Bài viết của Sinh Tuệ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-09-2023] Năm ngoái, nhóm chúng tôi nhận được một email hỏi xem ai có thể giúp đỡ bà Mã không. Bà Mã 60 tuổi, sống một mình, bị mù và còn bị khiếm thính. Vì cuộc bức hại, bà bị cắt giảm trợ cấp. Vừa được thả khỏi trại tạm giam, bà đã bị cảnh sát địa phương tìm. Cuộc sống của bà rất khó khăn và bà không thể tự chăm sóc bản thân. Email hỏi liệu chúng tôi có ai có thể đón bà ấy về nhà và giúp đỡ không.

Chấp nhận thử thách

Không có ai trả lời email. Đã mấy ngày trôi qua, vẫn không có hồi đáp. Tôi nghĩ: Tôi sống một mình và chúng tôi đều là phụ nữ nên tôi là người phù hợp. Vì bà ấy mù nên mọi việc sẽ khó khăn. Rồi tôi lại nghĩ, nếu bà ấy có thể tự mình vượt qua được thì đã không cần giúp đỡ. Hơn nữa, nếu tình trạng này kéo dài sẽ rất nguy hiểm cho bà ấy.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm về trước. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta:

“…tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã…” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đây chẳng phải là một cơ hội tu luyện sao? Tôi buông những suy nghĩ ích kỷ xuống và quyết định đón bà Mã về nhà mình, học Pháp và giúp bà vượt qua khổ nạn.

Khi tôi nói chuyện với điều phối viên, anh ấy đã đồng ý. Tôi kể với anh ấy về hoàn cảnh của mình: Hàng ngày tôi ra ngoài giảng chân tướng cho chúng sinh và tôi ăn uống rất đơn giản. Đón bà ấy về ở với tôi, bữa trưa tôi sẽ để một ít bánh quy ở nơi dễ lấy để bà ăn vì tôi không thể về nhà nấu ăn.

Điều phối viên bảo bà Mã đưa tôi khoản trợ cấp hàng tháng là 1.000 nhân dân tệ để trang trải chi phí cho bà, và bà đã đồng ý. Tôi kê thêm một chiếc giường và một vài đồ dùng khác nữa. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, người điều phối đưa bà Mã đến nhà tôi.

Mâu thuẫn đầu tiên

Vì bà Mã không nhìn thấy đồ ăn, nên tôi gắp thức ăn vào bát cho bà. Nếu nước của bà nguội, tôi đun sôi nước và đổ đầy cốc cho bà. Có thêm bà đã phát sinh rất nhiều công việc, tuy nhiên, tôi nhắc nhở bản thân phải chu đáo với bà.

Vài ngày sau, một vấn đề nảy sinh. Sau khi ra ngoài giảng chân tướng và thăm một đồng tu bị nghiệp bệnh can nhiễu nghiêm trọng, tôi về nhà muộn một giờ đồng hồ so với mọi ngày.

Tôi chưa kịp giải thích thì bà Mã đã hét lên: “Tôi sắp chết đói rồi!” Vì bà ấy nặng tai nên tôi cũng hét vào tai bà: “Có bánh quy tôi để cho bà, sao bà không ăn?”

Bà ấy nói không thích ăn bánh quy. Tôi nghĩ: “Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Tại sao bà lại đổi ý?” Tôi không giải thích cho đỡ mất thời gian, nhưng vẫn cảm thấy bất công. Tôi nghĩ: “Tôi nhận bà vì thiện chí, khi chẳng có ai buồn giúp bà. Có bà trong nhà cũng khiến tôi chịu nhiều áp lực vì cảnh sát địa phương đang truy lùng bà. Thay vì biết ơn, bà lại đang làm khó tôi. Tôi thấy mình đang bị đối xử không đúng.”

Tối hôm đó, khi học Pháp, tôi hướng nội tìm: Hành vi của bà Mã không phải là ngẫu nhiên. Nếu tôi là bà ấy, liệu tôi có can đảm như bà ấy không? Tôi chợt thấy đồng cảm và nghĩ về những ưu điểm của bà. Mặc dù bị mù nhưng bà vẫn cố gắng giúp tôi và lau sàn nhà mỗi ngày.

