Bài viết của Hàm Thạc, một đệ tử Đại Pháp tại Hà Bắc
[MINH HUỆ 24-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 12 tháng 2 năm 2002. Năm nay tôi 53 tuổi. Vào năm 2017 cả gia đình tôi cùng làm việc ở Quảng châu. Chồng và con trai tôi làm ngành xây dựng, và tôi làm công nhân ở công trường. Một lần khi tôi đang làm việc trong một toà nhà đang thi công và cầu thang chưa có lan can, không có điện, nhiều tạp liệu xung quanh. Cả toà nhà tối đen, khi đang leo lên cầu thang tôi không cẩn thận bước vào giếng thang máy và ngay lập tức rơi xuống từ tầng 7. Trong hầm thang máy chất đầy những thanh cốt thép, đống gỗ, gạch, khung cửa và những vật liệu khác, tôi như đang nằm mơ, rơi ngay vào đống vật liệu này.
Lúc tôi chạm mặt đất, tôi vẫn tỉnh táo, nhìn thấy máu khắp nơi, niệm đầu tiên của tôi là tìm điện thoại để gọi điện cho người thân đến cứu. Nhưng gọi điện thoại cho chồng không kết nối, con dâu nhận được điện thoại liền khóc lớn. Lúc đó quanh tôi không có một ai. Tôi không ngừng cầu xin Sư phụ cứu: “Sư phụ, con không thể chết, sứ mệnh của con vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn rất nhiều người đang chờ con tới cứu”. Tôi cũng không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau đó tôi bất tỉnh. Khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy xung quanh người thân và đồng nghiệp vây quanh khóc lóc.
Trên xe cứu thương, tôi nghe thấy bác sĩ nói: “Vô dụng thôi, không cần đi bệnh viện đâu, bà ấy ngã từ tầng cao như vậy, không chết thì cũng khó sống”. Chồng tôi khóc cầu xin bác sĩ: “Bà ấy chưa chết, tâm bà ấy rất minh bạch”. Tôi không ngừng niệm 9 chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Sống mũi của tôi bị nứt, 13 xương sườn bị gãy, xương chậu bị nứt, chân tôi bị gãy vụn và các vết thương do thanh cốt thép đâm khắp người. Tôi phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt 9 ngày. Bác sĩ đã 3 lần thông báo tình trạng nguy kịch cho gia đình tôi, nhưng tôi vẫn sống sót và bình phục, nằm viện hơn 40 ngày thì được xuất viện, sau đó tôi đã bình phục hoàn toàn và không để lại di chứng gì.
Câu chuyện hồi phục phi thường của tôi đã khiến các bác sĩ, y tá và những bệnh nhân khác trong bệnh viện cũng như nhiều người dân sống cách đó hàng dặm xung quanh thị trấn của tôi vô cùng sốc. Bác sĩ không thể hiểu nổi và hỏi: “Từ hình chụp X-quang, chị bị chấn động từ mức độ trung bình đến nặng nên chị không thể nhớ nghĩ được bất cứ điều gì xảy ra vào thời điểm đó. Làm sao chị biết phải gọi điện thoại để cầu cứu? Trường hợp của chị, cơ hội sống sót thậm chí còn thấp hơn một phần mười nghìn, nhưng chị đã sống sót. Điều này thật đáng kinh ngạc!
Làm sao họ biết Đại Pháp là toàn năng, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể tạo ra những điều kỳ diệu như vậy. Tôi có một cuộc sống mới mà Sư phụ từ bi vĩ đại đã ban cho tôi.
Sau khi hồi phục sau tai nạn, hàng ngày tôi đều ra ngoài để nói với mọi người về sự thần kỳ của Đại Pháp, trong đó có trải nghiệm của tôi, trong quá trình đó tôi đã gặp rất nhiều câu chuyện cảm động, tôi sẽ chia sẻ một vài câu chuyện dưới đây.
“Nhanh lên, đưa cho tôi một tấm bùa hộ mệnh”
Một ngày nọ, tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông đang lái xe ôm, anh ấy nói rằng anh ấy đã nghe kể về câu chuyện thần kỳ của tôi và rất kinh ngạc, cuối cùng anh ấy đã gặp được tôi. Anh ấy nói: “Chị đã bình phục rất tốt! Chị trông không giống người rơi từ tầng 7. Pháp Luân Đại Pháp thực sự tuyệt vời. Tôi chưa tham gia bất kỳ tổ chức nào của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Hãy nhanh chóng đưa cho tôi một tấm bùa hộ mệnh”.
