Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2023] Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi, đối với tôi Đại Pháp là quan trọng nhất. Tôi đã tu luyện được 27 năm, trên con đường tu luyện tôi cũng gặp nhiều khổ nạn nhưng luôn có Sư phụ và Đại Pháp bên cạnh bảo hộ và chỉ dẫn cho tôi.
Đắc được Đại Pháp
Vào ngày đầu năm mới 1996, anh trai tôi từ thành phố trở về nhà và mang theo một cuốn băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Tế Nam. Sau khi nghe xong các bài giảng Pháp, tôi có cảm giác bản thân như vừa bước ra khỏi đám mây mù. Cuộc đời tôi như vừa thoát khỏi bóng tối và bước ra ánh sáng, đây chính là điều tôi đang tìm kiếm trong cuộc đời mình.
Kể từ lúc đó, tôi bước vào tu luyện. Tôi rất vui khi được học Pháp và luyện công, thân thể tôi đã có những thay đổi rõ rệt. Năm đó tôi 41 tuổi.
Mặc dù tôi còn trẻ tuổi nhưng sức khỏe lại rất yếu. Tôi bị đau lưng và chân, tê cứng vai, mất ngủ, cảm lạnh thường xuyên và hô hấp kém, khó có thể làm được các công việc đồng áng.
Sau khi học Pháp và luyện công chưa đầy nửa năm, tất cả những bệnh tật này đều biến mất. Dù trèo đèo hay vượt suối, tôi đều nhanh thoăn thoắt. Tôi có thể làm bất kỳ việc đồng áng nào và thực sự cảm nhận được niềm vui thoát khỏi bệnh tật.
Hồng Pháp
Tôi vô cùng hạnh phúc sau khi tu luyện Đại Pháp và muốn chia sẻ với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp.
Chúng tôi sống trong một ngôi làng miền núi hẻo lánh, người dân trong làng chúng tôi đã biết đến Đại Pháp từ khá sớm. Thậm chí, một số người dân từ các huyện và thành phố lân cận còn đến khu vực chúng tôi cùng học Pháp Luân Đại Pháp.
Khi có nhiều người đến tham gia hơn, tôi đã dọn dẹp ngôi nhà ba gian cũ của mình để làm điểm luyện công. Sau này, tôi có đặt một Pháp tượng Sư phụ bằng đồng ở đây, Pháp tượng đã trở nên nổi tiếng cả vùng. Đôi khi tôi tổ chức các buổi chia sẻ nhỏ ở điểm luyện công, việc này đã giúp tôi hồng Pháp tốt hơn.
Ở bốn thị trấn xung quanh cũng có các điểm luyện công. Khi số lượng người tham gia tăng lên, điểm học Pháp tập thể ở khu vực chúng tôi cũng ngày càng mở rộng hơn.
Tôi mang theo một chiếc ti vi và các tài liệu Đại Pháp trên lưng đi khắp nơi hồng Pháp mà không hề mệt mỏi. Niềm vui mà tôi trải qua không gì có thể diễn tả được.
Đại Pháp đã thay đổi hoàn cảnh tại làng quê
Làng của chúng tôi nằm trong một khe núi. Trong thời Cách mạng Văn hóa, thực phẩm là một vấn đề khó khăn đối với người dân trong làng. Chúng tôi không có đủ lương thực để ăn mặc dù đã làm việc chăm chỉ quanh năm. Vì thế nạn trộm cắp diễn ra phổ biến.
Sau này, một số tài sản được tư nhân hóa, việc người dân ăn trộm ngô trở thành chuyện thường ngày. Đặc biệt gia đình nào cũng nuôi gia súc nên họ thường lén lút cho chúng ăn cỏ trên ruộng của nhà người khác. Cả làng đều làm việc này nên mọi người thường xuyên xảy ra tranh cãi.