Dần dần, tôi bắt đầu bình tĩnh lại. Tôi nói với Sư phụ: “Con đã sai. Con chưa thiện.” Tôi quyết định làm một ít há cảo cho bà và để chúng ở nơi bà có thể lấy được. Tôi nói với bà: “Nếu bà không muốn ăn bánh quy, thì khi đói đã có há cảo tôi làm rồi nhé. Tôi sẽ sắp xếp lại thời gian của mình và kể từ bây giờ chúng ta sẽ ăn ba bữa một ngày.”

Thêm mâu thuẫn

Vài ngày sau, bà lại có một yêu cầu khác: Bà muốn ăn trái cây. Tôi trả lời: “Chúng ta sẽ ăn trái cây đã dâng lên Pháp tượng Sư phụ.” Bà không nói gì rồi ăn chúng. Ngày hôm sau, bà lại muốn có một vài đồ ăn nhẹ.

Tôi nén khó chịu và bắt đầu hướng nội. Tôi đã thiếu sót ở đâu? Tôi đã làm ba việc mỗi ngày. Tôi không muốn dành quá nhiều thời gian để nấu nướng. Tôi cảm thấy mình đã tu luyện tinh tấn, vậy tại sao lại có nhiều rắc rối đến thế? Bà ấy ngày càng yêu cầu cao hơn, điều này khiến tôi nhận ra rằng tôi chắc chắn phải có những chấp trước cần phơi bày ra. Tôi cầu xin Sư phụ điểm hóa cho tôi, rồi tự nhủ: “Con đang cố gắng buông bỏ bản ngã của mình, cố gắng tu xuất tâm từ bi và nhẫn nại vô điều kiện.”

Tôi học Pháp chăm chỉ và cuối cùng cũng ngộ ra: Chẳng phải tôi chỉ chú ý đến công việc hơn là tu bản thân sao? Tôi ra ngoài cứu người mỗi ngày và tôi cảm thấy mình rất tinh tấn, nhưng tôi đã không thực sự tu tâm tính của mình.

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy một cô gái trẻ rơi xuống giếng sâu. Tôi lao xuống giếng không chút do dự. Tuy nhiên, giếng đầy nước. Tôi bắt đầu tát nước. Sau đó có thêm nhiều người đến giúp đỡ. Khi cạn nước, đầu của cô gái đã lộ ra. Tôi nâng cô ấy lên thì thấy cô ấy còn sống. Sau khi tỉnh dậy, tôi biết Sư phụ từ bi đã khai thị cho tôi, bảo tôi rằng hãy giúp bà Mã.

Tôi biết mình cần phải hướng nội. Tôi không còn nghĩ đến việc bà ấy đã sai như thế nào mà chính là tình huống này đang khảo nghiệm tôi, đang chỉ ra những chấp trước của tôi. Hướng nội là Pháp bảo! Tôi đã có thể đối xử tử tế với bà Mã. Khi có nhiều đồ ăn nhẹ cho bà, bầu không khí của chúng tôi cũng trở nên tường hoà hơn.

Giúp đỡ đồng tu là giúp chính mình

Tôi lại có một giấc mơ khác: Tôi tìm thấy cô gái trẻ khi tôi đang làm việc dưới một con mương sâu. Cô ấy vẫn còn sống. Tôi đưa cô ấy về nhà. Tôi biết Sư phụ một lần nữa đang điểm hóa cho tôi. Tôi ngộ ra, rằng tôi là người duy nhất có thể cứu được cô gái trẻ đang gặp trùng trùng khó khăn kia. Đột nhiên tôi cảm thấy tự tin và thầm cảm ơn Sư phụ.

Liên tục học Pháp và hướng nội, tôi đã trải qua những cải biến to lớn cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi, lúc này, có thể đặt mình vào vị trí của người khác và hoàn toàn buông bỏ cái tôi của mình. Bà Mã cũng thay đổi. Bà không còn gắt gỏng nữa và sẵn sàng kể về những trải nghiệm của mình. Tôi bảo bà nên hướng nội, bà ấy đã phải gánh chịu khổ nạn lớn như vậy, bà ấy đã sai ở đâu?

Sau khi tôi đọc cho bà nghe những bài viết mới của Sư phụ, chẳng hạn như Vượt qua cửa tử, v.v.. Tôi đã chia sẻ sâu sắc với bà ấy.

