Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2024] Mặc dù tôi tu luyện 24 năm rồi, nhưng cho tới hôm qua, tôi mới đường đường chính chính học Pháp và luyện công ở nhà.

1. Tôi kết hôn như bị ngồi tù, bị chồng đánh và chửi mắng suốt 20 năm

Năm đó, tôi còn là một học viên trẻ, tôi lựa chọn kết hôn với một người thường. Khi chúng tôi mới cưới nhau, gia cảnh bần cùng. Chồng tôi tốt nghiệp đại học. Anh bị sa thải không lâu sau khi được bổ nhiệm vào công ty. Thu nhập của tôi rất thấp, mẹ chồng coi thường tôi, bà nói mệnh của tôi không tốt, bà chửi mắng tôi và thường xuyên xúi giục chồng đánh tôi. Cả gia đình chồng không chấp nhận để tôi tu luyện.

Năm 1999, cuộc bức hại xảy ra. Chồng tôi tiêu hủy toàn bộ sách Đại Pháp. Mặc dù tôi biết Đại Pháp rất tốt, nhưng tôi không có dũng khí để phản kháng. Khi ấy, tôi sợ hãi vì bị chồng đánh và cha mẹ chồng đe dọa. Ngay khi tôi nghe tiếng mẹ chồng mở cửa, hai tay của tôi run cầm cập. Ở nhà này, tất cả mọi việc tôi làm đều là sai, đầu óc của tôi cũng mê mờ, không có trí tuệ. Đầu não như bị khóa chặt, nên tôi chỉ biết một mực chịu đựng. Vì tôi nhu nhược, nên đã trợ giúp tà ác. Gia đình chồng không hề kiêng nể, cứ thể hiện mặt ác của nhân tính trước mặt tôi, và họ đã tạo nghiệp. Trong giai đoạn tu luyện cá nhân, nghiệp tư tưởng của tôi khá nặng, tôi chỉ nhớ được Sư phụ giảng:

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân)

Trong những ngày tháng tồi tệ này, tôi lại nhận được một cuốn “Chuyển Pháp Luân” có kích cỡ bỏ túi. Tôi đúng như tìm được kho báu, nhưng tôi chỉ có thể đọc sách sau khi đi làm về vào buổi trưa. Hàng ngày, sau khi về nhà vào buổi trưa, tôi đều vén khăn trải giường lên, lấy gối đầu ra, tháo đường chỉ khâu, rồi lấy sách “Chuyển Pháp Luân” từ trong đó ra. Sau khi đọc sách hơn nửa giờ, tôi lại giấu sách như cũ, rồi đi làm mà không dùng bữa trưa. Vì tôi đọc sách Đại Pháp, nên tôi ngày càng thanh tỉnh, chủ ý thức mạnh lên. Tôi nói với chồng rằng, tôi muốn tu luyện và luyện công. Vì vậy mỗi ngày anh đều đánh tôi một trận. Tôi không biết hướng nội để tìm chấp trước, chỉ biết kiên trì. Một ngày nọ, tôi bị chồng đánh gãy xương sườn. Chúng tôi ly hôn nửa năm, sau đó chúng tôi tái hôn. Mỗi lần tôi nói tôi muốn luyện công, thì anh lại đánh tôi. Tại thời điểm đó, tâm nguyện lớn nhất của tôi là có được một căn phòng để có thể học Pháp và luyện công.

