Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2023] Nhìn lại con đường tu luyện Đại Pháp mà tôi và các con đã đi qua, tất cả những gì chúng tôi nhận được đều nhờ có sự chăm sóc và bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tại đây, tôi xin chia sẻ câu chuyện tu luyện của hai mẹ con tôi. Nhân cơ hội này, con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại, cảm tạ Đại Pháp!

1. Chứng đau đầu dai dẳng đã biến mất

Nhìn lại nửa đời người đã qua, mặc dù không gặp phải trở ngại nào lớn, nhưng cuộc sống cũng không hề dễ dàng. Bà nội và bố tôi đều bị bệnh đau đầu thần kinh, di truyền đến đời chúng tôi, chị gái tôi, anh trai tôi và tôi đều bị chứng đau đầu, ngay cả con trai và con gái tôi cũng mắc căn bệnh này. Khi tâm trạng tốt thì cơn đau đầu giảm bớt, khi tâm trạng không tốt lập tức bị nhức đầu kèm theo buồn nôn, tôi không thể làm gì khác ngoài việc uống thuốc giảm đau và ngủ, có lúc cũng không ngủ được. Bệnh viện không thể chữa khỏi tận gốc nên chúng tôi chỉ có thể cầm cự sống qua ngày.

Lúc đó tôi tự nghĩ bản thân mình là người rất tốt, mọi người hàng xóm đều nói tốt về tôi. Nhưng thực ra tôi lại có tâm địa hẹp hòi. Nếu ai đó đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với người đó gấp bội. Nếu ai đó không tốt với tôi, tôi sẽ cảm thấy bực bội, thậm chí còn ủy khuất không nguôi. Đặc biệt là giữa hai vợ chồng tôi, vài ngày vui vẻ, cảm thấy cuộc sống thật mỹ hảo, lại vài ngày giận nhau, không quan tâm không nhìn mặt nhau, cảm thấy vô cùng cô quạnh, chán chường, không còn vui vẻ nữa, trong tâm rất khổ.

Nửa cuối năm 1997, tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi nhận ra rằng mình đã quá xa rời tiêu chuẩn của một người tốt, tôi cũng hiểu rằng mục đích của cuộc sống là phản bổn quy chân, khi xuất hiện những mâu thuẫn, hãy hướng nội, tìm kiếm ở bản thân, yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, đồng thời minh bạch rằng bệnh tật là do nghiệp lực do chính mình tạo ra từ đời này qua đời khác.

Tâm của tôi đã trở nên nhẹ nhõm hơn, nếu chồng tôi đối xử tệ bạc với tôi, tôi cũng không còn ôm tâm oán hận, đau khổ nữa, tôi tìm ra được lẽ sống của chính mình. Lúc đó, tôi bắt đầu dậy sớm để luyện công và học Pháp với một số học viên vào buổi tối, ngày nào cũng đều hạnh phúc vui vẻ.

Sau nửa năm tu luyện Đại Pháp, chứng đau đầu thần kinh ngoan cố đã hoàn toàn biến mất, 26 năm nay tôi chưa hề uống một viên thuốc giảm đau nào, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã tịnh hóa thân thể cho con.

2. Tấm lòng rộng mở

Năm 1999, tà đảng tiến hành bức hại Pháp Luân Đại Pháp, khiến gia đình tôi đã tan vỡ, vì vậy tôi đã ra ngoài tìm việc làm. Tôi nhớ khoảng năm 2015, tôi tìm được việc bảo mẫu cho gia đình bà cụ nọ. Bà cụ là người rất sạch sẽ, bà cũng rất tốt với tôi, tôi thường kể với bà chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và bà cũng biết hoàn cảnh của tôi là do bị bức hại.

