Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2023] Từ nhỏ đến lớn, cho tới khi đi làm và kết hôn, không hiểu sao tôi vẫn luôn trăn trở: “Ý nghĩa của đời người là gì?”, “Vì sao chúng ta lại sống trên cõi đời này?”

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một cư sĩ Phật giáo sùng đạo. Mục đích tu hành của tôi hồi ấy là để giải thoát bản thân khỏi đau khổ của luân hồi. Tuy nhiên, dù đọc đủ loại kinh sách và tập nhiều loại khí công, tôi vẫn mơ hồ và không thực sự hiểu rõ điều gì.

May mắn gặp được Đại Pháp

Một ngày mùa xuân năm 1996, tôi bước vào một hiệu sách với nhiều loại sách khác nhau trên một con phố sầm uất gần Cung văn hóa Thành phố. Ngay khi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đã cầm lấy để đọc.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là bức ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi cảm thấy Ngài rất đỗi thân quen, như thể tôi đã biết Ngài từ lâu.

Nội dung của sách Chuyển Pháp Luân là điều mà tôi chưa bao giờ biết tới. Cảm thấy cuốn sách thật phi thường, tôi đã quyết định mua một cuốn mang về.

Ngay khi về nhà, tôi lập tức đọc sách Chuyển Pháp Luân và đọc một mạch toàn bộ cuốn sách. Tôi hiểu ra rằng đây là một cuốn sách quý về tu Phật. Khỏi phải nói tôi đã chấn động và tràn đầy hy vọng ra sao khi tôi đã đắc được Chính Pháp và có một vị Phật chân chính coi sóc tôi. Tôi vui mừng khôn xiết và cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này.

Tôi cũng hiểu ra đau khổ và hạnh phúc của con người không hề ngẫu nhiên mà đằng sau đó đều là những mối quan hệ nhân duyên. Nếu không đắc Pháp, con người sẽ không bao giờ hiểu được mình sống để làm gì và phải sống như thế nào.

Tôi tu luyện Pháp Luân Công không phải với mục đích chữa bệnh khỏe thân. Mà bởi tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, và tu luyện có thể trở về với bản ngã của mình. Chính một niệm này đã thúc đẩy tôi bước vào tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Chỉ một câu của Sư tôn giảng đã nói rõ thiên cơ, dạy con người biết tu luyện như thế nào. Tôi tu luyện trong chùa đã nhiều năm như thế, mà chỉ biết thắp hương, lễ Phật, tụng kinh, còn bản thân lại hoàn toàn không biết gì về tu luyện, tôi không hề tu tâm tính mà chỉ giống như những người bình thường khác.

Trong khi đó, Pháp Luân Đại Pháp là bác đại tinh thâm, có thể tu cao đến đâu thì tu được đến đó. Mặc dù tôi tu luyện không phải để chữa bệnh, nhưng tất cả các bệnh của tôi, kể cả bệnh tim, viêm khớp toàn thân nặng, viêm túi mật, thoái hóa đốt sống cổ, v.v., đều biến mất trong vòng chưa đầy một tháng. Tôi trẻ ra và đi lại nhanh nhẹn hơn.

Tôi biết mình cần phải kiên định tu luyện, tu luyện một cách chuyên nhất, chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi quyết định vứt bỏ tất cả những thứ liên quan đến Phật giáo trước đây, như tượng đồng, kinh sách, các sách Chu dịch Bát Quái, Phong Thủy, v.v.. Cuối cùng, chúng không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Khi tôi mới đắc Pháp, hàng ngày tôi đều đến điểm luyện công để học Pháp và luyện công, tôi còn tự mình đọc ba bài giảng trong “Chuyển Pháp Luân” ở nhà. Nếu muốn trở thành một học viên chân chính, tôi phải học Pháp thật tốt và Pháp sẽ chỉ đạo tôi tu luyện, vậy nên tôi bắt đầu chép Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi nghĩ mỗi chữ trong sách đều là Phật, Đạo, Thần, nên tôi đã chép Pháp với tâm thành kính, tốc độ vô cùng chậm rãi, giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học viết, mỗi nét chữ tôi đều không phân tâm. Đến năm 1997, tôi đã chép cuốn Chuyển Pháp Luân được 6 lần và hiện tôi đang chép bài giảng thứ hai lần thứ 15. Điều đó giúp cho mỗi lời giảng của Sư phụ khắc sâu vào tâm trí tôi và chỉ đạo tôi tu luyện. Tôi tuy tối dạ, trí nhớ kém, đọc thuộc lòng khó nhớ được, nhưng tôi có nghị lực và sự kiên trì, nhờ học Pháp, tôi không còn mê mang nữa.