2. Vì tôi coi nhẹ tình dục nên hoàn cảnh tu luyện đã thay đổi

Nghiệp tư tưởng của tôi khá nặng, trong đó nghiệp lực về sắc dục lại nghiêm trọng hơn. cựu thế lực lợi dụng chồng để làm ô uế tôi, nhằm kéo tôi rớt xuống. Khi cuộc sống có chuyển biến tốt, chồng tôi đi ngoại tình sau khi vào làm ở một công ty. Tôi rất nặng tình với chồng. Cho đến một ngày nọ, tôi thấy người phụ nữ đó ngồi trên xe của chồng mình (nhưng chồng thường không cho phép tôi ngồi trên xe của anh). Sau khi về nhà, tôi nói với con gái: “Mẹ thấy rất khó chịu, mẹ thấy cha con đưa người phụ nữ đó về nhà.” Khi thấy chán nản, ngột ngạt và khó chịu, tôi đột nhiên minh bạch, và lập tức cảm thấy nhẹ lòng. Tôi nói với con gái: “Hai mẹ con mình nên ăn uống. Ngày mai, mặt trời vẫn sẽ mọc thôi.” Buổi tối, chồng chỉ vào mặt tôi và nói: “Cô không đánh cược, [nhưng] cô thắng rồi đó.” Tôi cũng không hiểu chồng muốn nói gì, nhưng [tôi thấy] cái thứ đè nặng trong tâm đã biến mất, tôi không còn vướng mắc trước chuyện của chồng và người phụ nữ đó nữa. Tôi buông bỏ được cái tâm này, và cuộc sống cũng thay đổi. Công ty cử chồng tôi tới địa phương khác làm việc, tôi cũng có hoàn cảnh tu luyện thoải mái hơn và có thể làm ba việc.

3. Vì tôi không trừ bỏ tâm oán hận trong thời gian dài nên khuôn mặt bị biến dạng

Vì tôi bị cha mẹ chồng bắt nạt trong thời gian dài và bị chồng đánh đập, nên tôi nảy sinh tâm oán hận đối với họ. Những lời nói và hành vi của họ thường xuyên hiện ra trong tâm trí, và tôi cũng không biết bài trừ những thứ đó. Một ngày nọ, khi tôi đang lau dọn bệ cửa sổ, những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi. Đúng lúc tôi oán giận khi nghĩ tới điều đó, một chiếc chai thủy tinh ở cách xa tôi một mét đột nhiên phát nổ, miệng chai đâm vào cổ tay của tôi, khiến thịt bị lộ ra. Tôi mới biết mình không được nghĩ như thế. Tôi còn thường xuyên nói xấu mẹ chồng với đồng tu và đồng nghiệp, không tu khẩu, và miệng tôi luôn bị lở loét. Tâm oán hận nặng nề, tôi không biết tu trong Pháp, mà cứ nhìn vào việc gia đình chồng tước đoạt những thứ của mình, ăn hiếp mình. Trong thời gian này, tôi từng giảng chân tướng cho cha mẹ chồng, nhưng người nhà không đón nhận chân tướng bởi vì tâm thái này của tôi. Tại thời điểm đó, chồng tôi làm giám đốc chi nhánh công ty, và có thu nhập hàng năm. Nhưng anh vẫn không cho tôi tiền như khi chúng tôi kết hôn. Hai mẹ con tôi phải sống qua ngày với nguồn thu nhập ít ỏi của tôi, trong khi đó nhà chồng hưởng thụ cuộc sống tốt nhất. Cứ cách vài ngày, mẹ chồng lại mua một bộ quần áo mới, và đem khoe khắp nơi. Còn tôi thậm chí không có quần áo để thay đổi, tôi mặc một bộ quần áo trong suốt ba mùa. Khi trời nóng, tôi mong trời lạnh, khi trời lạnh, tôi lại mong trời nóng. Hết mùa này đến mùa khác, tôi cảm thấy thật khổ tâm. Tôi oán giận mẹ chồng nâng niu chồng tôi, bài xích tôi và con gái. Sau đó, mẹ chồng bị tắc nghẽn mạch máu não, tuy nhà chồng có hai anh em trai, nhưng chồng tôi phải chịu toàn bộ chi phí điều trị cho mẹ, rồi mua nhà cho cha mẹ chồng và thuê người giúp việc. Tôi thấy đó là tấm lòng hiếu thảo, tôi nên ủng hộ, vả lại tôi cũng không thể lên tiếng. Bất kể tôi dành hết tâm sức để chăm sóc mẹ chồng bị ốm như thế nào, nhưng chồng vẫn không nghĩ tới những việc tốt mà tôi đã làm, anh vẫn đánh tôi. Tính đến thời điểm này, tôi đã tu luyện được 20 năm, nhưng tôi chỉ biết chịu khổ, không biết tu trong Pháp, dùng nhân tâm để đối đãi tu luyện.