Trong nhà bà có rất nhiều kính, ngoài sân còn có một cái đình cũng xây bằng kính. Có lần bà nhờ tôi lau kính, tôi biết bà lão thích sạch sẽ nên dùng khăn lau trước, sau đó dùng giấy báo nhúng chút nước lau cẩn thận, tôi cảm thấy đã lau sạch, liền bảo bà: “Bà thấy như vậy đã sạch chưa?“ Nhưng bà nói: “Vẫn có chút chưa sạch lắm.” Tôi nói: “Con đã lau kỹ rồi, con không lau nữa đâu!” Lúc này, bà lấy ra một chai rượu, đặt lên bàn, nói: “Dùng rượu lau đi!” Tôi cảm thấy trong lòng nhói lên, khó chịu vô cùng, nếu chưa tu luyện, dù không cãi lại nhưng tôi vẫn sẽ cảm thấy khó chịu đến mức không chịu nổi, thậm chí còn bỏ việc. Hiện tại, tôi cảm thấy không thoải mái nhưng lập tức nghĩ mình là người tu luyện, trong tâm đột nhiên trở nên bao dung, nhẹ nhõm hơn, tôi nói với bà ấy: “Con sẽ dùng rượu lau cho bà, con không thể làm bà không vui.” Sau đó tôi lau bằng khăn nhúng rượu, lau mấy lần, bà nói: “Sạch rồi, sạch rồi.”

Lúc này, tôi thực sự ngộ ra điều Sư phụ đã giảng:

“Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng tôi là ‘trực chỉ nhân tâm’, không để chư vị thật sự mất đi những gì ở nơi lợi ích vật chất.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Nếu tôi không tu luyện theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tâm tôi sẽ cảm thấy rất bức bối khó chịu và cả hai chúng tôi đều sẽ không thoải mái. Mặc dù vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ nhưng nó lại tạo ra sự khác biệt rất lớn khi tôi chủ động quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Trước khi rời đi, tôi tặng cho bà ấy một cuốn lịch để bàn nhân dịp năm mới. Con trai bà đặt nó lên bàn,hỏi: “Tại sao một môn tập tốt như vậy lại bị cấm? Sao người tốt như vậy có thể hại người khác được?” Hơn nữa, bà cụ thực sự tin rằng thiện ác hữu báo. Bà nói đã đích thân chứng kiến hai trường hợp như vậy.

3. Từ không thể đến có thể

Khi tôi tu luyện Đại Pháp, con gái tôi chín tuổi, còn con trai tôi mới ba tuổi. Tôi nhớ có một lần, tôi và chị gái đang nói về những điều thần kỳ trong tu luyện, cô con gái chín tuổi của tôi đang ngồi ở cửa chăm chú lắng nghe, cảm thấy Đại Pháp rất tốt. Sau đó, mỗi khi tôi học Pháp và luyện công, thỉnh thoảng cháu cũng học theo tôi.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà đảng bắt đầu điên cuồng bức hại Đại Pháp, khắp nơi đều bắt người, khám xét nhà, tịch thu sách. Tại làng chúng tôi cũng vậy; họ bảo chúng tôi phải giao sách ra, nếu không họ sẽ lục soát nhà. Chúng tôi đã giấu tất cả sách Đại Pháp, còn con gái tôi đã bí mật giấu một cuốn sách Đại Pháp trong cặp sách và giữ kín, sau này tôi mới biết được, cảm thấy rất cảm động trước hành động của con gái.

Khi tốt nghiệp cấp 3 và thi vào đại học, con gái nói với tôi: Mẹ ơi, con muốn nộp đơn vào trường ở quê hương của Sư phụ, kết quả là cháu ấy đã được nhận vào một trường đại học ở Trường Xuân và ước nguyện của cháu đã thành hiện thực. Trong xã hội hiện thực này, ai cũng mong muốn có một công việc tốt, đặc biệt là những người trẻ, đều bị danh vọng và tiền tài trong xã hội cám dỗ. Tuy nhiên, bây giờ sau khi tốt nghiệp đại học mà không có gia thế thì tìm được một công việc lý tưởng không phải là điều dễ dàng.