Sau khi Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền đến vùng đất chúng tôi, bầu không khí trong làng đã thay đổi hoàn toàn. Cả làng có 150 người thì có tới hơn 40 người là học viên Đại Pháp.
Các học viên không chỉ trở thành người tốt hơn mà những người không tu luyện cũng được hưởng lợi. Dân làng đều hiểu được Pháp lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo nên họ không còn làm điều xấu nữa. Tâm tính người dân đề cao lên thì hoàn cảnh làng quê cũng thay đổi hoàn toàn.
Kiên định trong cuộc bức hại
Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Nhà tôi vốn là một điểm luyện công và nơi đặt Pháp tượng của Sư phụ để hành lễ có tiếng trong vùng.
Người từ đồn công an thị trấn kéo đến nhà tôi để phá hủy tượng thờ. Thật tình cờ tôi đã đem tượng đồng đi mạ từ mười hôm trước nên họ không tìm thấy bức tượng nhưng họ đã lấy đi tất cả ảnh Sư phụ treo trên tường. Kể từ lúc đó, họ quấy rối chúng tôi liên tục hết lần này đến lần khác.
Lúc ấy, tôi chỉ có một niệm:
“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động”. (Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Tôi luôn giữ suy nghĩ: “Dù có chuyện gì xảy ra, mình cũng phải duy hộ Đại Pháp”.
Tôi bị bắt cóc và bị kết án phi pháp 5 năm tù giam vào tháng 7 năm 2002, tôi đã phải chịu đựng vô vàn thống khổ trong thời gian bị giam giữ.
Để “chuyển hóa” tôi, lính canh cấm tôi ngủ trong suốt nửa năm. Tim tôi đập nhanh đến mức nguy hiểm vì thiếu ngủ, tôi không thể ăn uống được gì và đi lại khó khăn.
Lính canh ra lệnh cho một tù nhân địa phương đánh vào mặt tôi bất cứ khi nào tôi nhắm mắt ngủ. Anh ta hành động điên cuồng và đánh nhau với các tù nhân khác. Kết quả việc giảm án một năm cho anh ta vì giúp bức hại tôi cuối cùng đã bị hủy bỏ. Tôi biết đây chính là quả báo cho những điều ác mà anh ta đã làm với tôi.
Sau đó, tôi nhận ra mình có tâm oán hận và tâm tranh đấu, ngay khi tôi ngộ ra, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những tâm này và tôi biết mình ở đây là để cứu người.
Tôi dần tu xuất tâm từ bi và có thể thiện đãi với lính canh và các tù nhân khác, tôi kể cho họ nghe những trải nghiệm của bản thân sau khi tu luyện Đại Pháp khiến họ cảm động trước lòng tốt của tôi.
Hoàn cảnh trong tù sau đó cũng được nới lỏng hơn và mọi người dần thay đổi thái độ đối với Đại Pháp. Một số tù nhân còn quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi mãn hạn tù, thậm chí chúng tôi còn trở thành bạn tốt của nhau.
Giúp các học viên thức tỉnh
Chỉ có ba trong số mười học viên Đai Pháp trong trại giam kiên quyết “không chuyển hóa”. Các lính canh không thể “chuyển hóa” tôi, vì vậy họ đã dùng các học viên “đã chuyển hóa” để thuyết phục tôi.
Tôi nói với những học viên này, chúng ta tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, vì vậy nếu một học viên nói xấu Đại Pháp trong khi thâm tâm họ hiểu Đại Pháp là tốt thì người đó không chân.
Tôi còn nói với họ: “Một người vượt khỏi tầng thứ người thường là người có thể nói cho mọi người biết chân tướng Đại Pháp. Khi đối diện với khổ nạn, người đó có thể xuất tâm từ bi cứu những người đã làm hại mình. Đó là điều mà một vị thần làm”. Sau nhiều lần nói chuyện với các đồng tu, hầu hết họ đều thức tỉnh và quay trở lại con đường tu luyện.
