Bài viết của Liên Tử, đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh

[MINH HUỆ 17-10-2023] Năm 1996, tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và được thụ ích trong Đại Pháp suốt hơn 20 năm qua. Không từ ngữ nào có thể biểu đạt hết cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Quay đầu nhìn lại tôi của hơn 20 năm trước, quả thật là hổ thẹn. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã chân chính cải biến tôi từ căn bản và tạo nên tôi ngày hôm nay.

Trước khi tu luyện, tôi là người mạnh mẽ; làm việc gì đều truy cầu sự hoàn mỹ. Ngoài xã hội, tại đơn vị cũng không chịu thiệt thòi; vì những chuyện nhỏ nhặt mà ăn không ngon ngủ không yên; sống vì khẩu khí, thân tâm kiệt quệ. Tôi nhớ lúc con gái đang học tiểu học, có một cháu gái nhỏ lớp con bé đã dùng thước giáo viên đánh con gái tôi một cái. Sau khi biết được, tôi liền tát một cái vào mặt cô bé đó, còn nói với cháu rằng nếu còn đánh con tôi nữa thì tôi sẽ lại đánh cháu. Có một lần tôi đi chợ mua đậu phộng, người bán hàng đã ăn bớt một chút. Sau khi đến chỗ khác cân thử, tôi tức giận xông đến chỗ người bán đó giật lấy cân của ông ta rồi giơ lên mà không nói câu nào. Lúc đó có rất nhiều người xem, tôi càng chiến càng hăng mà không có chút sợ hãi. Ở nhà tôi cũng là nói một là một, hai là hai. Lúc đó, chơi mạt chược, hát karaoke và uống rượu là thú vui của tôi. Bất cứ ai biết tôi thì đều hiểu rằng tôi là một người ghê gớm và sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm tổn hại đến mình. Bởi vì tính tình không tốt nên hơn 30 tuổi mà thân thể tôi trở nên rất tệ, bị nhiều căn bệnh khác nhau hành hạ đến sống không bằng chết.

Không lâu sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh trên thân thể tôi đều không trị mà khỏi khiến tôi cảm thấy hạnh phúc chân chính của toàn thân vô bệnh là như thế nào. Học Đại Pháp giúp tôi hiểu được rất nhiều đạo lý làm người tốt. Tôi chiểu theo Pháp lý mà Sư phụ giảng, nghiêm khắc yêu cầu bản thân làm người tốt, làm người tốt hơn nữa; gặp phải việc thì hướng nội vô điều kiện, tìm ở bản thân và nỗ lực đề cao cảnh giới của mình.

Mấy năm trước, tôi thuê một cửa hàng và bán đồ tạp hóa tại đó. Có lần khi đi lấy hàng, tôi mua một ít giày, ô, mũ, quần áo và các mặt hàng khác. Sau khi về thì bán được rất nhanh, mỗi lần đi mua hàng về thì thấy có rất nhiều khách đã chờ ở cửa hàng rồi. Người bán cạnh tôi vốn không bán tạp hóa nhưng do thấy tôi rất đắt hàng nên bà ấy cũng bán theo. Lúc đầu tôi thấy hơi khó chịu và cố nhẫn nhịn. Nghĩ rằng mình đã học Đại Pháp rồi, không thể tranh cãi với người ta. Tuy nhiên sau đó bà ấy càng trở nên quá hơn. Tôi nhập hàng gì thì bà ấy nhập hàng đó; hơn nữa còn bán rẻ hơn tôi. Có lúc tôi lấy hết đồ bày ra trước cửa hàng, nhưng hai chị em họ lại gọi điện cho khách đến mua đồ của mình. Bởi vì có liên hệ nên khách hàng liền tới đó để mua. Tôi có chút không thể chịu được nữa, trong tâm liền nghĩ: Thế này cũng thật là quá đáng lắm rồi, đây không phải rõ ràng là bắt nạt người khác sao? Nếu như không phải học Đại Pháp thì tôi đã không để như thế từ lâu rồi.

Pháp lý của Sư phụ không ngừng ép nhập vào đầu tôi, mình không nên đối đãi giống vậy với họ. Lúc đến giao lưu cùng với đồng tu tại nhóm học Pháp, đồng tu nói tôi hôm nay đã đề cao rồi. Lúc trước tôi ghê gớm như vậy, hiện tại xuất hiện mấy việc này đều là để đề cao tâm tính của tôi, xem xem tôi có động tâm hay không. Lúc đó, tôi phát hiện mình có tâm từ bi rồi, tôi nghĩ bọn họ cũng không dễ dàng gì, cả ngày đều tranh đấu kiếm tiền với tôi, nếu không bán được hàng thì họ không lo lắng sao? Từ đó trở đi, tôi liền để họ bán. Nếu như bán đồ giống nhau, tôi sẽ không lấy ra bán nữa. Hai người bọn họ nói: “Thật không ngờ rằng chị làm như vậy, cảm ơn chị nhé”. Tôi nói: “Là Đại Pháp cải biến tôi, Sư phụ dạy chúng tôi đối xử tốt với người khác, làm việc cần nghĩ đến người khác. Nếu như không học Đại Pháp thì tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy”.

Sau này, tôi lại bán những thứ khác và cảm thấy mình có thể kiếm tiền bằng cách bán mọi thứ. Tôi hiểu rằng đây là phúc phận do tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà đắc được. Khi công việc kinh doanh đang phát đạt, đơn vị không cho phép tôi được nghỉ để bán hàng. Nếu chỉ làm ở đơn vị, tôi thấy mình lại gặp khó khăn tài chính vì em gái tôi hay mượn tiền tôi để tiêu xài nên tôi đã chuyển nhượng lại cửa hàng cho con bé. Em gái nói: “Chị à, em không có tiền chuyển nhượng để trả lại chị”. Tôi cũng biết là em ấy không có tiền.