Tôi nhớ hồi con gái tôi mới đi làm, công ty yêu cầu thi viết, phỏng vấn, đào tạo, con gái tôi đều thuận lợi vượt qua. Vì con gái tôi đã quá tuổi nên công ty có điều kiện (phải đặt cọc tiền cho công ty trong vòng một năm, nếu không sẽ không được nhận vào làm). Với điều kiện gia đình chúng tôi thì không thể làm được. Tôi nói chuyện với con gái: “Chúng ta nên tùy kỳ tự nhiên.” Con gái tôi rất bình tĩnh, không phàn nàn, không mất hy vọng và không lo lắng. Tôi đã cố gắng huy động được số tiền này 10 ngày trước khi đến hạn. Kết quả là chúng tôi đã hoàn tất việc thanh toán trong vòng mười ngày trước khi con gái tôi vào làm việc. Chúng tôi cũng không hoan hỷ, chỉ thầm cảm tạ Sư phụ từ trong tâm!

4. Giữ vững bản tính thiện lương

Con gái tôi đi làm cũng đã được 4, 5 năm rồi, vì chỗ làm xa nhà, thời gian eo hẹp nên có lần công ty điều chuyển nhân sự, cháu cũng muốn chuyển về nơi gần nhà hơn. Trong công ty có mấy người, trong đó có đồng nghiệp mới vào đây được hai năm đã được điều chuyển, chỉ có cháu không được chuyển, con gái tôi cảm thấy rất mất mặt, chán nản, về nhà hỏi tôi rằng có phải cháu cũng cần tặng quà cho lãnh đạo? Nghe xong tôi cảm thấy có gì đó không ổn, chúng ta cần phải trở thành người tốt phản bổn quy chân, không nên chạy theo những xu hướng không lành mạnh như vậy trong xã hội, nếu không bất tri bất giác sẽ bước sai đường. Con gái tôi cũng cảm thấy không phù hợp. Cuối cùng, con gái tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cố bài trừ tâm đố kỵ và tâm muốn giữ thể diện, mỗi ngày đều đi làm một cách vui vẻ.

Kết quả là trong lần điều chuyển nhân sự tiếp theo, con gái tôi đã được chuyển đến nơi gần nhà nhất theo ý muốn. Chúng tôi minh bạch được rằng khi chúng ta thuần tịnh bản thân, giữ vững bản tính thiện lương, chúng ta sẽ không mất đi gì cả, ngược lại thực sự sẽ đạt được điều gì đó.

5. Lớp học này dường như được an bài dành cho con

Khi tôi đắc Pháp Luân Đại Pháp, con trai tôi mới ba tuổi. Năm 1999, tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi bị bắt cóc và bức hại hết lần này đến lần khác, về sau tôi cũng không có thời gian hướng dẫn các con đọc sách Đại Pháp. Một ngày nọ vào năm 2008, khi con trai tôi vừa tốt nghiệp tiểu học và chuẩn bị vào trung học cơ sở, tôi liên lạc với giáo viên của cháu và dự định sẽ sắp xếp cho con trai thi vào một trường trung học cơ sở tốt hơn trong huyện. Một ngày nọ, ở trường có buổi họp phụ huynh, con gái tôi đi làm còn tôi thì không thể dự được. Buổi chiều, tôi bị một nhóm người thuộc cục công an huyện và đồn công an xã bắt cóc khỏi nhà, đưa vào trại tạm giam, sau đó bị kết án phi pháp ép vào trại lao động cưỡng bức hai năm.

Trong trại lao động, tôi nhận được một lá thư của con trai tôi, trong thư viết: Mẹ ơi, mẹ hãy làm những gì mẹ phải làm và đừng lo lắng cho con, con sẽ không bị ô nhiễm bởi thùng thuốc nhuộm lớn (ám chỉ thùng thuốc nhuộm lớn nơi xã hội người thường). Một số đệ tử Đại Pháp đã cảm động rơi nước mắt, bởi vì trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, nghe được những lời nói của các con là sự khích lệ và là sức mạnh.