Hồng Pháp

Tôi đã đắc được Đại Pháp, đây là cơ duyên vạn cổ khó gặp. Pháp Luân Đại Pháp thực sự là một phúc lành.

Điều đó khiến tôi nhận ra rằng tôi nên giúp nhiều người hơn nữa biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã tích cực phối hợp với các học viên ở Trạm phụ đạo đi tới các vùng nông thôn xa xôi để hồng Pháp.

Đôi khi tôi không về nhà được ngay trong ngày mà phải sau vài hôm mới có thể về được, chuyện này đã ảnh hưởng đến mối quan hệ của vợ chồng tôi. Bởi vì bình thường, tôi vốn là người đảm đương mọi công việc nội trợ của gia đình, chồng tôi hồi đó chưa nghỉ hưu, anh ấy đi làm và không bao giờ động tay đến việc nhà. Khi không có tôi ở nhà, anh ấy cũng không chịu nấu cơm, rửa bát mà chỉ cằn nhằn tức giận. Lúc đó tôi cũng không biết phải làm gì.

Tôi tự hỏi, điều gì quan trọng hơn? Trong thâm tâm tôi biết rõ câu trả lời. Mặc dù chồng không hiểu và thông cảm, tôi vẫn phải lờ đi và làm những việc cần làm.

Vào thời điểm đó, tôi không biết cách tu luyện bản thân, cũng không hướng nội hay nghĩ cách làm thế nào để viên dung gia đình. Sau một thời gian, anh cũng dần quen với việc tôi không ở nhà và học cách tự chăm sóc nhà cửa. Kỳ thực, chính Sư phụ đã giúp tôi giải quyết mâu thuẫn gia đình này.

Sau đó tôi trở thành liên lạc viên giữa thị trấn và nông thôn. Lúc đó tài chính của tôi khá eo hẹp. Tuy nhiên, tôi vẫn sử dụng số tiền ít ỏi tiết kiệm được để hồng Pháp và mua sách Đại Pháp, băng video, máy Cassette, cũng như băng ghi âm cho các học viên nghèo khó ở nông thôn.

Kiên định không dao động

Tôi đã tham gia cuộc thỉnh nguyện “ngày 25 tháng 4” vào năm 1999. Vào ngày 18 tháng 6 năm đó, tôi cùng một học viên khác đến Văn phòng Khiếu nại Bắc Kinh để đòi công lý cho Đại Pháp và các học viên.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân và chế độ độc tài của hắn đã bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Do vậy tôi đã bị giam giữ phi pháp tại một trại lao động cưỡng bức và bị kết án tổng cộng 7 lần.

Vào mùa đông năm 2013, 10 học viên, trong đó có tôi, đến vùng nông thôn để phát lịch Minh Huệ. Chúng tôi bị những người không biết chân tướng báo cáo, và sau đó bị giam giữ trong 15 ngày. Chúng tôi đã không hợp tác với chính quyền tà ác. Khi bị yêu cầu ký vào giấy tờ, tôi đã viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Tôi sẽ tu luyện đến cùng!”

Cùng đêm đó, chúng tôi bị đưa đến Trại tạm giam quận, chúng tôi vận cùng nhau luyện công, học Pháp, nhẩm Pháp, và phát chính niệm. Chúng tôi cũng giảng chân tướng cho các cảnh sát và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hầu hết họ đều thoái.

Hai tuần sau đó, khi tôi rời Trại giam, gia đình đến đón tôi. Một cảnh sát đã nói với chồng tôi: “Về nhà anh đừng làm khó chị ấy. Pháp Luân Đại Pháp quả thực rất tốt!”

Vào một ngày năm 2018, tôi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi bị những kẻ tà ác theo dõi và sau đó bị bắt. Tôi bị thẩm vấn tại Đồn Công an địa phương, nhưng tôi từ chối hợp tác với bất kỳ yêu cầu nào của tà ác. Tôi giảng chân tướng cho họ và hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Giọng của tôi ngày càng lớn hơn, và các nhân viên cảnh sát trở nên im bặt. Một người trong số họ bịt tai lại và nói: “Xin đừng hô nữa. Chúng tôi biết điều đó rồi”. Sau khi bị giữ ở Đồn Công an trong sáu giờ, tôi được thả ra và trở về nhà bình an vô sự dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Tôi đã tu luyện hơn 20 năm và quá trình đó chưa bao giờ dễ dàng. Chồng tôi từng cố ép tôi từ bỏ tu luyện. Anh ấy không cho phép tôi đọc sách Đại Pháp, luyện công, hay phát chính niệm.

