Chỉnh lý theo lời kể của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2023]

Tôi năm nay 82 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 27 năm. Tôi xin viết ra một số mẩu chuyện trong quá trình tôi vượt qua khảo nghiệm sinh tử hơn một tháng trước dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ để chứng thực Pháp.

Vào ngày 6 tháng 9, sau khi rửa mặt xong, tôi đang định dâng hương trước Pháp tượng của Sư phụ, thì chợt cảm thấy toàn thân không thể cử động được. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là: “Trước khi tu luyện, mình từng bị viêm màng phổi, phì đại gan và phì đại lá lách. Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mình đã khỏi hết các bệnh tật, sao bây giờ mình lại mắc phải các vấn đề sức khỏe trước đây thế nhỉ?”

Mấy ngày đó tôi không thể luyện công được, cơn đau xuyên từ sau lưng đến trước ngực khiến tôi không đứng thẳng nổi, cứ phải khom người. Việc học Pháp của tôi cũng bị can nhiễu nghiêm trọng. Lúc ngủ mới thật vất vả, tôi không nằm được mà chỉ có thể luân phiên ngồi trên ghế sô-fa hoặc ngồi trên giường trong chốc lát. Tôi đã không thể ngủ được trong mấy ngày liền. Ngoài ra, tôi chỉ có thể ăn được hai muôi cháo loãng, mà phải cố nuốt mới trôi.

Em gái út ở Quảng Châu đã gọi điện cho tôi và thúc giục tôi đi bệnh viện để kiểm tra. Tôi nói với dì ấy rằng tôi không bị bệnh. Dì ấy nói: “Nếu chị không bị bệnh, sao chị lại đau thế?” Tôi nói: “Dì không hiểu được đâu vì dì không tu luyện! Chị đang chịu thống khổ và tiêu nghiệp. Điều đó xảy ra bởi vì chị đã không tu tốt nên cựu thế lực đã dùi vào chỗ sơ hở của chị”.

Tôi biết thống khổ này đến để lấy mạng tôi. Tôi tự bám vào giường, quỳ gối trước Pháp tượng của Sư phụ, cầu Sư phụ giúp đỡ tôi không để cựu thế lực đưa tôi đi. Tôi nói: “Thưa Sư phụ, từ nay trở đi con sẽ tín Sư tín Pháp! Con sẽ học Pháp, luyện công và làm tốt ba việc! Con cần phải đề cao trong Pháp, hoàn toàn giao cấp mọi thứ của con cho Sư phụ. Đau đớn chính là nghiệp lực chứ không phải là con. Sư phụ, con muốn đi ra ngoài trợ Sư cứu người!”

Hướng nội

Người nhà [cũng là các học viên Đại Pháp] và các đồng tu đã nhắc nhở tôi hãy hướng nội để xem tại sao việc này lại xảy ra. Trước đây, tôi tu luyện chỉ theo hình thức, mỗi ngày tôi đều học Pháp, luyện công và phát chính niệm, nhưng từ mùa đông năm ngoái, khi các con đường bị phủ đầy băng, tôi chỉ ra ngoài vài lần để nói với mọi người về Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và cuộc bức hại. Lý do mà tôi viện ra là đường trơn trượt không an toàn. Năm nay, tôi mới ra ngoài giảng chân tướng được vài lần thì con gái cả của tôi từ Uy Hải đến thăm, tôi không đảm bảo việc học Pháp và luyện công hàng ngày được nữa. Ngày nào tôi cũng nói chuyện với con gái và xem điện thoại. Dần dần, tôi đã hòa lẫn với người thường.

cựu thế lực đã vận dụng nhiều phương thức để kéo tôi xuống. Một đêm cha mẹ đã qua đời nhiều năm xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi còn mơ thấy một học viên mới qua đời đến tìm tôi, nói muốn học Pháp với tôi. Tôi liền nói với người đó, cô đã qua đời rồi, còn tìm tôi học Pháp gì nữa, đừng tới tìm tôi nữa nhé.

Một hôm, con gái thứ hai kể với tôi câu chuyện cháu đọc trên điện thoại di động: “Một người nọ ốm rất nặng, người nhà ông đã đến ngân hàng để rút tiền cho ông. Tuy nhiên, nhà băng yêu cầu người gửi tiền phải đến tận nơi thì mới cho rút. Gia đình ông đành phải khiêng ông đến ngân hàng”.

Sau khi nghe xong, tôi nhớ đến một chuyện từ năm năm trước, ba cô con gái của tôi và em gái tôi đã cùng nhau góp tiền để mua một căn hộ. Sau đó họ đã bán nó. Các con tôi đều bảo tôi nên giữ khoản tiền đó. Tôi cũng cảm thấy trong tay không có tiền thì không yên tâm nên đã giữ mãi và không muốn trả lại. Giờ đây nghĩ lại, tôi nhận ra rằng mình có chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân.

Khi đó, tôi đã chịu thống khổ trong hơn 12 ngày. Ngay sau khi tôi trả lại tiền, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đêm hôm ấy tôi đã ngủ được. Tôi rất phấn khởi! Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình!

Tuy nhiên, tôi vẫn luôn thấy đau. Cơn đau chỉ ngừng khi tôi học Pháp cùng con gái và nó quay lại ngay khi tôi đặt sách xuống. Tôi bắt đầu luyện công. Tôi phải dựa vào tường vì tôi thấy khó đứng được.

