Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-12-2023]
Hàng ngày, tôi và vợ thường đi đến nhà của một đồng tu khác để học Pháp. Mỗi ngày chúng tôi đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, rồi sau đó luyện công. Vì con trai của đồng tu chủ nhà ở quân ngũ về phép mấy hôm nên chúng tôi phải tự học Pháp trong thời gian chuyến thăm của cậu ấy.
Khi vợ chồng tôi học Pháp cùng nhau, chúng tôi nhận ra có sự khác biệt lớn giữa việc tự đọc và học Pháp nhóm. Tôi thường buồn ngủ, uể oải và đọc sai từ. Chúng tôi còn đọc rất chậm. Vấn đề là chúng tôi đều đã gần 70 tuổi rồi và đôi khi cần có kính mới đọc được.
Khi chúng tôi tự đọc Pháp, vợ tôi cũng bị buồn ngủ và mắc nhiều lỗi sai. Tối đầu tiên, chúng tôi phải mất ba tiếng đồng hồ mới đọc xong được một bài giảng. Ngày tiếp theo bà ấy còn mắc nhiều lỗi hơn. Bà ấy đọc nhầm hàng và có lúc còn không tìm được chỗ đang đọc trong sách. Tôi trở nên mất kiên nhẫn đối với bà ấy. Ngay cả ngữ khí của tôi cũng không được tường hòa. Cảm thấy tức giận, tôi nói, “Bà sao thế? Bà lại đọc sai câu đó rồi. Đọc lại đi”. Tôi đã không thể giữ được bình tĩnh, trong tâm đầy những tư tưởng bất chính và oán hận.
Lúc đó, tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, sao tôi có thể đối xử với một đồng tu như thế? Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, và bà ấy cũng thế. Sao tôi có thể rất bất thiện với đồng tu chứ? Tôi tu mà như vậy sao? Lòng đầy hối tiếc, tôi bắt đầu tìm ở bản thân mình. Những chấp trước nào khiến tôi hành xử như vậy? Khi chúng tôi đọc Pháp cùng các đồng tu khác, tôi không có phản ứng thái quá, vậy tại sao tôi lại trở nên tức giận với bà ấy?
Tìm tới tìm lui, tôi phát hiện ra rằng trong tư tưởng tôi có văn hóa của tà Đảng, chính tâm tranh đấu, hận thù, và tật đố của nó là nguyên nhân gốc rễ. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi mới chỉ tu ở bề ngoài, thanh trừ các chấp trước tôi thấy trên bề mặt – chứ tôi chưa bao giờ truy xét xem đằng sau chúng là gì.
Tôi đã không chân chính thực tu, khi gặp vấn đề, tôi thường hướng ngoại thay vì hướng nội, không làm được theo yêu cầu của Sư tôn. Tôi có xu hướng tranh cãi, phàn nàn, và trở nên phẫn nộ nếu có điều gì đó không theo ý mình.
Vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2008. Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã hai lần bị giam giữ trong trung tâm tẩy não, và tôi còn bị giam trong Trại cưỡng bức lao động hai lần với tổng thời gian ba năm.
Khi cuộc bức hại bắt đầu, như thể trời sập lên gia đình tôi. Người cha cao tuổi của tôi mắc các vấn đề thần kinh, con trai tôi lúc đó đang học đại học còn con gái chúng tôi mới đang học tiểu học. Mọi trách nhiệm nặng nề đều đặt lên đôi vai của vợ tôi. Thể chất bà ấy không khỏe. Tuy nhiên, với sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu, bà ấy đã vượt qua được.
Vợ tôi không chỉ làm hết việc nhà, bà ấy vẫn đi làm và còn nuôi một con lợn nái để tăng thêm thu nhập, giúp chi trả các chi phí ở trường đại học của con trai. Ngoài ra, tháng nào bà ấy cũng đến thăm tôi một lần ở Trại lao động. Lính canh đã gây áp lực để bà ấy ly dị tôi. Nhưng bà ấy nhất quyết không chịu. Bà ấy luôn ở bên tôi và thậm chí còn giúp tôi tìm việc làm khi tôi được thả. Vợ tôi đã làm được nhiều việc mà một người bình thường không thể làm nổi.
Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, vợ tôi khỏi chứng đau đầu và hoa mắt chóng mặt kinh niên. Thế nhưng Hội đồng Giáo dục lại không cho tôi đứng lớp nữa. Năm 2008, họ phân công tôi trông coi lò đốt nồi hơi của trường. Thấy tôi không có thời gian học Pháp, vợ tôi đã chủ động giúp tôi xúc than vài tiếng đồng hồ, để tôi có thể tham gia học Pháp nhóm. Khi tôi hỗ trợ các hạng mục giảng chân tướng, vợ tôi đảm nhận trách nhiệm trong phòng nồi hơi. Bà ấy làm mọi việc mà không hề phàn nàn.
Giờ đây, hoàn cảnh tu luyện của chúng tôi ngày một tốt hơn, và điều kiện sinh hoạt của chúng tôi cũng thế. Khi tâm an dật tăng lên, chúng tôi đã giải đãi trong tu luyện. Các chấp trước của chúng tôi đối với những thứ trần tục trở nên rõ ràng. Hậu quả là, cả hai chúng tôi bị buồn ngủ trong khi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm.
Khi hướng nội sâu, tôi nhận ra rằng tôi không tu khứ hết những quan niệm và văn hóa Đảng đã hình thành và tích tụ trong nhiều năm qua. Tôi cũng biết sự phơi bày này là cơ hội tốt để tôi tiêu trừ chúng.
Tôi liền thưa với Sư phụ: “Con đã sai rồi, những tâm bất hảo đó không phải là con. Xin Ngài giúp con trừ bỏ tâm oán hận, tranh đấu, và tật đố”. Ngay lúc đó, cơ thể tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái, và tôi hiểu rằng Sư phụ đã loại bỏ những vật chất xấu đó cho tôi. Lần tiếp theo khi chúng tôi đọc Pháp, tôi nhận thấy vợ tôi đã mắc ít lỗi hơn.
Sư phụ giảng:
“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Qua khảo nghiệm tâm tính này, tôi ngộ được rằng đó là quá trình trừ bỏ ma tính và gia tăng Phật tính. Trong quá trình tu luyện, dù gặp phải quan nạn gì trong bất cứ hoàn cảnh nào, trước tiên chúng ta phải hướng nội tìm ở bản thân, tu chính mình, đừng để văn hóa Đảng và quan niệm hiện đại che mắt. Chính Pháp đã đến hồi kết thúc, chúng ta hãy trân quý con đường tu luyện mình đã đi qua và luôn tinh tấn.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/23/469567.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/4/214579.html
Đăng ngày 08-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.