Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2023] Khi tôi trở về nhà sau khi bị bức hại, một người quen đã giới thiệu cho tôi một công việc ở ngoại thành là nhân viên phục vụ cho một khách sạn. Tôi chịu trách nhiệm lau dọn hành lang khách sạn và một số tầng nhất định. Tôi và một đồng nghiệp thay phiên nhau giải quyết khối lượng công việc mỗi ngày. Công ty mẹ của khách sạn này điều hành một số khách sạn khác và bất cứ khi nào khách sạn đông khách, công ty sẽ điều động nhân viên đến địa điểm đó để hỗ trợ. Vì vậy, tôi thường xuyên gặp rất nhiều người và tận dụng những cơ hội này để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách có trách nhiệm

Khi kết thúc ca đêm, tôi bắt đầu giúp một nhân viên khác dọn phòng. Một vị khách nói rằng ông đã làm phòng của mình khá bừa bộn và khiến chúng tôi phải tốn thêm công sức để dọn dẹp. Cuối cùng, ông ấy đã boa cho mỗi người chúng tôi 10 nhân dân tệ. Tôi cảm ơn ông nhưng từ chối nhận tiền.

Một người đàn ông khuyết tật đến từ Đài Loan thường xuyên lưu trú tại khách sạn của chúng tôi. Tôi đã nói chuyện với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và ông biết tôi là một học viên. Ông thường để đồ giặt của mình cho người phục vụ giặt khô. Tuy nhiên, đã có lần ông nhất quyết đòi nhân viên giặt quần áo của ông bằng tay. Vì những người phục vụ quá bận rộn nên tôi đã đảm nhận công việc này.

Khi quần áo đã khô, tôi gấp gọn gàng rồi đưa vào phòng ông. Khi người quản lý ca trực muốn hoàn trả phí giặt là cho tôi, tôi đã từ chối. Tôi nói: “Tôi đã làm việc đó tại nơi làm việc và chi phí điện nước đã được khách sạn chi trả. Tôi không thể nhận bất kỳ khoản tiền nào. Cứ coi như tôi đã giúp ông ấy việc này đi”. Vì thế người quản lý đã trả lại tiền cho người đàn ông đó.

Có lần quản lý bộ phận giao cho tôi dọn dẹp một phòng tiện ích mà ít khi được sử dụng. Vừa mở cửa thì ổ khóa đã bung ra. Sau khi dọn phòng xong tôi đi mua ổ khóa thay thế để khóa cửa. Sau khi người quản lý biết được điều tôi đã làm, anh ấy nói: “Cái ổ khóa này đã hỏng từ lâu rồi, chị không phải trả tiền đâu”. Tôi nghĩ rằng tôi đã làm vỡ nó, nên với tư cách là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần phải bồi thường cho những gì tôi đã làm hỏng.

Khách sạn quy định rằng cứ mỗi phút nhân viên đi làm muộn, họ sẽ bị trừ 3 nhân dân tệ vào lương. Tuy nhiên, máy đọc thẻ hoạt động không tốt và khó đọc, thậm chí đôi khi không nhận dạng được. Các đồng nghiệp của tôi thường không quẹt thẻ nếu họ đến muộn, họ cứ thế mà vào thôi. Đến muộn vài phút, tôi báo với người quản lý trực để cô ấy lập biên bản. Một đồng nghiệp thắc mắc tại sao tôi lại thành thật đến vậy, vì sẽ không ai biết nếu tôi không đề cập đến điều đó. Tuy nhiên, tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không thể nói dối và biết rằng bất cứ khoản nào đáng lẽ phải bị trừ vào tiền lương của tôi thì phải được khấu trừ.

Tu luyện bản thân trong mâu thuẫn

Khách sạn bổ sung thêm một phòng hội nghị lớn, điều này làm tăng thêm khối lượng công việc dọn dẹp của chúng tôi. Để hoàn thành công việc, chúng tôi luôn phải làm việc cùng nhau. Có một đồng nghiệp tên là Bảo kể với tôi rằng khi các nhân viên cấp cao đi làm, hầu hết họ chỉ làm việc một lúc rồi ngồi đâu đó cho đến hết ngày. Tôi không để ý tới lời cô ấy nói mà chỉ mỉm cười.