Lúc đó, tôi vừa trở về từ Trại lao động. Bị mất môi trường tu luyện, tôi không thể làm những việc mà một học viên phải làm. Tôi đã không ăn không uống trong bốn ngày rưỡi. Trong tâm tôi không oán giận gia đình mà vẫn nấu ăn cho họ như thường lệ. Sau khi con trai tôi biết được điều này, cháu nhanh chóng cùng cha về vùng nông thôn để lấy những cuốn sách Đại Pháp cho tôi.

Có lần khi tôi đang học Pháp, con trai tôi bảo rằng cháu sẽ ném sách Đại Pháp ra ngoài cửa sổ. Lúc đó chúng tôi sống ở tầng trên cùng, tầng tám. Tôi liền nói: “Con à, sách Đại Pháp đây, và mẹ cũng ở đây. Con dám vứt đi thì mẹ sẽ nhảy xuống ngay lập tức”. Thấy tôi kiên định như vậy, cháu nhanh chóng thay đổi ý định và nói: “Mẹ ơi, mẹ học Pháp chăm chỉ nhé, con trả sách cho mẹ đây”.

Một buổi sáng mùa thu, tôi vừa đi mua bắp cải ở tầng dưới về. Chồng tôi nổi cơn thịnh nộ và liên tục đánh tôi. Tôi im lặng, nhưng anh đánh tôi ngày càng hăng hơn, đến mức tôi không thể cử động nổi. Sau khi chị gái chồng tôi biết chuyện, chị ấy bảo tôi đi khám bác sĩ, tôi từ chối. Nhưng chị cứ nhất quyết muốn tôi đi. Cuối cùng, tôi nghĩ mình sẽ đi để chứng minh anh ấy đã độc ác và vô lý đến mức nào.

Chị chồng đưa tôi đến bệnh viện địa phương để kiểm tra. Kết quả chụp X-quang cho thấy tôi bị rạn xương sườn thứ ba ở bên ngực trái. Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi bèn ném tấm X-quang đi. Tôi biết rằng không có loại thuốc nào có thể có tác dụng với tôi. Tôi chỉ tin vào Sư phụ và Đại Pháp, và chẳng bao lâu sau tôi đã trở lại bình thường.

Bởi vì tôi kiên định nên uy lực của Đại Pháp đã triển hiện với tôi. Điều đó cũng đồng thời giúp tôi có được một môi trường tu luyện tốt.

Người thân của tôi không còn nói rằng họ sẽ không cho phép tôi tu luyện nữa. Hơn nữa, họ còn đứng về phía công lý và lên tiếng cho tôi. Trong cái gọi là chiến dịch “Xóa sổ” và “gõ cửa” do tà Đảng tiến hành, cảnh sát đã không tìm đến tôi.

Một ngày nọ, chồng tôi nói với tôi rằng Bí thư Ngô ở Ủy ban quản lý địa phương đã mang đến một vài biểu mẫu. Một trong số đó đã được các học viên khác điền một phần về việc từ bỏ tu luyện. Anh ấy nhờ chồng tôi điền hộ tôi rồi ký.

Lúc đó tôi không có ở nhà. Khi chồng tôi nhìn thấy, anh nói với con trai tôi: “Bố không ký vào đó được vì bố không thể nói dối sau lưng mẹ. Lỡ như mẹ phát hiện ra thì sao? Điều đó không được! Chúng ta không thể làm loại chuyện này”. Sau đó, anh đã trả lại mẫu đơn.

Tôn kính Sư phụ và Đại Pháp

Mỗi ngày, tôi dậy sớm nửa tiếng trước khi luyện công để rửa mặt đánh răng. Sau đó, tôi ăn mặc chỉnh tề để thắp hương và bái lạy trước ảnh của Sư phụ. Sau đó tôi mở nhạc và luyện các bài công pháp buổi sáng.

Khi nghe khẩu lệnh của Sư phụ trong các bài luyện công, tôi luôn cảm thấy rất dễ chịu. Tôi nghĩ luyện công không nhanh, không chậm, theo đúng khẩu lệnh của Sư tôn cũng là thể hiện sự kính trọng đối với Sư phụ.

Tôi cũng không bao giờ đặt sách Đại Pháp một cách tùy tiện. Trước khi đọc sách, tôi rửa tay, ngồi ngay ngắn, và không ăn uống gì. Tôi đọc với một tốc độ bình thường hoặc chỉ đọc thầm. Tôi không bao giờ đi lại trong nhà với trang phục hở ngực hoặc hở lưng dù không có ai ở nhà. Thậm chí ngay cả khi đi ngủ tôi cung mặc quần dài.

