Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-12-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 nhưng mới tham gia học Pháp nhóm từ năm 2009. Thời đó tài liệu chân tướng được sản xuất bởi rất nhiều học viên, thậm chí từ những vùng sâu, vùng xa. Một số học viên lớn tuổi, trình độ chưa cao nên cần được giúp đỡ từ những học viên thành thạo kỹ thuật. Tuy nhiên họ đều trẻ tuổi, có công việc, và không phải lúc nào cũng có thời gian. Vì vậy tôi đã đề nghị mang thiết bị in ấn đến chỗ họ để sửa chữa. Việc này đã làm họ thêm bận rộn và cũng gây ra mất an toàn dẫn đến một học viên kỹ thuật bị bắt.

Dù tôi đọc các bài giảng Pháp mỗi ngày, tôi vẫn không biết làm sao để hướng nội – mà thay vào đó lại hướng ngoại khi có những vấn đề xảy ra. Tôi bắt đầu tự vấn bản thân sau khi học viên kia bị bắt. Có thể nào học những kỹ năng này không vì thông tin đều có trên Minh Huệ Net. Lúc đó tôi đã hơn 50 tuổi rồi. Tôi tự nhủ mình là một học viên, cần thay đổi quan niệm, buông bỏ chấp trước và giúp đỡ mọi người.

Khi một học viên mang tới chiếc máy in bị trục trặc, tôi đã mang nó ra tiệm sửa chữa. Đến lúc nói với chủ tiệm về hư hỏng, anh ta bảo tôi đợi vì đang sửa chiếc máy in khác.

Anh ấy tháo chiếc máy in đó ra, vừa làm vừa giải thích từng việc. Tôi chăm chú theo dõi. Chợt tôi nhận ra đây chính là an bài của Sư phụ để tôi học cách sửa máy in. Khi anh ta lắp máy lại, tôi biết Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.

Sau đó Sư phụ an bài cho tôi gặp một học viên giỏi máy tính. Với sự chỉ bảo của Sư phụ, vấn đề bảo trì thiết bị đã được giải quyết. Một học viên bảo trì máy tính, học viên khác bảo trì máy in và mua vật tư. Tôi cũng học được cách bảo trì máy tính.

Tôi đã vượt qua nhiều thử thách khi học các kỹ thuật, Sư phụ đã giúp tôi buông bỏ nhiều chấp trước. Ví dụ, gần Tết Nguyên Đán, một học viên ở ngoại ô mang đến một chiếc máy in và bảo rằng không thể in màu. Tôi bảo anh ấy: “Để tôi sửa và mang cho anh vào ngày mai.”

Tôi bắt đầu sửa chiếc máy in sau khi xong việc nhà. Hóa ra có bọt khí trong ống cấp mực nên mực không thể chảy được. Ai đó đã gõ cửa khi tôi đang sửa, nhưng tôi không để ý. Chồng tôi, cũng là một học viên, mở cửa và thấy năm hoặc sáu người từ đồn cảnh sát và ủy ban. Một trong số họ hỏi chồng tôi có còn giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp nữa không. Chồng tôi nói: “Có chứ, tất nhiên! Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tôi nghe thấy họ nói chuyện thì nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ và phát chính niệm. Tôi khẩn cầu Sư phụ: “Xin Sư phụ gia trì chính niệm của con, con không thừa nhận can nhiễu này.” Tôi nghĩ: “Ta không thừa nhận những gì Sư phụ không thừa nhận và hoàn toàn phủ định nó.”

Khoảng 20 phút sau, tôi nghe thấy chồng tôi bảo: “Tôi phải đi ra ngoài có việc, sao chúng ta không nói chuyện lúc khác nhỉ?” Những người đó đã bỏ đi.

Chồng tôi bảo tôi: “Khi họ hỏi em đâu rồi, anh đã không trả lời.” Anh đã giảng chân tướng cho họ. Họ đòi mở cửa phòng ngủ mấy lần nhưng không được. Tôi biết Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi.

Tôi hướng nội tìm và nhận ra rằng mình có chấp trước vào tâm hiển thị, tâm làm việc để chứng thực bản thân. Chẳng phải bọt khí trong ống mực chỉ ra rằng tôi có sơ hở trong tu luyện sao? Khi có vấn đề tôi đã không hướng nội. Sư phụ từ bi đã dùng chiếc máy in để điểm hóa tôi. Con cảm tạ Sư tôn!

Cứu người ở thành phố khác

Khi con gái tôi sinh con năm 2017, cháu đã nhờ vợ chồng tôi tới chăm em bé. Tôi vẫn do dự trước khi bước ra giảng chân tướng trực diện. Tôi muốn đề cao hơn, vì vậy ngoài việc chăm sóc cháu và nấu nướng trong ngày, tôi học Pháp, nghe bài giảng của Sư phụ và phát chính niệm thanh trừ mọi can nhiễu trong trường không gian của mình. Tôi cảm thấy mình đang đề cao.

Tôi đã gọi điện giảng chân tướng hơn một năm trước khi tới chăm cháu. Tôi cảm thấy đây là an bài của Sư phụ và đã đặt nền móng cho tôi trong việc gọi điện thoại trong khi tôi ở nhà con gái.

Tôi gọi cho mọi người khoảng một tiếng mỗi ngày. Nếu điện thoại kết nối, tôi dùng ít nhất bảy đến tám phút để giảng chân tướng. Mỗi ngày tôi đều giúp ba hoặc bốn người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức đoàn đội. Vài người không thoái ngay, nhưng việc họ lắng nghe đã đặt nền móng cho việc thoái ĐCSTQ sau này. Tôi gọi điện mỗi ngày cho tới khi đại dịch COVID bùng lên năm 2020, lúc đó không còn nạp thẻ điện thoại được nữa.

Tôi bắt đầu tìm mọi người để giảng chân tướng khi tôi ra ngoài đi chợ. Sau khi cháu gái tôi được vài tháng tuổi, vợ chồng tôi có thể mang cháu ra ngoài ban ngày. Khi chồng tôi giảng chân tướng, tôi phát chính niệm, và anh cũng làm vậy khi tôi giảng cho mọi người. Hầu hết mọi người đều đồng ý thoái ĐCSTQ.

Đi mua sắm, tôi đề nghị giúp mọi người bê đồ ở siêu thị. Khi họ cảm ơn, tôi nói: “Chúng ta thật có duyên gặp gỡ.” Sau đó tôi giảng chân tướng cho họ. Một số người nói: “Cô thật tốt bụng.” Tôi biết đó là vì người tu luyện luôn mang theo trường năng lượng tích cực.

Cháu tôi giờ đã học lớp một. Chúng tôi không nhớ đã giảng chân tướng cho bao nhiêu người trong thành phố này. Những người lắng nghe chân tướng đã chào đón chúng tôi thật nồng nhiệt.

Phần kết

Sư phụ giảng:

“Pháp Chính Thiên Thể đã kết thúc; nay chính là đang quá độ sang Pháp Chính Nhân Gian. Phần lớn các đệ tử Đại Pháp sẽ theo Sư phụ Pháp Chính Nhân Gian.” (“Hãy tỉnh”)

Sư phụ từ bi đã cho chúng ta và hết thảy chúng sinh cơ hội được đắc cứu. Hãy bước đi thật tốt đoạn đường cuối cùng này, làm thật tốt ba việc và cùng nhau đề cao trong tu luyện.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/27/469877.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/2/216064.html

Đăng ngày 06-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share