Một ngày nọ, tôi tình cờ nghe thấy Bảo và một đồng nghiệp khác tên Cải nói chuyện. Bảo nói: “Người mới làm việc rất nhanh, rất đẹp. Chị ấy giỏi thật!“ Sau đó Cải lẩm bẩm điều gì đó không được khen ngợi. Nhưng tôi không để tâm mà chào họ như thường lệ. Tuy nhiên, họ không nhìn tôi, Bảo thậm chí còn lẩm lẩm rủa: “Sức trâu bò! Dùng sức trâu bò! Làm hùng hục như trâu bò!”

Khi làm việc ở sảnh, một đồng nghiệp nam nói với tôi: “Dì ơi, công việc chúng ta đang làm ở đây sẽ chẳng đưa dì đi đến đâu cả”. Hàm ý là: đừng bán rẻ bản thân. Nhưng tôi không quan tâm đến những gì cậu ấy nói và chỉ mỉm cười.

Một mâu thuẫn khác nảy sinh khi căn hộ tôi đang thuê trở nên quá ẩm ướt khiến đồ đạc trở nên ẩm mốc. Thế là tôi tìm nơi khác để sống. Sau khi Cải biết tôi đã chuyển đi, cô ấy đã lôi kéo các đồng nghiệp khác để nói xấu tôi, nói rằng chắc chắn tôi đã làm sai điều gì đó vì tôi đã rời khỏi nơi đó sớm như vậy.

Họ tấn công tôi một cách ác ý. Một số đồng nghiệp không thể chịu nổi khi chứng kiến điều này xảy ra và cảm thấy họ phải lên tiếng. Có người nói: “Tôi có thể thấy cô ấy là một người tốt”.

Tôi đã gặp phải một vài điều như thế này nhắm vào tâm tính của tôi, vì vậy tôi muốn tìm xem những chấp trước nào của mình đã gây ra những khổ nạn này.

Thông qua việc học Pháp, tôi bắt đầu dần dần hướng nội và tìm thấy rất nhiều chấp trước, như tâm hiển thị, mong muốn chứng thực bản thân, thích nghe lời khen, không muốn bị chỉ trích, phù phiếm, nghi ngờ, coi thường người khác, và giải đãi. Tất cả chúng đều chứng tỏ rằng tôi có chấp trước vào danh và lợi. Tôi nhận ra rằng trong ngần ấy năm tu luyện, tôi đã không ý thức được rằng mình vẫn còn rất nhiều vật chất bất hảo ẩn giấu trong suy nghĩ của mình. Chính Sư phụ từ bi, thấy rằng tôi chưa ngộ, đã dùng lời nói của đồng nghiệp để phơi bày các chấp trước của tôi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi hiểu rõ các Pháp lý và phát hiện ra những chấp trước của mình. Tôi không những không còn oán giận các đồng nghiệp nữa mà còn cảm thấy hối hận vì đã không tu luyện tốt, khiến họ bất kính với Đại Pháp. Tôi cảm thấy họ thật đáng thương khi hành xử như vậy vì họ đã bị đầu độc bởi văn hóa Đảng.

Ở Trung Quốc ngày nay, ĐCSTQ đã đầu độc tư tưởng của người dân khiến họ làm hại người khác chỉ để trục lợi cho bản thân. Trong thời kỳ tận thế của “chế độ Đỏ”, đạo đức sa sút, lương tâm mất đi, con người không còn biết đạo đức nghề nghiệp là gì nữa. Họ không biết gì về các giá trị truyền thống như tính nghiêm túc, sự tận tâm và chăm chỉ. Mọi người đã quen với việc tự lừa dối và che đậy.

Do vậy, tinh thần thực hiện bổn phận của mình với sự tận tâm và chăm chỉ của tôi đã ảnh hưởng tới cung cách làm việc lâu nay của họ. Họ cảm thấy bất bình vì tôi thường được mọi người xung quanh đánh giá cao. Tuy nhiên, họ chỉ cảm thấy tôi đáng trách.