Vượt qua nghiệp bệnh

Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi đã có mấy lần vượt quan nghiệp bệnh nghiêm trọng. Vào mùa hè năm thứ hai sau khi tôi đắc Pháp, tôi đột nhiên liên tục đi vệ sinh. Tôi bị tiểu gấp, đau dữ dội và có máu trong phân. Tôi biết đó không phải là một căn bệnh mà là Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi. Thế nên tôi không để tâm đến nó.

Tháng 7 năm 1998, Sư phụ công bố kinh văn “Nhổ tận gốc”. Để giúp các đồng tu đọc được, dù trời mưa tầm tã, tôi vẫn đến từng nhóm học Pháp để đưa kinh văn mới. Sau đó, tôi lại cùng đồng tu đi đến khu vực ngoại ô để giao máy cassette hồng Pháp. Tôi hoàn toàn không coi trọng vấn đề nghiệp bệnh và rồi cơ thể tôi lại trở lại bình thường.

Khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu rằng không được sát sinh và vấn đề này rất nghiêm trọng.

Mùa thu năm 1998, em gái tôi cho vợ chồng tôi một con gà trống lớn. Khi chồng tôi giết gà, anh ấy nhờ tôi giữ chân nó lại nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ làm như vậy cũng là đồng phạm, giúp anh ấy giết nó chẳng phải cũng là giết chết một mạng sống hay sao. Nhưng anh đã mắng tôi. Vì vậy, tôi đành phải làm trong khi nước mắt tuôn rơi. Sau đó, chân tôi bị đau suốt hai năm ròng. Khi tôi ra ngoài giảng chân tướng với các đồng tu, ngay khi bước ra khỏi cửa, chân tôi lại đau dữ dội. Tôi hiểu rằng mình đã phạm tội sát sinh, trong lòng rất ăn năn. Sau khi liên tục ra ngoài cứu người hàng ngày, dần dần chân tôi không còn đau nữa.

Nhờ học Pháp, tôi hiểu ra rằng chúng ta không được theo người thường làm những điều không phù hợp với Pháp. Tôi là một người tu luyện. Khi có thể tôi xuất hiện cảm giác khó chịu, tôi chưa bao giờ cố gắng để ý đến nó. Những triệu chứng như mụn rộp, rối loạn nhịp tim, đau dạ dày, v.v., sẽ qua đi trong vòng chưa đầy hai ngày, thậm chí chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Có lẽ chúng chỉ là linh thể. Nếu chúng ta bỏ qua những triệu chứng này, chúng sẽ cảm thấy rằng chúng không thể làm gì chúng ta được và sẽ bỏ đi.

Khi cảm thấy đau ở đâu đó, tôi không bao giờ nói với gia đình. Làm như vậy giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối. Tôi luôn tự mình vượt qua các khảo nghiệm tâm tính và không bao giờ làm phiền các đồng tu phát chính niệm cho tôi.

Chồng tôi thay đổi

Mùa xuân năm 1996 là thời điểm tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, và trong suốt hơn 20 năm qua, luôn có một điều gì đó mà tôi cảm thấy không thể buông bỏ được. Khi không biết cách tu luyện bản thân, tôi cũng không tạo được sự đột phá trong môi trường gia đình, cho nên đã xảy ra những tình huống rất căng thẳng ở nhà.

Chồng tôi có lần tức giận đến mức đập mạnh bức chân dung của Sư phụ xuống đất. Sau đó, tôi luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy hận anh bởi anh không nhận ra mình đã làm sai.

Năm 2022, chồng tôi bị bệnh và người gầy dộc đi. Cân nặng của anh ấy giảm từ 86 kg xuống còn 68 kg. Một đêm, anh ấy sốt cao và đột ngột ngã xuống khỏi giường. Tôi không lo lắng, cũng không sợ hãi. Tôi cho anh ấy nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ, và thân nhiệt của anh ấy nhanh chóng giảm xuống.

Anh thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và mỗi ngày lại khỏe hơn. Tết ra, anh ấy giơ tay về phía tôi và nói: “Anh sám hối với Sư phụ. Anh đã làm Sư phụ thất vọng. Xin Sư phụ từ bi tha thứ cho con. Con đã sai rồi“. Tôi cảm động đến mức bật khóc. Cuối cùng anh đã nhận ra sai lầm của mình và cũng làm nghiêm chính thanh minh.

Từ đó trở đi, chồng tôi thay đổi tốt hơn từng ngày. Anh ấy vô cùng biết ơn Sư phụ và hằng ngày đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/18/467061.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/3/214564.html

Đăng ngày 23-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share