Hai năm sau, khi tôi trở về nhà, con trai tôi nói với tôi rằng sau khi mẹ bị bắt cóc, cháu càng tin vào Đại Pháp hơn. Cháu đã học Pháp và tìm hiểu thêm về Đại Pháp, từ trong Pháp, cháu đã minh bạch được đạo lý làm người. Đại Pháp đã bén rễ trong tâm hồn trẻ thơ của cháu. Con trai tôi nói: Tất cả những bạn học giỏi hơn con đều học ở trường trung học cơ sở của huyện lỵ. Con thì học ở một trường trung học cơ sở ở thị trấn. Đặc biệt là ở thị trấn năm đó tuyển hai lớp chất lượng cao nên học sinh chỉ cần trả tiền mua sách giáo khoa, và mọi thứ khác đều miễn phí và còn có tiền trợ cấp, vì vậy con trai tôi đã đăng ký. Bởi vì là lớp chất lượng cao nên các thầy cô đặc biệt quan tâm đến học sinh, hiệu trưởng đối xử rất tốt, cô giáo đã dạy chúng con được ba năm rồi. Sau này, khi những học sinh này tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, họ đã vượt qua rất nhiều thí sinh, thậm chí nhà trường còn dán kết quả thi đại học ở cổng trường.

Tôi nói với con trai: Lớp học đặc biệt này dường như được an bài dành cho con vậy. Mẹ của con không thể ở bên cạnh con được nhưng Đại Pháp và Sư phụ đang chăm sóc cho con.

Con trai tôi cũng kể cho tôi nghe một câu chuyện nhỏ xảy ra ở trường. Một ngày nọ cháu muốn ăn bánh bao. Thông thường cháu vẫn ăn ở căng-tin của trường, người phụ trách căng-tin cũng đã quen mặt cháu. Hôm đó cháu trả tiền mua hai cái bánh nhưng trong tâm nghĩ, nếu được nhận 3 cái bánh thì tốt. Kết quả là người phụ trách đã đưa cho cháu ba cái bánh bao. Cháu cảm thấy rất vui. Nhưng khi quay lại, cháu va vào một học sinh khác và một chiếc bánh rơi ra khỏi đĩa. Cháu ngay lập tức hiểu rằng không nên lấy những thứ miễn phí vì cháu sẽ mất đức, Sư phụ vẫn luôn quản cháu. Sau đó cháu đã trả tiền cho chiếc bánh thứ ba, rồi khi về nhà cũng viết nhật ký về sự việc này. Cháu cảm thấy các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp đã dẫn dắt cháu, cháu đã chính lại bản thân từ trong Pháp.

Bây giờ con trai tôi đã đi làm, cháu thường mang theo các bài giảng của Sư phụ, khi gặp vấn đề liền dùng nguyên lý của Đại Pháp để chỉ đạo, khi gặp khó khăn thì giữ tâm tĩnh lặng, tùy kỳ tự nhiên. Đôi khi tôi gọi điện thoại và chỉ dẫn vài điều cho cháu, cháu nói: Mẹ ơi, thực ra con biết những điều bản thân con có được ngày hôm nay đều do Đại Pháp và Sư phụ ban cho.

Đại Pháp có thể quy chính nhân tâm và giúp chúng ta có thể tìm lại chân ngã và trở về ngôi nhà thật sự của mình. Thế nhân nên cảm thấy may mắn khi Đại Pháp đang được hồng truyền. Sau khi học bài Kinh văn của Sư phụ “Vì sao có nhân loại”, tôi càng ngộ sâu sắc hơn về sự cấp bách của thời gian trong gia đoạn hiện nay, mong rằng tất cả chúng ta đều trân quý bản thân, tu luyện thật tốt và được Sáng Thế Chủ cứu độ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/17/469041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/2/213969.html

Đăng ngày 01-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share