Mặc dù 5 năm trong tù là quãng thời gian khó khăn nhưng tôi đã cứu giúp được nhiều người hữu duyên. Nhờ vậy mà trí huệ của tôi rộng mở hơn, niềm tin của tôi với Pháp Luân Đại Pháp ngày càng kiên định, tôi cũng tu khứ được nhiều tâm chấp trước.
Sau 5 năm bị giam giữ phi pháp, tôi trở về nhà vào năm 2010. Cỏ dại trong sân nhà tôi đã cao bằng đầu người, dường như không có ai sống ở đây suốt nhiều năm khiến tôi có chút thoáng buồn. Sau này tôi mới biết do phải chịu áp lực của cuộc bức hại nên vợ tôi lâm bệnh nặng và đã qua đời ngay sau khi tôi bị giam giữ.
Con gái lớn của chúng tôi làm việc ngoài thị trấn, con gái út học cấp hai và sống cùng anh trai tôi. Gia đình tôi đã bị hủy hoại.
Tôi vô cùng đau buồn và không hiểu tại sao người tốt lại bị ĐCSTQ bức hại, làm người tốt đâu có gì là sai? Tôi bình tâm lại và quyết định mình cần phải tranh thủ thời gian để bù đắp những gì tôi đã bỏ lỡ khi bị giam suốt 5 năm qua. Vì tôi có suy nghĩ này nên Sư phụ đã an bài cho tôi một môi trường để học Pháp.
Anh trai tôi tìm cho tôi một công việc trong một công ty cung cấp dịch vụ sưởi ấm ở thành phố nơi anh ấy làm việc. Tôi có phòng ở riêng và rất nhiều thời gian rảnh. Tôi tranh thủ quãng thời gian này để học Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi làm việc ở đó 5 năm, thời gian này tôi đã học thuộc Pháp nhiều lần.
Phân phát tài liệu chân tướng
Tranh thủ những lúc rảnh, tôi đi ra ngoài phân phát tài liệu Đại Pháp. Có lần, tôi bị một người phụ nữ báo cáo khi đang phân phát tài liệu, ngay sau đó có ba hay bốn nhân viên bảo vệ xuất hiện.
Họ hỏi tôi từ đâu đến, tôi không trả lời và chỉ giảng chân tướng Đại Pháp cho họ.
Tôi nói với họ hiện nay có rất nhiều thảm họa xảy ra do thiên tai mà con người gây ra, làm việc thiện là cách để con người tránh khỏi những thảm họa này. Tôi nói với họ về thiện ác hữu báo và nhiều điều khác nữa, họ thấy tôi không sợ nên đành thả tôi đi.
Tôi vẫn còn 30 đến 40 cuốn tài liệu chân tướng Đại Pháp chưa được phát nên đã đến chỗ khác và phát hết số tài liệu đó. Rất nhiều lần tôi phải đối diện với tình huống tương tự như vậy.
Tôi trở về quê sau khi sống trên thành phố được 5 năm. Tôi tận dụng thời gian đi lại để đến từng nhà giảng chân tướng và đề nghị mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi đi xe máy đến những địa điểm gần nhà, và đi xe buýt đến những nơi ở xa để giảng chân tướng. Chúng tôi cần phải làm theo yêu cầu của Sư phụ đó là cứu người.
Trong suốt nhiều năm, chúng tôi chưa bao giờ buông lơi việc cứu người vì biết rằng đó là sứ mệnh của chúng tôi.
Nhìn lại con đường tu luyện của bản thân, tôi biết có những việc tôi chưa làm được tốt và tôi vẫn còn kém xa các đệ tử tinh tấn.
Quãng thời gian còn lại trước khi Chính Pháp Nhân Gian bắt đầu không còn nhiều, tôi cần học Pháp nhiều hơn, cứu nhiều người hơn và trở về nhà với Sư phụ.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/14/466921.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/7/213249.html
Đăng ngày 10-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.