dâu là điều chưa từng xảy ra. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, tôi lập tức loại bỏ nó. Đó là lý luận của một người bình thường, nhưng tôi là một người tu luyện Đại Pháp, một sinh mệnh được tạo ra bởi Đại Pháp của vũ trụ. Tôi nên tuân theo tiêu chuẩn cao của một người tu luyện chứ không phải tiêu chuẩn của người thường, tôi phải cứu độ chúng sinh thay vì đẩy con dâu tôi ra xa, khiến cháu khó minh bạch chân tướng.

Tôi cầu xin Sư phụ tăng cường chính niệm cho tôi. Cuối cùng, tôi đã nhấc điện thoại lên và gọi cho con dâu. Tôi chân thành xin lỗi cô ấy: “Tất cả là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi, đừng như mẹ. Khi nào có thời gian hãy về nhà, mẹ sẽ làm bánh bao cho con.” Cô ấy rất vui khi nhận được cuộc gọi từ tôi. Khi cô ấy trở về, sự hòa thuận đã trở lại với gia đình chúng tôi.

Buông bỏ nhiều chấp trước

25 năm đã trôi qua. Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và thông qua việc liên tục học và ghi nhớ Pháp, nhiều chấp trước của tôi đã được tiêu trừ. Tâm thái của tôi đã trở nên ổn định và bình tĩnh hơn, giọng nói của tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn và tôi thực sự cảm nhận được một sự chuyển biến sâu sắc của bản thân mình. Trong thời gian tu luyện còn lại, tôi sẽ nghe lời Sư phụ, học Pháp nhiều hơn và tốt hơn, tiếp tục tinh tấn thực hiện ba việc và loại bỏ những chấp trước còn lại.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/14/472129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/10/216526.html

Đăng ngày 17-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share