Tôi cũng ngộ ra lý do tại sao tôi thường hoàn thành công việc nhanh hơn và có thể làm được nhiều việc hơn các đồng nghiệp của mình. Bề ngoài, tôi rất siêng năng nhưng trong thâm tâm tôi muốn chứng tỏ mình là một nhân viên gương mẫu. Tôi muốn được mọi người công nhận để họ đánh giá cao tôi. Điều này bắt nguồn từ chấp trước vào danh của tôi. Trớ trêu thay, kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại.

Tôi bắt đầu quy chính bản thân theo tiêu chuẩn của Pháp sau khi tôi nhận ra những điều này. Tôi quan tâm đến cả Bảo và Cải từ tận đáy lòng. Vì vậy, tôi bắt đầu bằng việc chú ý đến cảm xúc của họ. Khi họ nói xấu tôi, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và thậm chí còn chia sẻ những điều tốt đẹp với họ. Vào mùa hè, quản lý của chúng tôi đã cung cấp súp đậu xanh cho chúng tôi để giải nhiệt. Tôi đề nghị hai người đó lấy thứ họ muốn trước.

Có lần tôi mua một túi trái cây trên đường về nhà và đưa cho các nhân viên vệ sinh để họ chia nhau. Nhìn thấy hành động của tôi, Bảo và Cải không thể tin được tôi lại có thể vị tha đến thế. Dần dần, thái độ của họ thay đổi theo chiều hướng tốt lên.

Tôi cũng bắt đầu nói chuyện với các đồng nghiệp của mình về tất cả những gì liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Thật không may, trước khi tôi có cơ hội nói chuyện với Bảo thì cô ấy đã bị cho thôi việc. Còn Cải đã tiếp nhận những gì tôi nói với cô ấy và cuối cùng cô ấy đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt!”

Cải được chuyển đến khách sạn khác. Sau này tôi nghe nói cô ấy bị đột quỵ. Vì vậy tôi đã mua một vài món quà và đến thăm cô ấy. Khi nhìn thấy tôi, cô đã xúc động đến mức không cầm được nước mắt. Tôi đã nói chuyện với cô ấy một lần nữa về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục cô ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó để có được một tương lai tốt đẹp. Cô ấy vui vẻ đồng ý thoái Đảng và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi cảm thấy rất vui vì cô ấy đã được cứu sau khi biết được chân tướng.

Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái Đảng. Cả giám đốc bộ phận của tôi và chủ tịch khách sạn đều biết tôi làm việc này và họ không ngăn cản tôi. Những gì tôi làm và nói ở nơi làm việc, cũng như cách tôi đối xử với người khác, đều được các quản lý của tôi quan sát và họ hoàn toàn tán thành hành động của tôi. Khi công ty đánh giá nhân viên, tôi luôn viết ra những sự thật đơn giản về Pháp Luân Đại Pháp vào mẫu đơn mà chúng tôi đã nộp cho các nhà quản lý. Không ai trong số những người quản lý của tôi phản đối việc tôi làm.