Trong kho và quầy hàng của tôi chứa tổng hàng hóa có giá trị hơn 20.000 nhân dân tệ. Tôi nói với em gái rằng chỉ cần đưa tôi 10.000 nhân dân tệ là được rồi, số tiền còn lại tôi sẽ cho em ấy vay và khi kiếm được thì trả lại tôi sau. Nếu như không muốn làm thì trả lại quầy hàng cho tôi và không được bán lại cho người khác. Em gái rất vui mừng đồng ý. Một năm sau đó, em tôi kiếm được tiền nên đã mua một chiếc xe máy và một chiếc nhẫn vàng nhưng vẫn chưa trả tôi 10.000 tệ. Chồng tôi liền nói với tôi rằng: “Em gái em kiếm được nhiều tiền như vậy. Tại sao lại không trả tiền cho chúng ta chứ? Cô ấy làm ăn không mất một đồng nào, chẳng khác nào dùng tiền của chúng ta để kinh doanh; kiếm được tiền rồi mà không trả. Tôi đang muốn mua xe mà không có tiền đây”.

Một ngày nọ, tôi cười nói với em gái rằng: “Nếu em có tiền thì trả lại cho chị nhé. Anh rể em không vui rồi”. Em gái tôi không vui nói: “Được rồi. Em không bán hàng nữa, trả lại tiền cho chị”. Nhìn thấy thái độ của em như vậy, trong tâm tôi cũng không có cảm giác gì. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói rằng mình đã bốc hàng giúp em, đưa cơm cho em, ở đâu cũng vẫn nghĩ đến em vậy mà em không biết cảm ân. Mặc dù miệng tôi không nói lời nào nhưng trong lòng lại thấy khó chịu nên đã kìm nén lại.

Hai năm sau, vào một buổi trưa nọ khi tôi đi đưa cơm cho em gái; bởi vì cửa hàng cách nhà tôi không xa nên tôi thường mang cơm cho em. Khi bước vào cửa hàng, tôi thấy có một vài người đang cầm sổ ghi chép ở quầy. Bọn họ nhìn thấy tôi đến liền đứng bất động tại đó. Tôi nói: “Đang làm gì thế?” Em gái tôi cúi đầu không nói gì. Tôi biết người mà đang cầm sổ sách là ai, cô ấy là người của cửa hàng chúng tôi. Cô ấy nói: “Chị à, cửa hàng chị ấy đã bán lại cho tôi rồi”. Tôi vừa nghe liền cảm thấy tức giận, lập tức lớn tiếng quay sang em gái nói lại rằng: “Đây là cửa hàng của chị. Lúc trước chị đã nói với em thế nào rồi”. Em gái liền quay lại nói với người cầm sổ sách rằng không chuyển nhượng cửa hàng cho họ nữa. Người đó nói: “Chị à, tôi đã đặt cọc một nửa tiền hàng rồi”. Lúc này tôi chợt tỉnh ngộ: “Mình là người luyện công mà”, liền nhớ đến Pháp mà Sư phụ giảng:

“ Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị”. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt nhận ra mình đã quá chấp trước vào cửa hàng này rồi. Tâm lợi ích mạnh mẽ đến vậy mà không tự nhận ra. Lúc này tâm tôi bình tĩnh trở lại, tôi nhẹ nhàng nói: “Vậy các em cứ chuyển hàng đi nhé”. Tôi nói với người cầm sổ sách rằng cửa hàng này nên là của cô sau đó liền rời đi. Em gái vội đuổi theo tôi, vừa khóc vừa nói: “Chị à, em xin lỗi. Em đã không nói trước với chị. Em muốn đổi cửa hàng để kiếm thêm chút tiền”. Tôi nói: “Không sao, thái độ khi nãy của chị không tốt. Em đừng giận nhé. Không phải chị học Đại Pháp rồi sao”. Em gái nói: “Đại Pháp thật tốt!” Cho đến hiện nay, khi gặp ai em gái tôi cũng nói rằng Đại Pháp hảo.

Sau khi học Đại Pháp, thân tâm tôi phát sinh chuyển biến rất lớn. Nhìn thấy sự thay đổi của tôi, toàn gia đình đều ủng hộ tôi học Đại Pháp. Đặc biệt là con gái tôi mấy năm trước đó, khi học ở phương Nam thường hay nói với các bạn cháu rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, còn làm tam thoái bảo bình an cho các bạn, giúp đỡ họ làm tam thoái. Bởi vì được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp nên công việc của cháu vô cùng thuận lợi, cũng rất tốt.

Cháu gái nhỏ của tôi liền theo tôi học Pháp và cũng được thụ ích rất nhiều. Đại Pháp đã đả khai trí huệ cho cháu. Mặc dù kém tuổi các bạn trong lớp nhưng cháu học rất giỏi và thường xuyên nói với các bạn hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Giáo viên nói: “Đứa trẻ này thật không giống với những bạn nhỏ khác, tâm địa lương thiện, nghĩ cho người khác và không bao giờ nói dối”. Giáo viên và các bạn đều yêu thích bé. Cháu nói với tôi rằng: “Bởi vì học Đại Pháp rồi nên điều gì tốt ở trường đều đến với cháu. Cháu thật là may mắn”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/17/467071.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/8/213258.html

Đăng ngày 04-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share