Bài viết của Lý Trí Huệ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2023] Năm 2001, tôi bị cảnh sát địa phương bắt giữ và đưa đến đồn công an sau khi một học viên mà cảnh sát bắt trước đó đã thú nhận rằng anh ta đã cung cấp tài liệu chân tướng cho tôi. Cảnh sát đã thẩm vấn tôi và tra tấn tôi một cách tàn bạo, bao gồm đánh vào hai chân, bàn chân và thân thể tôi bằng một chiếc gậy gỗ. Sau đó, họ giam giữ tôi phi pháp ở trong trại tạm giam.

Lính canh tù chỉ đạo các tù nhân ở đó được đánh liên tiếp vào đầu tôi bằng một chai nhựa chứa đầy hai lít nước, khiến tôi bị đau đầu dữ dội. Tôi còn bị lột hết quần áo và nhốt trong nhà vệ sinh, bị họ dội nước lạnh lên đầu hết lần này đến lần khác. Tôi phải chịu đau đớn về thể chất và áp lực tinh thần rất ghê gớm.

Một đêm nọ, sau ba tháng tôi bị giam ở đó, một tù nhân đột nhiên hỏi tôi một câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, tôi sợ rằng anh ta sẽ đánh tôi nếu tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ta. Nhưng không lâu sau, chính niệm của tôi đã chế ngự tâm sợ hãi. Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tất cả mọi người trong buồng giam, bao gồm cả anh ta. Đến đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ đầy khích lệ: bốn Pháp Luân rực lửa đang xoay chuyển trên bầu trời và một nhóm trẻ em đang vui mừng chạy nhảy xung quanh như thể đang chào đón năm mới vậy. Một vài ngày sau đó, tôi đã được thả ra khỏi trại tạm giam.

Sau khi trở về nhà, tôi đã tinh tấn học Pháp và thực sự trân quý cơ hội quý báu được học Pháp. Dù đã bước ra khỏi trại tạm giam bằng chính niệm, tôi lại không hề vui vì điều đó chút nào, bởi vì tôi không thể ngộ ra mình có lậu gì mà dẫn đến ma nạn này. Hơn nữa, tôi cảm thấy oán hận người học viên đã tiết lộ tên của tôi.

Sau khi tôi suy nghĩ nhiều hơn về những gì đã xảy ra, cuối cùng tôi tìm thấy tâm truy cầu và tâm hướng ngoại rất mạnh mẽ của mình đã góp phần dẫn tới những ma nạn ấy. Tôi cảm thấy một bức tường xung quanh tôi ở không gian khác đã sụp đổ sau khi tôi nhận diện được những chấp trước này. Kể từ đó, trạng thái tu luyện của tôi đã cải thiện và tôi thường cảm thấy bất giác ngộ ra rằng các Pháp lý vừa mới nảy ra trong đầu khi tôi đang làm việc hoặc đi bộ.

Khi tôi tiếp tục hướng nội, tôi nhớ lại rằng mình thường cảm thấy việc tu luyện có lẽ sẽ sớm kết thúc và tôi sẽ không có đủ thời gian để tu luyện, bởi vì tôi đắc Pháp muộn vào tháng 1 năm 1999. Tôi háo hức muốn đề cao tầng thứ tu luyện của mình nhanh chóng nhất có thể, đặc biệt là khi tôi cảm thấy sự đề cao của bản thân khá chậm chạp. Trong lúc bị bao vây bởi tâm chấp trước truy cầu, tôi tình cờ gặp người học viên kia, người mà sau đó đã tiết lộ tên tôi với cảnh sát, trong một buổi chia sẻ thể hội tại nhà của một học viên khác. Học viên này đã chiếm khá nhiều thời gian trong toàn bộ buổi chia sẻ và hầu như chỉ nói về thể hội của bản thân mình.

Một lần khác, một học viên đã nói với tôi rằng có một đồng tu kia tu rất tốt và chúng tôi nên chia sẻ thể ngộ tu luyện với anh ta. Tôi đã đến buổi chia sẻ và thấy rằng đó là cùng một người. Anh ta đã nói trọn thời gian, từ sáng tới chiều, về quá trình tu luyện cùa mình và còn trả lời các câu hỏi từ những học viên khác. Tôi lại không cảm thấy có gì sai với việc này. Tuy nhiên, học viên này đã tiết lộ tên tôi sau khi chỉ gặp tôi có hai lần, khiến tôi bị tống vào tù và bức hại.

Sau khi trải qua ma nạn ấy, tôi hoàn toàn ngộ ra rằng chính là tâm truy cầu và hướng ngoại của mình đã dẫn tôi đến người học viên tà ngộ kia. Theo tôi biết, hai học viên dẫn tôi đến gặp học viên này sau đó cũng phải nếm trải ma nạn. Họ đều bị bắt giam. Một người trong đó bị một tù nhân đánh vào mặt, gần như làm cho anh ấy bị mù hoàn toàn và khiến cuộc sống cũng như việc tu luyện của anh trở nên vô cùng khó khăn. Sau khi anh ấy được thả ra khỏi trại tạm giam, nhóm học viên tà ngộ này gần như đã lôi kéo anh ấy quay trở lại nhóm của họ.