Cuối cùng, có một ngày, tâm oán giận phình to, và tôi phạm phải sai lầm lớn. Một hôm, có một niệm đầu bất chính hiện lên trong đầu tôi: Quan gia đình mãi chưa qua được, mình nhẫn chịu đến thế này rồi, tại sao mình vẫn không làm được?

Nghiệp lực của tôi lớn, Sư phụ luôn bảo hộ tôi, mặc dù cựu thế lực coi thường tôi nhưng chúng không dám động thủ. Tuy nhiên, ngay khi tôi nảy sinh ác niệm không kính Sư kính Pháp này, cựu thế lực nắm được đằng chuôi, một thứ vô hình ngay lập tức ập xuống bên phải đầu tôi, khiến đầu não như bị tê liệt, tôi không thể cử động khuôn mặt của mình, như người thường hay nói là bị liệt mặt. Chứng liệt mặt này khiến khuôn mặt của tôi bị biến dạng, đồng thời dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực và bôi nhọ Đại Pháp.

4. Hướng nội tìm, chân tu tâm tính, đón mừng liễu ám hoa minh

Đối diện trước khuôn mặt biến dạng trong tấm gương, tôi như bừng tỉnh từ trạng thái hồ đồ, tôi hiểu được tính nghiêm túc của tu luyện, và có thể thực sự chiểu theo Pháp để tu bản thân. Chồng tôi đột nhiên bị công ty gọi về, [bị giáng chức] từ tổng giám đốc thành nhân viên bình thường, không còn thu nhập cao, không còn danh tiếng vẻ vang. Tôi chiểu theo tiêu chuẩn của người tu luyện để yêu cầu bản thân, không tính toán những chuyện hiềm khích trước đây. Trong cuộc sống, tôi luôn quan tâm đến chồng và giúp anh giải quyết những chuyện phiền não. Sau khi làm phẫu thuật điều trị chứng xuất huyết não, mẹ chồng vẫn không thể hoàn toàn tự chăm sóc bản thân, khả năng ngôn ngữ và trí nhớ của bà cũng bị trở ngại. Chị dâu bị bà bắt nạt khi còn trẻ, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược. Ngay cả người giúp việc cũng bắt nạt bà. Vệ sinh cá nhân của bà rất kém, và cơ thể luôn có mùi khó chịu. Tôi cảm thấy thương xót bà, giờ đây bà chỉ là một bà lão khuyết tật đáng thương. Trong sáu năm kể từ ngày bà mắc bệnh cho đến khi qua đời, tôi chưa bao giờ lớn tiếng với bà, chưa bao giờ mất kiên nhẫn với bà. Tôi mua quần áo đẹp cho bà. Bà thích chiếc nhẫn tôi mới mua, thì tôi cũng tặng cho bà. Tôi dành thời gian để tắm rửa, giặt quần áo, kỳ cọ thân thể, giúp bà có một cuộc sống đàng hoàng.

Chị dâu giở trò gian xảo, giả câm giả điếc trước việc chồng tôi không kiếm được tiền, không gánh nổi chi phí sinh hoạt cho cha mẹ chồng và tiền thuê người giúp việc. Mỗi tháng, tôi đều trích ra một ngàn nhân dân tệ từ nguồn thu nhập ít ỏi của mình để đưa cho chồng, tôi lấy một chút tiền còn lại để đóng tiền học cho con. Tôi gần như ăn dưa muối để sống qua ngày. Cuối cùng, mẹ chồng cảm động, bà nói với người khác rằng tôi là con gái ruột của bà. Vài ngày trước khi bà qua đời, nguyên thần của bà đến chào tạm biệt tôi. Mối oan duyên giữa chúng tôi cuối cùng đã được thiện giải.