Bà Mã đã bị giam giữ bất hợp pháp nhiều lần. Vì không chịu được bức hại, bà đã nhiều lần bị lính canh chuyển hóa. Bị giam hơn 40 ngày trong trung tâm tẩy não và bà ấy đã viết nhiều bài phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp trái với lòng mình. Sau khi được thả, bà ra ngoài thành phố để làm việc, bà ấy cũng từng phạm lỗi về sắc dục.

Tôi vô cùng sốc: Làm sao một người tu luyện có thể làm như vậy? Bà ấy có còn là người tu luyện không? Nếu không thể bước ra để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, làm sao bà ấy có thể bù đắp được cho những gì mình đã làm? Liệu cựu thế lực có bỏ qua chuyện đó không?

Tâm tôi chấn động. Suy nghĩ về điểm hóa của Sư phụ trong giấc mơ, chính niệm của tôi xuất hiện. Sư phụ giảng:

“Tất cả đệ tử Đại Pháp Sư phụ đều không thể bỏ rơi.” (Giảng Pháp trong buổi gặp mặt học viên khu vực Châu Á-Thái Bình Dương 2004, Giảng Pháp tại các nơi VI)

Tôi nhanh chóng quy chính bản thân, bỏ chấp trước coi thường bà Mã. Pháp Luân Đại Pháp thật sự uy lực và Sư phụ thật từ bi. Tôi muốn tu bỏ chấp trước này và chỉ tập trung làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm.

Tôi làm việc cùng với người điều phối và không ngừng hướng nội. Tôi cũng chia sẻ với bà Mã về Pháp và giúp bà hiểu những gì một học viên thời kỳ Chính Pháp nên làm để chứng thực Pháp. Người điều phối đã tải các bài chia sẻ vào máy nghe nhạc MP3 để bà ấy có thể nghe và chúng tôi liên tục phát chính niệm cho bà. Dần dần chính niệm của bà mạnh lên, bà bắt đầu hiểu về làm ba việc, và cũng dần dần học được cách hướng nội.

Bà nhận ra mình có trạng thái không chính khi bị cựu thế lực bức hại. Bà nói: “Tôi sợ bị bức hại đến chết, sợ bị lính canh đánh đập, do đó, tôi đã đi ngược lại với Đại Pháp. Tôi thậm chí còn mắc tội lớn đến mức phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ. Bây giờ tôi không sợ bất cứ điều gì nữa.” Bà đã thừa nhận sai lầm của mình và cầu xin Sư phụ tha thứ.

Chính niệm

Cuối cùng bà Mã đã thay đổi. Chính niệm của bà trở nên mạnh hơn và bà quyết định quay trở lại chỗ ở của chị gái, nơi bà sẽ đối mặt với những cảnh sát đã bức hại bà để giảng chân tướng cho họ.

Bà nói bà đã hiểu ra: “Tôi ở đây để trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh, nếu những cảnh sát kia tiếp tục bức hại tôi, thì họ có thể được cứu không? Tôi cần phải đi cứu họ.”

Bà dự định sẽ nói rõ sự thật cho cảnh sát sau khi trở về nhà chị gái mình. Bà cần một số tài liệu. Tôi đã chuẩn bị sẵn tài liệu và đọc đi đọc lại nội dung cho bà nghe, nên bà đã ghi nhớ. Khi đã tự tin rồi, bà ấy khẳng định sẽ nói chuyện với họ.

Vượt qua khổ nạn

Chúng tôi mang thẻ ngân hàng của bà Mã đến chi nhánh gần nhất để kiểm tra số dư. Thật ngạc nhiên, khi thấy trong tài khoản có 1.800 nhân dân tệ, nguyên vẹn số tiền trợ cấp tháng của bà ấy. Chúng tôi biết rằng bà Mã đã đi đúng hướng. Chúng con xin tạ ơn an bài từ bi của Sư phụ.

20 ngày sau, tôi cùng điều phối viên đến thăm bà Mã. Bà rất vui mừng gặp lại chúng tôi và nói: “Tôi đã nhờ chị gái gọi cảnh sát ở địa phương để báo với họ rằng tôi đã trở về. Quả nhiên, Giám đốc Phòng 610 tại địa phương và hai cảnh sát đã tới. Sau khi chúng tôi chào nhau, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ. Tôi đã nói những gì cần phải nói và họ đã lắng nghe. Chị tôi hơi lo lắng nhưng tôi không hề sợ hãi. Và từ đó họ không quay trở lại nữa.”

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/18/465380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/6/214190.html

Đăng ngày 29-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share