Tôi tiếp tục tìm kiếm các chấp trước của mình. Tôi phát hiện mình có oán hận đối với con gái cả và chồng của cháu. Trước đây, con trai tôi làm việc cho chồng cháu và chúng đã đi đến Tây Tạng để đãi vàng. Tuy nhiên, chúng không đào được vàng và con trai tôi đã bị đột quỵ mà chết. Tôi đã đổ lỗi cho vợ chồng con gái cả suốt những năm qua, mỗi lần nhìn thấy chúng tâm oán hận của tôi lại nổi lên. Tôi hiểu ra rằng mình đã nghĩ sai cho chúng, và rằng mỗi người đều có vận mệnh của mình. Quan niệm người thường đã kìm hãm tôi tiến lên trong tu luyện. Tôi tự nhủ mình phải vứt bỏ các nhân niệm này. Tôi còn nhớ ra trước đây mình đã giết rất nhiều ruồi, muỗi, kiến, v.v. Tôi hy vọng có thể thiện giải với những sinh mệnh đã bị tôi làm tổn hại trong quá khứ, và trong tâm tôi thường niệm đoạn Pháp về thiện giải của Sư phụ.

Tâm sợ hãi

Tôi cũng nhận ra mình vẫn hay sợ hãi. Sáu năm trước, khi tôi nghỉ đông cùng với con gái, người quản lý cộng đồng và cảnh sát đã bắt tôi và đưa tôi đến Đồn Công an. Trong lúc ghi hình tôi, họ đã yêu cầu tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công và đi khỏi khu vực này. Họ muốn tôi đến Uy Hải. Tôi đã sợ hãi và nói dối họ rằng: “Được rồi, tôi sẽ không tu luyện nữa và sẽ đến sống ở Uy Hải”. Sau khi nói xong, tôi ngay lập tức biết là mình đã sai.

Tôi đã giấu kín chuyện này trong suốt hơn sáu năm qua và không kể với bất kỳ ai. Có mấy lần con gái tôi (cũng là một học viên) hỏi tôi, tôi chỉ bảo cháu rằng tôi đã không ký bất kỳ cái gì. Kỳ thực là tôi không dám nói. Tôi sợ thừa nhận điều mình đã làm bởi vì trong tâm tôi luôn vang lên một giọng nói: “Bà không thể thừa nhận, nếu không thì Sư phụ của bà sẽ không cần bà nữa.” Tôi cũng sợ mất mặt trước các học viên khác.

Sư phụ đã giảng,

“Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, vật chất và tinh thần chúng là nhất tính.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng mình chỉ là đối phó với yêu cầu của họ còn trong tâm thì thực sự không có ý như thế. Tôi đã không ký vào bất cứ giấy tờ gì. Khi nghĩ về việc đó, tôi nhận ra rằng mình đã không nghiêm túc trong tu luyện!

Trong sáu năm qua, cựu thế lực đã tìm nhiều cách để tôi thừa nhận an bài của chúng. Có lần tôi đem cái quần dài của mình đi sửa, thì người chủ cửa hàng cố chèo kéo tôi mua một tấm vải liệm. Trong thời gian lễ Thanh Minh, thông qua thiên mục, tôi đã nhìn thấy người chồng và con trai đã qua đời của mình. Thậm chí tôi còn thấy mình đã chết. Tôi hiểu ra rằng tất cả những gì đã xảy ra đó đều là vì tu luyện của tôi có sơ hở lớn.

Tôi còn nhớ lại rằng, 20 năm trước cảnh sát đã đến nhà tôi để bắt chồng tôi vào lúc nửa đêm. Họ kéo tay, lôi chân tôi và bắt tôi giẫm lên ảnh của Sư phụ. Sự việc đó xảy ra là do tôi có tâm sợ hãi. Tà ác đã dùi vào những sơ hở trong tu luyện của tôi, lợi dụng nghiêp tư tưởng và các quan niệm người thường của tôi. Chúng đã cố lôi tôi vào những cạm bẫy của chúng.

Hồi phục hoàn toàn

Tôi đã kể với các thành viên gia đình tôi về những gì tôi đã làm sáu năm trước và thú nhận điều sai trái mà tôi đã làm đối với Sư phụ. Tôi cũng đã viết một nghiêm chính thanh minh. Sau hơn 20 ngày, thân thể tôi đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường. Bây giờ, tôi lại có thể ra ngoài cùng với các đồng tu để trợ Sư cứu chúng sinh.

Sư phụ từ bi đã nhiều lần cố gắng thức tỉnh tôi và chưa từng bỏ rơi tôi! Nếu không có sự bảo hộ và dẫn dắt từ bi của Ngài, tôi đã không thể thoát khỏi những cạm bẫy mà cựu thế lực giăng ra cho tôi, và ngày hôm nay tôi đã không còn ở nơi đây!

Không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ! Những giọt nước mắt của sự biết ơn cứ chảy mãi trong tâm tôi. Từ nay trở đi, tôi cần phải dụng tâm học Pháp, chân chính thực tu, theo Sư phụ trở về nhà.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/8/467922.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/10/214245.html

Đăng ngày 03-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share