Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 16-10-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1999, năm nay tôi 56 tuổi. Hồi tưởng lại từng màn kịch trong cuộc sống, bản thân tôi từng trải qua những khổ nạn, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc sau khi tu luyện Đại Pháp.

Cuộc sống gian nan

Tôi và chồng kết hôn khi tôi mới 18 tuổi. Mẹ chồng và gia đình chồng cực lực phản đối và đối xử với tôi rất cay nghiệt. Khi tôi mới 19 tuổi sinh con gái lớn. Vì gia cảnh khó khăn, chồng tôi phải ra ngoài làm việc. Sau khi sinh con, chị dâu tới giúp tôi, mẹ chồng và hai em dâu đối xử với tôi rất tệ. Sau mười ngày tôi phải tự mình dậy nấu cơm, giặt quần áo và làm tất cả việc nhà, và chăm sóc em bé mới sinh.

Nhà tôi nuôi hai con lợn nhỏ, và chúng được nuôi trong một căn phòng trống, thi thoảng chúng lẻn vào chuồng lợn của mẹ chồng tôi. Mẹ chồng và hai chị dâu luôn đuổi chúng ra khỏi chuồng lợn, một con bị chết cóng.

Tôi đã hạ sinh ba con gái, khi tôi sắp sinh bé thứ ba, mẹ chồng đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Lúc đó, vợ chồng tôi mới chỉ dựng phần khung cơ bản của ngôi nhà mà chúng tôi đang xây. Tường chưa được trát, và mái nhà cũng chưa hoàn thiện. Trên mái nhà chỉ có một lớp rơm rạ. Chúng tôi phải chuyển đến ngôi nhà đang xây dở, không có điện nước. Tôi đang mang bầu sáu tháng nhưng phải đi ra ngoài lấy nước về. Suốt một tháng chúng tôi hầu như không có thức ăn và sống nhờ khoai tây.

Tôi bị bệnh tim di truyền và sẽ ngất xỉu nếu đứng quá lâu. Tôi cũng bị đau đầu do thấp khớp, khiến tôi suy nhược nặng. Vào những ngày lộng gió tôi thường bị nhức đầu. Trước khi cơn đau đầu bắt đầu, thị lực của tôi suy giảm và tôi không thể nhìn thấy gì. Những cơn đau đầu kèm theo buồn nôn. Cả ba đứa con và tôi đều tiếp xúc với khí carbon monoxide, khiến chúng tôi gặp các vấn đề sức khỏe mãn tính. Sau đó, lũ trẻ thường xuyên bị đau đầu.

Tôi có một khối u ở cổ có kích thước bằng quả trứng vịt, được chẩn đoán là u nang tuyến giáp. Vào mùa đông, tôi cảm thấy khó thở và thường xuyên phải nghỉ ngơi sau khi giặt vài bộ quần áo. Tôi cũng có vấn đề về dạ dày và tôi bị đau bụng dữ dội vào kỳ kinh nguyệt.

Khi chồng tôi uống quá nhiều, anh ấy bạo hành tôi bằng lời nói và thể xác. Để trả thù, tôi dành cả ngày để chơi mạt chược, lười biếng, khiêu vũ và uống rượu. Tôi đã ở trong trạng thái tuyệt vọng.

Một ngày nào đó tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa. Khi tôi có suy nghĩ đó, tôi tình cờ đọc được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Duyên đến đắc Pháp

Gia đình tôi thường hết gạo vào mỗi mùa xuân. Năm 1999, chúng tôi phải vay mượn để mua một ít. Vì phải mất vài ngày mới có gạo nên tôi nghĩ đến việc mượn một ít từ người họ hàng. Tôi biết rằng vào mỗi mùa xuân cô ấy cũng phải đối mặt với tình trạng thiếu gạo, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy buộc phải đến thăm cô ấy.

