Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada
[MINH HUỆ 9-3-2024] Tôi tham gia hạng mục gọi điện thoại để giải cứu các học viên đã bị chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giữ phi pháp. Trước đây, khi gọi cho những người tỏ ra thô lỗ và quát tháo, đặc biệt là những ai lăng mạ Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, tâm tranh đấu của tôi liền nổi lên, và tôi cảm thấy tức giận.
Qua quá trình học Pháp, thái độ của tôi dần dần thay đổi và tôi cảm thấy an hòa và bình tĩnh hơn khi gặp những người như thế trên điện thoại.
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng và tu luyện cá nhân là hoà vào làm một; tâm thái không đúng đắn, chính niệm không đủ, thì sẽ xuất hiện vấn đề; là vì tu luyện bản thân là căn bản; ngoài ra loạn quỷ và tà ác ở tầng thấp đang trực tiếp bức hại đệ tử Đại Pháp là không muốn chúng sinh được đắc cứu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)
Tôi tự nhủ: “Tại sao khi những học viên khác gọi điện, người ở đầu dây bên kia lắng nghe rất lâu và còn nói chuyện với họ, mà mình lại không làm được nhỉ?”
Khi hướng nội tìm, tôi đã có thể nhận ra lỗ hổng trong tu luyện cá nhân của mình. Tôi có thể thấy tâm thái của tôi không chính, tôi vẫn có tâm tranh đấu và oán hận. Với những niệm đầu bất chính như thế, làm sao tôi có thể cải biến quan niệm của người khác, và làm sao họ có thể đáp lại một cách thân thiện khi tôi giảng chân tướng cho họ chứ?
Hãy nghĩ một chút: người dân ở Trung Quốc đã bị chìm trong những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong thời gian quá lâu, họ sao lại không hiểu sai về Pháp Luân Đại Pháp kia chứ? Những người làm việc trong lĩnh vực an ninh, kiểm sát và tòa án liên quan trực tiếp đến cuộc bức hại nên họ có xu hướng căm ghét Pháp Luân Đại Pháp từ sâu trong tâm.
Chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc đã dùng thủ đoạn lợi ích tài chính để gia tăng bức hại. Cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc là Giang Trạch Dân thậm chí còn ban hành một luật ngầm rằng: “Đánh học viên Pháp Luân Công đến chết không bị tính là tội. Chết vì bị tra tấn sẽ được coi là tự sát. Xác đưa luôn vào lò thiêu, không cần xác minh danh tính”. Luật này đã khiến những kẻ hành ác thậm chí còn vô đạo đức hơn trong việc bức hại các học viên. Thậm chí dẫu biết các học viên là những người tốt và không làm gì sai, nhưng vì lợi ích trước mắt, vì thăng quan phát tài, họ vẫn tiến hành bức hại. Những người này quả là rất khó cứu.
Tuy nhiên, trước khi hạ xuống thế gian, họ cũng là người thân của Sư phụ trong những đời trước và từng là những sinh mệnh cao tầng. Giờ đây họ bị hãm chết cứng trong mê và đang ở trong vô vàn nguy hiểm. Họ cũng là những sinh mệnh mà chúng ta cần cứu, và các học viên chúng ta có trách nhiệm hóa giải những hận thù và hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp trong họ. Chúng ta cần phải đánh thức lương tri và thiện niệm của họ qua việc giảng chân tướng.
Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang nhắc nhở tôi trong khi cố gắng cứu người phải chú trọng đề cao tâm tính, bởi việc tu tốt bản thân mới là trọng yếu nhất. Nếu chúng ta không hướng nội và đề cao tâm tính, thì chúng ta sẽ không thể đột phá. Nếu chúng ta không thể cứu bản thân thì sao có thể cứu người khác được?
Sau khi tôi nhận thức rõ hơn về trách nhiệm của mình, tôi trở nên minh bạch hơn. Chính niệm của tôi được gia cường và việc gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng cũng dễ dàng hơn.
Nói chuyện với Trưởng đồn công an
Có lần, trong một chuyên án ở tỉnh Tứ Xuyên, tôi gọi điện thoại cho Trưởng một đồn công an. Ngay khi nhấc máy, ông ta bắt đầu hét lên: “Đồ khốn khiếp! Lại là Pháp Luân Công! Tại sao bà cứ làm phiền tôi thế? Có can đảm thì đến đồn công an mà giảng, rồi xem tôi tống bà vào tù thế nào!”
Tôi nói một cách bình tĩnh: “Đồn trưởng, đây là lần đầu tiên tôi gọi cho anh. Sao anh lại bảo tôi cứ làm phiền anh chứ?” Ông ấy không nói gì nữa và sự căng thẳng có vẻ giảm xuống. “Tôi gọi cho anh vì tôi muốn kể cho anh một câu chuyện thú vị về một Trưởng đồn công an khác”.
“Có ai đó đã tố cáo một học viên Pháp Luân Công. Công an liền đột kích vào nhà ông ấy và tịch thu tất cả tài liệu giảng chân tướng. Họ tra tấn ông ấy để cố gắng bắt thêm nhiều học viên để báo công lĩnh thưởng. Khi vị học viên đó không thể chịu đựng được nữa liền bảo với công an số tài liệu đó do chị gái đưa cho, người đó chính là tôi”.
