Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Đại lục (tác giả kể lại, đồng tu chỉnh lý)

[MINH HUỆ 27-11-2023] Trước khi tu luyện tôi là người có tính cách nóng nảy, làm việc nhanh gọn dứt khoát, đôi khi còn đứng ra chống lại sự bất công. Năm 1997, tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, ban đầu khi gặp mâu thuẫn vẫn không hiểu đó là quan phải vượt qua, nên không nhẫn được tính khí và kết oán với gia đình thông gia. Sau đó tôi dần hiểu rằng tu luyện phải hướng nội tìm, đâu đâu cũng phải biết nghĩ cho người khác. Qua nhiều năm tu luyện, tôi đã bỏ đi tính nóng nảy từng chút một, khiến người nhà nhận thức được sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Con gái và con rể sống với nhau, tôi rất không hài lòng với con rể. Con gái tôi xinh đẹp, tâm tính thiện lương, tính cách dịu dàng, sau khi tốt nghiệp đại học, cháu vượt qua kỳ thi và làm việc trong cơ quan chính phủ. Mặc dù con rể cũng làm việc trong cơ quan chính phủ, nhưng là người rất chậm chạp, nói năng vụng về, hơn nữa lại lớn hơn con gái tôi tám tuổi, ai gặp cũng đều nói con rể không xứng đôi với con gái.

Sau khi kết hôn, con rể sống cùng nhà với chúng tôi. Con rể thường bị bố mẹ mình đối xử thiệt thòi, khi về nhà chúng tôi còn tỏ ra nặng mặt, cũng không biết thương vợ, lại còn cãi nhau với con gái tôi. Tuy không phải là chuyện gì lớn, nhưng thời gian lâu khiến tôi không nhẫn được. Khi đó tôi cũng không hiểu điều này là giúp bản thân vượt quan và đề cao, cũng không biết hướng nội tìm, còn mắng con gái phải đến nhà bố mẹ chồng giải quyết. Sau khi con gái đi rồi, tôi còn điện thoại cho bà thông gia nói rằng: “Bây giờ con gái tôi đang đến nhà chị, dự định không sống với nhà chị nữa (ý là ly hôn).” Bà thông gia nghe điện thoại xong thì bật khóc, gọi chị chồng và em chồng của con gái đến, cũng gọi cả các con rể đến. Mặc dù cuối cùng không ly hôn, nhưng tôi và nhà thông gia đã kết oán. Họ biết tôi là người tu Đại Pháp, vì vậy lúc đó cũng không lý giải được Đại Pháp. Tôi nhận ra mình đã sai rồi.

Sau khi tập đoàn Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công, tôi bị bắt cải tạo lao động phi pháp ba lần, tổng cộng là năm năm. Trong thời gian bị giam giữ phi pháp, tôi bị bức hại làm sản phẩm nô lệ lao động, bị phạt đứng, bị sốc dùi cui điện… Nhưng những điều này đều không thể cải biến tín tâm kiên định của tôi với Đại Pháp. Sau lần cuối cùng ra tù, tôi thấy nhà bố mẹ đẻ, nhà thông gia đều không liễu giải chân tướng Đại Pháp, họ đều là những người thân nhất của tôi, tôi phải cứu họ bằng mọi cách, và tôi đã dùng hành động thiết thực của bản thân để chứng thực Đại Pháp, để hai gia đình thấy được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Đầu tiên, tôi phải thay đổi tính nóng nảy của mình. Tôi cố gắng hết sức ma luyện tâm tính của bản thân. Còn nhớ có lần tôi nóng nảy và không nhẫn được nên đã gây gổ với con rể, tôi lập tức nhớ ra bản thân là người tu luyện, không nên chiểu theo lý của người thường để đo lường, nên chiểu theo lý của Pháp mà đo lường. Tôi liền vào phòng mình phát chính niệm, và nói với bản thân rằng: Con rể là người tốt, không nên oán hận. Vừa nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy khí trên đỉnh đầu lập tức hạ xuống, bản thân chẳng còn chút tức giận nào, thật kỳ diệu. Khi gặp lại con rể, con rể cũng như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Đối với nhà thông gia, tôi cũng cố gắng quan tâm họ nhiều hơn. Tôi thường làm bánh bao và sẽ làm nhiều hơn một chút, để con rể mang về cho bố mẹ. Lâu dần, nhà thông gia cũng cảm nhận được sự quan tâm của tôi. Tôi cũng quan tâm đến nhà mẹ đẻ, và về nhà mẹ đẻ mỗi tháng để nấu ăn cho các em trai và em dâu, cả nhà cũng hơn 20 người, mỗi lần về chi vài trăm Nhân dân tệ mua thức ăn và chăm chút đến từng cốc nước. Thời gian trôi qua, nhà mẹ đẻ đều rất cảm động. Bây giờ mọi người sống hòa thuận và nhiệt tình với nhau. Dĩ nhiên tôi cũng nhân lúc thuận tiện giảng cho họ chân tướng Đại Pháp.

Tết Đoan Ngọ năm nay, chị chồng và em chồng của con gái tôi đều bán sỉ bánh ú (bánh bá trạng), hai người họ bận quá và thuê người giúp việc, vì khối lượng công việc rất nhiều nên mỗi trưa không có thời gian nấu ăn. Sau khi nghe nói, tôi bảo con rể rằng: Mẹ sẽ nấu cơm cho họ. Vậy là, mỗi buổi trưa tôi nấu cho hơn chục người, nấu một nồi lớn các món như sườn heo hầm, thịt hầm các loại, hấp hai nồi bánh bao hoa, nấu ít cháo rồi bảo con rể đem cho họ. Các chị em chồng của con gái tôi rất cảm động. Đến khi kết thúc Tết Đoan Ngọ và họ không còn bận rộn nữa, họ đã mua đồ đến cảm ơn tôi. Trong tâm tôi nói với Sư phụ rằng: Sư phụ ơi, con làm vậy là muốn chứng thực Pháp, không phải chứng thực bản thân.

Sau đó, nhà thông gia và nhà mẹ đẻ tôi cùng dùng bữa. Sau khi ăn xong, chị chồng của con gái tôi nói: “Mọi người xem, bác gái thật tốt với chúng tôi.” Tôi nói: “Các cháu này, chúng ta chẳng phải có duyên với nhau sao.” Cháu trai tôi bỗng đứng dậy nói: “Cô tôi đều yêu thương mọi người, cô tôi sẽ không bao giờ làm được điều này nếu cô không luyện Pháp Luân Công.” Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, vì trước đây cháu trai không bao giờ công khai nói Pháp Luân Công trước mặt mọi người, thậm chí từng khuyên tôi đừng tuyên truyền Pháp Luân Công ở bên ngoài. Lúc này tôi thực sự cảm ân Sư phụ. Nhờ uy đức của Đại Pháp mà bây giờ người thân hai bên gia đình đều cảm nhận được sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Hơn 20 năm tu luyện, tuy có va vấp nhưng tôi luôn tín tâm kiên định với Đại Pháp. Tôi sẽ bước tốt trên chặng đường cuối cùng này, cứu độ chúng sinh, viên mãn theo Sư phụ về nhà.

Khấu tạ Sư tôn!

Hợp thập

(Phụ trách biên tập: Văn Khiêm)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/11/27/以善相待-親人讚大法-468654.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/18/214353.html

Đăng ngày 12-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share