Sau khi tôi phải chịu bức hại, điều tốt là tôi đã hướng nội tìm thấy các tâm chấp trước đã góp phần gây ra sự bức hại này. Nếu không, nó sẽ giống như một quả bom đặt trên con đường tu luyện mà sớm muộn gì tôi cũng sẽ giẫm lên một lần nữa. Tôi không còn cảm thấy oán hận người học viên đã tiết lộ tên tôi mà thay vào đó là tội nghiệp cho anh ta. Tất cả ma nạn đều do tâm chấp trước của chúng ta gây ra. Nếu học viên kia bị tà ngộ do những lời khen tụng từ các học viên xung quanh và tâm truy cầu của các học viên khác, thế thì chúng tôi đã khiến vấn đề này trầm trọng hơn và đều phải chịu trách nhiệm cho việc ấy.

Mặc dù tôi tìm thấy tâm truy cầu, sự sách nhiễu của tà Đảng lại chẳng dứt. Vào đêm Giao thừa, tôi đón năm mới tại nhà của cha mẹ tôi và nhận được một cuộc gọi từ đồn công an gần nơi tôi sống. Một viên cảnh sát đã ra lệnh cho tôi báo cáo với ông ta qua điện thoại hàng ngày trong suốt thời gian Tết Cổ truyền.

Tôi nghĩ đến Pháp của Sư phụ sau khi gác máy:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi tự nhủ phải chiểu theo Pháp của Sư phụ và không hợp tác với tà ác. Tuy nhiên, tôi cũng sợ mình sẽ bị giam giữ và bức hại lần nữa nếu không làm theo yêu cầu của chúng. Tôi nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà và chạy trốn. Bằng cách này tôi sẽ không hợp tác với tà ác và có thể tránh bị bức hại.

Tuy nhiên, tôi biết rằng ngày hôm sau là Tết Cổ truyền và cả gia đình cùng với họ hàng của tôi sẽ hội tụ bên nhau. Nếu họ mà biết tôi thà chịu cảnh vô gia cư và mất đi cơ hội học vấn còn hơn gọi điện cho cảnh sát, họ sẽ không hiểu được và nổi giận với tôi, hoặc thậm chí oán hận Đại Pháp. Tôi biết mình không thể khiến bất kỳ chúng sinh nào gặp khó khăn thêm nữa để được cứu. Đây thực sự là một quyết định khó khăn.

Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan ấy, tôi đột nhiên ngộ ra rằng chính là tà ác ở các không gian khác đã thao túng cảnh sát và tôi nên thanh trừ những nhân tố tà ác đó. Tôi cảm thấy được khai sáng và thư thái. Một người thường sẽ không dám làm gì với một học viên nếu họ không bị thao túng bởi tà ác từ các không gian khác. Tôi ngay lập tức bắt đầu phát chính niệm vào mỗi giờ đồng hồ.

Tôi có thể nhìn thấy một tia sáng vàng kim thông qua thiên mục và nghĩ rằng hẳn phải có một trận chiến oanh liệt ở các không gian khác đang thanh trừ tà ác. Sau khi phát chính niệm xong, tôi cảm thấy vô cùng thư thái và biết rằng ma nạn đã được hóa giải. Kể từ đó, tức là 14 năm trước, tà Đảng và cảnh sát không hề sách nhiễu tôi nữa. Tôi nghĩ về điều đó sau khi phát chính niệm: làm thế nào mà tôi có chính niệm để thanh trừ tà ác phía sau họ? Có lẽ là vì tất cả những gì tôi nghĩ đến là chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ và vô tư nghĩ cho người khác trước.

Khi nhìn lại khoảng thời gian này trong quá trình tu luyện của mình, tôi thường cảm thấy vô cùng xúc động. Một thay đổi to lớn trong trạng thái tu luyện của tôi đã xảy ra sau khi loại bỏ tâm truy cầu. Tôi đã không còn có thể bị động tâm bởi nhiều thứ và không còn hứng thú với việc truy cầu công năng nữa. Trái lại, tôi có một thể ngộ trong Pháp sâu sắc hơn về công năng. Tôi cũng đảm bảo mình không được hoan hỷ hay hiển thị.

Rốt cuộc, tôi đã vượt qua ma nạn này trong quá trình tu luyện một cách thuận lợi. Sự lựa chọn đúng đắn mà tôi đưa ra dựa trên chính niệm đã trải ra một con đường tu luyện suôn sẻ hơn cho tôi. Đó cũng là lựa chọn tốt nhất cho chúng sinh, bao gồm gia đình tôi và cảnh sát, bởi vì nó ngăn cảnh sát tạo thêm nghiệp cho bản thân họ thông qua việc tiếp tục bức hại tôi. Tôi thật sự hiểu bức hại đối với học viên là do tà ác ở không gian khác gây ra. Hơn nữa, tôi trở nên bình tĩnh hơn và sáng suốt hơn khi xử lý những vấn đề về sau này.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/10/469086.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/31/214521.html

Đăng ngày 29-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share