“Khi Trưởng đồn công an dẫn người của ông ấy đến chỗ tôi, tôi tiếp đón họ nồng hậu và giải thích Pháp Luân Đại Pháp đã cứu em trai của tôi và tôi như thế nào, và tại sao các học viên vẫn tiếp tục tu luyện dù phải đối diện với cuộc bức hại kinh hoàng và thậm chí còn bị thu hoạch nội tạng. Tôi bảo với họ rằng các tài liệu giảng chân tướng là để cứu người, và Pháp Luân Công không hề vi phạm pháp luật hay hiến pháp của Trung Quốc”.
“Khi tôi chưa kịp nói xong thì ông Trưởng đồn bảo tôi ký vào một tờ khai ghi rằng tôi đi công viên thì có ai đó bỏ túi tài liệu vào giỏ xe đạp của tôi, tôi thấy là tài liệu chân tướng nên đã nhờ ai đó mang về cho em trai tôi. Nhưng tôi đã từ chối không ký”.
“Ông Trưởng đồn nói nhỏ với tôi rằng đây là cách duy nhất để dàn xếp sự việc này, và chỉ có ông ấy và tôi biết thôi. Chị em tôi sẽ không bị rắc rối gì nữa và thậm chí “ai khác” cũng sẽ không biết về điều này. Ông ấy cũng nói rằng ông biết tất cả các học viên đều là người tốt”.
“Ba tháng sau, tôi về quê thăm người thân và tiện thể đến gặp ông Trưởng đồn. Lúc đó ông ấy đã được thăng chức và chuyển sang làm Phó trưởng Phòng Giao thông Vận tải của huyện”.
Giảng đến đây tôi bèn hỏi Trưởng đồn ở đầu bên kia điện thoại: “Anh có nghĩ đó là một câu chuyện thú vị không?” “Xin hãy nhớ rằng thiện ác hữu báo là Thiên lý, cũng không có ngoại lệ đâu. Ông Trưởng đồn đó rất sáng suốt và hành động tốt của ông ấy không chỉ bảo vệ các học viên mà còn đem lại phúc báo cho ông ấy”.
Ông Trưởng đồn mà tôi đang nói chuyện trên điện thoại dường như thay đổi thái độ và nói: “Đúng vậy, chị rất tốt và tôi hiểu điều chị muốn nói. Chị đang cố gắng giúp tôi”.
Tôi đáp lại: “Tôi tin rằng anh cũng có bản tính thiện lương, và tôi hy vọng vì tương lai của anh cũng như của gia đình anh, anh sẽ đối xử tốt với các học viên, bởi vì bảo vệ họ cũng là bảo vệ chính bản thân anh. Xin hãy cố gắng thả các học viên đó ra càng sớm càng tốt, và trong tương lai, nếu anh gặp phải các học viên thì hãy cố gắng hết sức tránh việc bức hại họ”.
Tôi tiếp tục nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, và ông ấy lắng nghe khoảng 36 phút. Khi tôi cố gắng thuyết phục ông ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc thì ông ấy thở dài và cúp máy. Tôi thử gọi lại lần nữa nhưng lần đó ông ấy không bắt máy.
Tuy nhiên, tôi đã kịp nói cho ông ấy biết về phần mềm chống kiểm duyệt và cách truy cập vào Chương trình Phát thanh Hy vọng và những trang web Thoái Đảng. Mặc dù ông ấy không thoái Đảng ngay lúc đó nhưng tôi cảm thấy những điều tôi nói đã động đến tâm can của ông.
Hạng mục gọi điện thoại để giải cứu những học viên bị giam giữ phi pháp thực sự là một môi trường tu luyện tốt. Tôi cảm thấy rằng nếu bạn không tu luyện bản thân nghiêm túc và có chính niệm đủ mạnh thì mọi sự cố gắng cứu người của bạn sẽ bị can nhiễu. Nếu bạn lơ là dù chỉ một chút và lệch khỏi Pháp, bạn sẽ lạc lối và đi theo con đường do cựu thế lực an bài. Điều này đặc biệt đúng với những đệ tử Đại Pháp cao niên như chúng ta. Đường sinh mệnh của chúng ta có thể đã được Sư phụ kéo dài rồi, nên mục đích của sự tồn tại của chúng ta là để cứu thêm người!
Con đường tu luyện đang càng ngày càng hẹp, và tiêu chuẩn thì càng ngày càng cao. Nếu chúng ta không tiến về phía trước thì chúng ta sẽ đi thụt lùi trên con đường tu luyện. Chúng ta cần phải trân quý cơ duyên vạn cổ này và sự hy sinh hồng đại của Sư phụ dành cho chúng ta. Chúng ta cần phải tinh tấn hơn hơn nữa, tu luyện tốt bản thân và cứu thêm nhiều người!
Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/9/473254.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/6/216476.html
Đăng ngày 04-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.