Bài viết của Nhất Mai, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-12-2023] Là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi phát hiện ra rằng Chân-Thiện-Nhẫn có thể được áp dụng vào đời sống hàng ngày của chúng ta, bao gồm cả từng ý niệm mà chúng ta nảy sinh khi có chuyện xảy ra. Dưới đây là ba lần ma nạn và những kết quả khác nhau của chúng mà tôi đã trải qua.
Lần ma nạn thứ nhất xảy ra vào năm ngoái khi tôi đến đón con ở trường bằng xe đạp. Tôi bị một chiếc xe hơi rẽ vào giao lộ ngay phía trước tôi tông phải. Tôi bị đập đầu xuống đất và ngã lăn quay.
Tài xế bước ra khỏi xe và bắt đầu đổ lỗi cho tôi đã gây tai nạn. Tôi đáp: “Tôi có quyền đi, tôi đang đi thẳng thì anh lại rẽ.” Anh ta dựng xe đạp tôi dậy; nó đã hư hỏng nặng nề. Hai chân tôi đều tím bầm cả lên. Tôi xem bản thân là một người tu luyện Đại Pháp, biết rằng mình sẽ ổn và đã để anh ta đi. Những vết bầm kéo dài trong vòng một vài ngày, còn chiếc xe đạp thì đã hỏng hoàn toàn.
Lần ma nạn thứ hai xảy ra vào mùa xuân năm ngoái. Tôi đạp xe đi đón con và trở về nhà. Trong khi đang chạy xuống dốc thì một chiếc xe đạp điện đột nhiên lao ra ngay phía trước tôi và dừng lại giữa đường. Tôi không kịp dừng lại nên đã tông trúng nó, hất văng cả tôi và con tôi xuống đất. Tôi không tức giận vì biết rằng người đó làm vậy là để tránh xảy ra va chạm, mặc dù anh ấy đã đánh giá sai tình huống.
Với suy nghĩ ấy, ngạc nhiên thay chúng tôi không bị thương và xe đạp của tôi cũng không sao. Quần áo tôi thậm chí còn không bị bẩn lúc ngã xuống. Tôi biết rằng đó là vì tôi đã suy nghĩ cho người khác trước.
Lần ma nạn thứ ba liên quan đến tâm oán hận. Tôi đưa con gái đến thăm cha tôi ở miền quê vào tháng 8. Con gái tôi bị đau dạ dày nên tôi cho cháu uống một ít nước ấm nhưng điều đó không có tác dụng. Tôi đã khuyên cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” nhưng cháu vẫn bị đau. Chúng tôi đã cố gắng duy trì lâu hơn nữa nhưng cơn đau vẫn tiếp diễn.
Sau đó cha tôi từ một căn phòng khác nói vọng ra: “Sao cháu cứ khóc mãi thế?” Ông ấy không hề bước ra ngoài xem con gái tôi ra sao. Tôi nổi giận với phản ứng của ông ấy. Con gái tôi đã khóc một hồi lâu nhưng cha tôi dường như lại chẳng hề quan tâm chút nào. Ông ấy thật là ích kỷ!
Sau một hồi, tôi nhận ra rằng là một người tu luyện, tôi nên phải hướng nội. Tại sao tôi lại trải qua chuyện này? Có gì ở đó để tôi đề cao lên hay không? Nghĩ đến cha mình, tôi biết ông ấy phải chịu đựng sức khỏe kém đã một thời gian và điều này khiến ông ấy lo lắng. Vì thế, tôi cố gắng loại bỏ tâm oán hận và những suy nghĩ ích kỷ mà tôi có. Khi tôi chia sẻ suy nghĩ này với con gái, đột nhiên cháu trở nên mừng rỡ và nói: “Mẹ ơi, cơn đau đã biến mất rồi!”
Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã nói:
“…vứt bỏ [hết] những dục vọng, tâm không tốt, ý định hành động xấu ở người thường. Chỉ một chút đề cao cảnh giới tư tưởng, [thì] đã có những thứ xấu trong thân chư vị được loại bỏ bớt rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi vô cùng biết ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý vì đã giúp tôi liên tục đề cao bản thân.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/29/469910.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/28/214485.html
Đăng ngày 13-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.