Khi đến thăm cô ấy, tôi được biết cô ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba tháng và tôi nhìn thấy hình Sư phụ trên tường. Tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân của cô ấy lên và thấy bông hoa sen trên bìa dường như lấp lánh như một ngôi sao. Tôi muốn đọc và tôi đã hỏi cô ấy cho tôi mượn. Cô ấy nói: “Chị sẽ không hiểu được đâu”. Tôi nài nỉ và mang cuốn sách về nhà. Trong ba đêm tiếp theo, tôi đọc cuốn sách từ đầu đến cuối.

Lần đầu tiên đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi biết mình muốn trở thành một người tốt hơn. Tôi làm việc ngoài đồng vào ban ngày và học Pháp vào ban đêm. Khi kết thúc vòng làm việc và học lần đầu tiên, tôi đã đốt hết những bài vị phụ thể trong nhà. Tôi cũng đem tượng Phật, khai quang theo lời Sư phụ hướng dẫn, về sau tôi cũng gửi nhà chùa. Khi tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là điều mà tôi đã tìm kiếm cả đời. Nhiều năm trước, tôi đã nghĩ đến việc trở thành một tu sĩ, và thậm chí tôi đã ở lại một ngôi chùa trong ba ngày, nhưng tôi cảm thấy thất vọng và rời đi. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi không cầm được nước mắt. Pháp tốt như thế này tại sao giờ tôi mới đắc được.

Từ đó, tôi kiên trì kiên định trong tu luyện và dù cuộc bức hại tà ác từ ngày 20 tháng 7, tôi chưa từng bị dao động, bởi vì tôi biết rằng mình đang tu luyện là Phật Pháp.

Thoát thai hoán cốt

Tôi đã khỏi hết bệnh sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả cục u trên cổ tôi cũng biến mất.

Tôi không còn oán hận gia đình chồng nữa mà thay vào đó tôi đối xử tử tế với họ. Mẹ chồng tôi sống cùng gia đình em chồng. Họ từng đốt than nhưng đã dừng lại vì muốn tiết kiệm tiền. Một ngày nọ, mẹ chồng tôi gọi cho chồng tôi và nói rằng bà đang lạnh cóng. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi thấy tay chân bà lạnh cóng. Bà đã bật khóc khi nhìn thấy chúng tôi. Tôi nhờ chồng đưa bà về nhà để bà có thể ngủ trên giường ấm áp. Khi mùa xuân đến và thời tiết ấm dần lên, mẹ chồng tôi lại về nhà em chồng tôi.

Sau khi mẹ chồng qua đời, gia đình em chồng tôi chuyển lên thành phố, vì anh trai và các chị dâu của tôi cũng sống ở đó. Mỗi khi họ về quê để tỏ lòng thành kính với tổ tiên, tôi lại chuẩn bị rất nhiều món ăn cho họ. Họ không có nhà để về vào dịp nghỉ lễ và sự kiện gia đình, vì vậy chúng tôi tổ chức đoàn tụ gia đình tại nhà tôi.

Trước đây gia đình chồng tôi đã coi thường chúng tôi vì tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức bất hợp pháp trong một năm vì tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi phải vay 6.000 nhân dân tệ để họ thả tôi ra. Khi tôi trở về nhà, gia đình chúng tôi đã gánh một khoản nợ lớn. Trong thời điểm khó khăn nhất đó, người anh rể thứ hai của tôi đã cho chúng tôi vay 10.000 nhân dân tệ. Chồng tôi nói với anh ấy rằng ngay khi bán được ngô, chúng tôi sẽ trả lại tiền cho anh ấy. Tuy nhiên, ngay sau khi chồng tôi mượn tiền, anh ấy đã gọi điện hỏi chúng tôi có thể bán số ngô đó với giá bao nhiêu. Em dâu tôi không cho chồng tôi lái chiếc xe mới của cô ấy vì sợ anh ấy sẽ làm hỏng nó.