Một người phụ nữ bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi liền bước tới, kéo tay tôi và nói: “Bà đã chịu khổ nhiều rồi, bà sẽ sống đến 100 tuổi”. Bà hỏi thêm về bệnh trạng của tôi. Tôi nói với họ: “ Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cấp mạng sống cho tôi một lần nữa. Tôi đang sống vì chúng sinh. Đại dịch quá nghiêm trọng. Sư phụ đã yêu cầu các đệ tử Đại Pháp chúng tôi hãy cứu người nhanh chóng và cứu nhiều người hơn nữa. Sư phụ của tôi hy vọng rằng tất cả chúng sinh có thể sống sót qua thảm họa một cách an toàn“. Khi tôi nói, cả người phụ nữ và tôi đều rưng rưng nước mắt.
“Tôi cũng muốn đi cứu người như chị”
Một ngày nọ, tôi giảng chân tướng cho hai người đàn ông lớn tuổi đang sửa giày, sau khi hiểu ra sự thật, một người đã làm tam thoái, còn người kia nói rằng anh ta chưa tham gia tổ chức nào. Tôi chia sẻ với họ về việc tôi vô tình bị ngã từ tầng 7 và họ đã rất ngạc nhiên. Một người trong số họ nói: “Chị thật tốt bụng. Chị đã trải qua cơn đại nạn lớn như vậy nhưng chị vẫn ra ngoài để giảng chân tướng. Chị phải cẩn thận giữ an toàn cho bản thân”. Người kia nói: “Chị rất tốt bụng và có phúc đức. Rất nhiều người đã chết. Hãy cho tôi đi cùng, tôi cũng muốn đi cứu người giống như chị”.
Tôi cảm động trước sự chân thành của họ đến nỗi rơi nước mắt. Tôi nói với họ: “Xin hãy nói với người thân, bạn bè và những người khác mà bạn biết về cửu tự chân ngôn: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, bảo họ tiếp tục niệm hai câu này và làm tam thoái để có một tương lai an toàn. Việc này là cứu người và tích lũy vô lượng công đức. Một người đàn ông đã cảm ơn tôi. Tôi bảo họ hãy cảm ơn Sư phụ, vì chính Ngài đang cứu người. Tôi đưa cho mỗi người một tấm bùa hộ mệnh và họ cảm ơn tôi một lần nữa.
Chỉ có Pháp Luân Công là chân chính nhất
Có lần tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi đang điều hành một doanh nghiệp nhỏ và nói với ông rằng: “Ở tuổi cao như vậy ông vẫn đang làm việc. Trong những năm qua, có rất nhiều thảm họa. Hãy để tôi tặng ông một tấm bùa hộ mệnh để cầu bình an”. Ông ấy cười và nhận tấm bùa hộ mệnh và nói: “Cảm ơn Pháp Luân Công”. Ông ấy gọi tôi là Pháp Luân Công. Tôi cảm động và càng cảm thấy sức nặng của những trách nhiệm to lớn mà các học viên Đại Pháp phải gánh trên vai. Tôi nói về Đại Pháp và sau đó anh ta nói: “Tôi tin tất cả những gì chị nói. ĐCSTQ thật tệ hại. Tôi đã từng là một người lính trong quân đội 15 năm và họ thậm chí còn không trả lương hưu cho tôi”.
Tôi hỏi: “Tại sao ông không thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà ông đã tham gia khi còn trong quân đội? Việc này vẫn có hiệu quả ngay cả khi ông sử dụng hoá danh”. Ông ấy nói: “Tôi sẽ dùng tên thật của mình để thoái xuất. Chúng ta nên làm mọi thứ một cách thẳng thắn. Tôi đã dùng tên của mình để gia nhập ĐCSTQ khi tôi còn trong quân đội”. Ông ấy cũng nói rằng ông ấy ghét ĐCSTQ. Ông nói,”Pháp Luân Công là tốt. Chỉ có Pháp Luân Công các bạn là chân chính nhất . Các bạn đều dám nói sự thật. Trong xã hội hiện đại, không ai dám nói sự thật. Tôi đã hơn 80 tuổi và tôi muốn sống đến 100 tuổi để chứng kiến ngày ĐCSTQ sụp đổ. Trước khi chúng tôi chia tay, ông nhắc tôi mang cho ông một số sách chân tướng bất cứ khi nào tôi có.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/24/467397.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/30/213149.html
Đăng ngày 19-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.