Giảng chân tướng cho các nhân viên phục vụ phòng

Nơi bận rộn nhất trong khách sạn là dịch vụ khách hàng. Bất cứ khi nào bận rộn, quản lý bộ phận đều sắp xếp để các nhân viên lau dọn chúng tôi đến giúp bộ phận buồng phòng. Tôi có thể nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho những nhân viên phục vụ phòng và giúp họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Có khoảng 20 nhân viên ở bộ phận dịch vụ khách hàng và họ làm việc một mình hoặc theo cặp. Bất cứ khi nào gặp, tôi đều nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp. Sau đó tôi cố tình chọn những người phục vụ mà tôi rất ít hoặc không có liên hệ để nói cho họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, họ cùng nhau thảo luận về những điều họ nghe được. Vì họ thảy đều có những hiểu biết khác nhau nên tôi đã nói chuyện với họ nhiều lần. Sau khi họ biết được sự thật, phần lớn họ bắt đầu thừa nhận Đại Pháp. Khi chúng tôi đổi ca, một số đồng nghiệp thậm chí còn hỏi liệu tôi có thể dạy họ cách ngồi thiền không. Mọi người rất thích lịch để bàn và lịch treo tường năm mới có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Tỷ lệ nhân viên nghỉ việc tại khách sạn rất cao. Một số người mới được tuyển dụng đã bị đầu độc rất sâu bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và không chấp nhận sự thật mà tôi nói với họ. Một trong số họ đã bỡn cợt về Đại Pháp và lan truyền nó đến các đồng nghiệp của cô ấy. Cô ấy thậm chí còn nói với người quản lý bộ phận. May mắn thay, người quản lý đã biết sự thật và tin vào sự tốt đẹp của Đại Pháp nên đã không báo cáo tôi. Nhân viên đó sau đó đã bị sa thải. Tôi cảm thấy rất buồn vì cô ấy đã không biết được sự thật.

Giảng chân tướng cho các nhân viên bảo vệ

Những người mà tôi tiếp xúc nhiều nhất là nhân viên bảo vệ. Ngoài những người từ công ty của tôi, còn có một số người từ những khu vực lân cận khác. Những nhân viên bảo vệ này thường hay tụ tập và tán gẫu. Một số là người mới đến, trong khi một số là để thay ca cho những người khác. Điều này đã tạo ra một môi trường tốt để tôi tiếp cận được với nhiều người.

Để làm điều này, tôi thường bắt đầu bằng việc trao đổi với họ những chân lý cơ bản về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói rằng thông qua tu luyện, các học viên được hưởng lợi cả về tinh thần lẫn thể chất, và đạo đức của họ được đề cao. Tôi cũng đề cập đến các ví dụ thực tế. Nếu thời gian cho phép, tôi sẽ kể về cuộc bức hại mà ĐCSTQ đã bắt tôi phải chịu. Tất cả họ đều chấp nhận và hiểu những điều tôi nói. Một số thậm chí còn đồng ý thoái ĐCSTQ.

Tôi nói với một nhân viên bảo vệ rằng kể từ năm 2015, hơn 200.000 học viên và người nhà của họ đã kiện cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân (người chịu trách nhiệm bức hại Pháp Luân Đại Pháp) tại Viện Kiểm sát Tối cao và Tòa án Tối cao. Một nhân viên bảo vệ đã nói lớn: Buộc tội Giang và ĐCSTQ là quá dễ cho họ! Phải có hình phạt nặng hơn dành cho họ.

Trong những năm qua, một số nhân viên bảo vệ tại khách sạn của chúng tôi không chỉ đọc cuốn Cửu Bình mà còn xem DVD Thần Vận và nghe Phát thanh Minh Huệ. Một số người trong số họ cũng đã đọc Chuyển Pháp Luân.

Trong gần mười năm làm việc tại khách sạn, tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp và giúp rất nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng tiếp xúc với mọi người và phát tài liệu thông tin cũng như đĩa DVD Thần Vận khi tôi không làm việc.

Nhiều người có duyên đã ủng hộ các học viên sau khi biết được sự thật, và một số thành tâm niệm chín chữ chân ngôn để được Đại Pháp ban phúc. Mặc dù tôi lặng lẽ làm những gì mình phải làm nhưng tôi vẫn nhận được rất nhiều sự tôn trọng từ mọi người. Có một người đàn ông trung niên thường xuyên lưu trú tại khách sạn của chúng tôi và một phụ nữ lớn tuổi thường đến khách sạn tham dự Triển lãm Sản phẩm Y tế. Khi nhìn thấy tôi, họ lập tức nói lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Anh rể tôi đã vượt qua bạo bệnh