Sau khi mẹ chồng qua đời, chị dâu nuôi ngỗng bị thua lỗ 20, 30 ngàn nhân dân tệ, con trai chị bị thua vài ngàn nhân dân tệ vì cờ bạc. Gia đình chị dâu vốn giàu có nhất làng, bây giờ chị ấy nợ nần chồng chất. Tôi cố gắng hết sức an ủi và quan tâm đến họ. Tại thời điểm đó, thịt heo có giá hơn 20 nhân dân tệ một cân, họ không đành mua. Tôi mua thịt và gửi cho họ, không để họ không có thịt để ăn trong suốt năm. Khi đó, chị dâu cảm thấy không còn đường sống, không có cách nào để vay tiền. Tôi dùng tiền lương của mình để làm tiền bảo đảm, giúp họ vay một khoản tiền không lãi trị giá 12 ngàn nhân dân tệ từ ngân hàng. Tại thời điểm đó, tôi cũng lo họ không trả được tiền, nếu vậy thì tôi phải trả, còn nếu tôi không trả thì tôi sẽ mất tiền lương. Nhưng tôi nghĩ tới việc họ đang gặp khó khăn, tôi nên giúp đỡ, tấm lòng cũng rộng mở hơn, và chứng liệt mặt cũng biến mất. Mặc dù diện mạo bây giờ không được như xưa, nhưng về cơ bản là hồi phục bình thường.

Điều đáng mừng hơn là hoàn cảnh gia đình của tôi đã thay đổi, trong nhà trở nên thanh tịnh, gánh nặng cuộc sống cũng giảm bớt, tôi có thể an tâm học Pháp và luyện công. Chồng tôi thay đổi rất nhiều. Trước đây, anh không biết đỡ chai dầu khi nó bị đổ, nhưng bây giờ anh biết rửa chén, mỗi ngày đều bận rộn, anh cũng biết quan tâm đến tôi. Hôm qua, chúng tôi chuyển sang nhà mới, tôi đề nghị với chồng rằng tôi sẽ luyện công buổi sáng ở căn phòng phía nam, và anh đã đồng ý. Trong hơn 20 năm, cuối cùng tôi đã có thể luyện công ở nhà! Tôi bật khóc khi luyện tới bài công pháp thứ năm. (Mặc dù tôi vẫn còn phải đi một quãng đường nữa, giúp chồng minh bạch chân tướng và làm tam thoái). Nhưng cuối cùng, tôi đã đi tới hôm nay liễu ám hoa minh.

Lời kết

Khi nhận được kinh văn “Tránh xa hiểm ác” và “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”, tôi càng hiểu rõ ma nạn gia đình của mình là quan mà tôi cần phải vượt qua, tất cả những thứ này đều là nghiệp lực của tôi tạo nên. Đối diện trước hồng ân của Sư tôn, tôi vừa hổ thẹn vừa biết ơn, nước mắt tuôn rơi. Đệ tử khấu tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ này. Tôi muốn nói với các đồng tu chưa vượt qua quan giống như tôi trong thời gian lâu: Tuy rằng nghiệp lực ở con người này của chúng ta lớn và ngộ tính kém, nhưng chúng ta nhất định phải kiên trì, không được từ bỏ tu luyện, chỉ có tín Sư tín Pháp, thì chúng ta mới chắc chắn đi tới ngày mai liễu ám hoa minh. Đồng thời, tôi muốn cảm ơn các đồng tu đã tạo môi trường tu luyện cho tôi trong hơn 20 năm qua!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/1/6/去掉怨恨心-走出家庭關-469316.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/6/214597.html

Đăng ngày 06-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share