Họ vô cùng cảm động trước lòng hiếu khách chân thành của tôi. Bây giờ họ đến thăm chúng tôi vào mỗi dịp Tết Nguyên đán. Năm nay, họ mua cho tôi một ít quần áo và thậm chí còn lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho tôi. Pháp Luân Đại Pháp đã giúp hóa giải mối bất bình giữa gia đình chồng tôi và tôi.

Gia đình tôi cũng được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với những người dân làng khác và thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà.

Lúc đầu, tôi sợ phải giảng rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp vì tôi biết các học viên đang bị bức hại tàn bạo. Sau đó tôi tự hỏi: “Tôi đã nói với những người này sự thật về cuộc bức hại chưa?” Tôi vẫn chưa, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã hy sinh bản thân để cứu độ chúng sinh, vậy tại sao tôi lại không thể? Tôi muốn cứu ít nhất 10 người trong làng của tôi. Nếu việc hy sinh mạng sống của mình là cần thiết thì điều đó cũng đáng giá. Với quyết tâm này, tôi đã vượt qua tâm sợ hãi và có thể giảng chân tướng, điều này đã mang lại phúc lành cho gia đình tôi.

Sáu năm trước, chồng tôi bị trượt chân và ngã từ trên mái nhà xuống khi đang dọn tuyết. Tôi đã chứng kiến sự việc khi bước ra khỏi nhà kho. Khi nằm trên mặt đất, anh ấy hét tên tôi. Tôi nhanh chóng nói với anh: “Hãy mau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, và anh sẽ ổn thôi”. Mặt anh tái nhợt vì sợ hãi. Nói xong anh đứng dậy đi vào nhà. Anh đến bệnh viện để khám. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, anh đã có thể làm việc trở lại.

Chồng tôi chia sẻ một trải nghiệm kỳ diệu mà anh ấy đã trải qua vào ngày xảy ra tai nạn. Anh ấy kể rằng khi anh ấy rơi từ trên mái nhà xuống, trong tích tắc đó anh ấy nhìn thấy một chiếc đệm lớn trong sân nhà chúng tôi với một lớp không khí dày bên dưới, và anh ấy đã đáp xuống nó. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu mạng chồng tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, có lẽ anh ấy đã bị liệt.

Chồng tôi sau đó mắc bệnh Brucella do chăn cừu. Sau khi anh ấy đọc Chuyển Pháp Luân một lần và được tiêm thuốc chống viêm chỉ tốn 400 nhân dân tệ, anh ấy đã hồi phục một cách kỳ diệu. Một người ở làng chúng tôi đã chi 30.000 nhân dân tệ để chữa căn bệnh tương tự nhưng không khá hơn.

Các con tôi cũng được hưởng lợi từ Pháp Luân Đại Pháp. Vợ chồng các con cũng như bố mẹ chồng cháu đều là những người tốt. Gia đình họ đều khá giả và có sức khỏe tốt. Tôi không cần phải lo lắng về các con vì tôi biết chúng cũng được Sư phụ bảo hộ và mọi thứ đều là hảo sự.

Bây giờ tôi đã 56 tuổi. Tôi sở hữu một cơ sở kinh doanh và một chiếc xe hơi. Sức khỏe của tôi rất tốt, gia đình chúng tôi đã đi một chặng đường dài từ nghèo khó, đến nay đã có nhà riêng và thậm chí chúng tôi còn có tiền tiết kiệm. Con rể tôi đã mua cho tôi một chiếc máy giặt tự động, giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Người thân, bạn bè, hàng xóm rất quý trọng tôi, đặc biệt là hai người họ hàng là quan chức nhà nước. Người hàng xóm nói với tôi: “Sao chị có tư tưởng rộng mở như vậy? Chị thực sự có khả năng làm được những chuyện lớn”. Tôi giải thích rằng tâm trí rộng mở và phúc báo của tôi là nhờ Pháp Luân Đại Pháp ban cho.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/16/464543.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/8/213257.html

Đăng ngày 17-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share