Cuối cùng tôi cũng rời công việc ở khách sạn và trở về quê. Vậy là kết thúc hơn mười năm xa nhà lang thang đây đó. Tôi về nhà trông cháu trai và phụ giúp công việc kinh doanh của gia đình. Khi người quen và bạn bè nhìn thấy tôi, họ đều chúc phúc cho tôi một cách chân thành. Kể từ đó, tôi đã gặp gỡ nhiều người hơn và môi trường giảng chân tướng về Đại Pháp của tôi được cải thiện. Tôi đã liên tục giảng rõ sự thật để cứu độ chúng sinh. Dù phải chịu đựng gian khổ nhưng tôi cũng có niềm hạnh phúc. Tôi muốn chia sẻ một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Tháng 11 năm 2019, khi anh rể tôi ra ngoài cắt cỏ cho bò ăn thì bị côn trùng cắn. Anh ấy không chú ý nhiều đến nó vì anh ấy không biết nó có độc.

Một tuần sau, anh bị sốt và gia đình không thể giúp anh hạ thân nhiệt xuống mức bình thường. Anh không thể ăn uống và cảm thấy mất sức hoàn toàn. Vì vậy, anh ấy đã đến Bệnh viện Chữ thập đỏ huyện điều trị và ngay lập tức được nhập viện.

Tuy nhiên, bác sĩ không thể xác định được vấn đề là gì. Anh rể tôi nhanh chóng bất tỉnh. Mãi đến khi được chuyển đến Bệnh viện Quận 1, anh mới được chẩn đoán là do côn trùng có độc cắn. Chất độc đã lan khắp cơ thể và anh đang trong tình trạng nguy kịch. Anh rể tôi ngay lập tức được chuyển đến phòng điều trị tích cực. Với tình trạng hiện tại của anh, gia đình tôi không có nhiều hy vọng rằng anh sẽ sống sót.

Tôi vội chạy đến bệnh viện khi nghe tin. Toàn thân anh sưng tấy. Da dẻ trở nên sẫm màu và các cơ mặt của anh cứng đờ. Anh nằm dính chặt vào giường, trông như sắp chết. Tôi nghĩ rằng chỉ có Sư phụ Lý mới có thể giúp được anh.

Tôi bình tĩnh lại và đứng bên giường anh. Tôi liên tục nhẩm hai câu chân ngôn cho anh ấy nghe và duy trì một niệm mạnh mẽ: “Hãy để anh ấy nghe từng lời tôi nói”. Tôi nhìn vào mặt anh ấy và tiếp tục đọc từng câu.

Tôi chợt thấy các cơ mặt của anh ấy bắt đầu giãn ra, bắt đầu từ hàm và hướng lên trên. Tôi có thể phân biệt rõ ràng những cử động trên phần cơ mặt giãn ra của anh ấy. Tôi liên tục nhẩm câu chân ngôn và không dừng lại một phút nào. Sau đó tôi thấy các cơ xung quanh miệng, mũi, mắt, trán và toàn bộ khuôn mặt của anh ấy giãn ra. Nước da của anh ấy thậm chí còn trở nên bình thường.

Tôi chỉ nhẩm niệm những câu chân ngôn trong vài phút trước khi anh ấy bắt đầu bình phục. Tôi biết điều này là do gia đình anh ấy đã biết được chân tướng. Anh thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt và đã đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Vì vậy, Sư phụ đã cứu anh và giúp anh vượt qua khổ nạn này.

Tôi quay lại bệnh viện ba ngày sau đó và thấy anh rể đã có thể ngồi dậy và ăn uống được. Anh ấy hồi phục sau khoảng 12 ngày và được xuất viện.

Bác sĩ cho biết đã có 5 bệnh nhân gặp tình trạng tương tự như anh nhưng anh là người may mắn nhất. Đó thực sự là một phép màu! Cả gia đình anh cũng được chứng kiến sự sống sót kỳ diệu của anh và thực sự biết ơn Đại Pháp.

Vẫn còn rất nhiều người cần được cứu. Tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người để chứng thực Đại Pháp. Cho dù con đường Chính Pháp của tôi có dài đến đâu, tôi cũng sẽ dùng Pháp để dẫn lối và bước đi đến cùng để xứng đáng với ân điển vô lượng của Sư phụ.

Con xin kính lạy Sư phụ. Hợp thập!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/10/452336.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/3/211147.html

Đăng ngày 09-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share