Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-09-2023] Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi đã tự hỏi: Người thường là gì? Người tu luyện là gì? Khi tôi tiếp tục học sách Chuyển Pháp Luân và kinh văn của Sư phụ, tôi đã hiểu thế nào là tu luyện.

Là người tu luyện, cần phải tu khứ tình và dục vọng của người thường, cũng như các loại tâm chấp trước. Tôi cũng hiểu được tu luyện cần phù hợp với trạng thái của xã hội người thường.

Khi học Pháp nhiều hơn và luyện công, tôi liên tục loại bỏ những quan niệm người thường của mình. Chính niệm của tôi cũng dần mạnh hơn. Tôi vẫn bình thản và bất động tâm trước cuộc bức hại, và tôi không hề sợ hãi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác.

“Đừng như vậy! Đừng như vậy!”

Năm 2000, cảnh sát nói rằng tôi là người in ấn tất cả các tài liệu Đại Pháp trong quận chúng tôi nên họ đã bắt giữ tôi. Trên thực tế, ngay trước khi bị bắt, tôi đang vượt quan. Và vì tôi không đề cao tâm tính nên tôi đã bị rớt và suýt nữa thì từ bỏ tu luyện.

Khi cảnh sát bắt giữ tôi, tôi chợt tỉnh ngộ: “Mình có duyên tu luyện, và Sư phụ sẽ không từ bỏ mình!” Vì lý do này, ý chí tu luyện của tôi được gia trì.

Cảnh sát hỏi tôi: “Tại sao chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Tôi trả lời: “Tôi suýt nữa thì từ bỏ, nhưng anh đã nhắc nhở tôi việc tu luyện, tôi cảm ơn anh vì điều này. Nếu không thì tôi đã quên mất mình là người tu luyện!” Cuối cùng, tôi đã giảng chân tướng cho họ trên đường đến trại giam.

Khi đến trại tạm giam, tôi nhìn thấy một khẩu súng ngắn trên bàn giám đốc. Ông ấy đột nhiên quát: “Ai vào đây đều phải tuân thủ quy tắc ứng xử. Nếu không, sẽ bị bắn!“ Ông ta ra lệnh cho tôi cởi thắt lưng và dây giày.

Tôi kiên quyết từ chối và nói với ông ấy rằng tôi chẳng có tội gì mà bắt tôi. Sau đó, tôi chỉ vào cổ mình và bảo ông ta: “Ông bắn vào cổ tôi đi!”

Viên cảnh sát áp tải tôi tái mặt sợ hãi nói: “Đừng như vậy! Đừng như vậy!”

Vậy là tôi vào trại tạm giam mà không cởi thắt lưng hay dây giày. Khi họ gọi tôi đến thẩm vấn, tôi thấy cảnh sát đã đổi người phụ trách.

Tôi hỏi tại sao không thấy viên cảnh sát hộ tống tôi vào trại giam, họ nói anh ấy đã xin chuyển ngành và không còn muốn làm cảnh sát nữa.

Trong trại giam, tôi giảng chân tướng cho nhiều tù nhân, dạy họ luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ ghi nhớ Pháp của Sư phụ. Môi trường trở nên hài hòa và vui vẻ, mọi người cũng thân thiện hơn với nhau.

Trước khi tôi đến, các tù nhân ở đó hay đánh nhau; nhưng bây giờ, sau khi minh bạch chân tướng, họ bắt đầu quan tâm đến nhau.

Có hai mẹ con phạm nhân sắp được thả nói rằng họ không muốn đi và xin phép lính canh ở lại đến sau bữa trưa.

Sau đó, giám đốc trại giam đã đến nói chuyện với tôi. Tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Thái độ của ông ấy với tôi cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Chính trị viên nói: “Chị đã làm cho mối quan hệ giữa mọi người trở nên tốt đẹp. Chuyện này chưa bao giờ có từ trước đến nay. Chị hãy đến văn phòng chúng tôi, nói cho chúng tôi biết về Pháp Luân Công và biểu diễn các bài công pháp cho chúng tôi xem nhé?”

Tôi nói với họ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp cũng như sự thật về cuộc bức hại. Sau đó tôi đã luyện năm bài công pháp. Họ trở nên rất thân thiện với tôi.

Khi tôi mới đến, một nữ cai ngục đối xử với tôi rất dữ dằn. Cô ấy thậm chí còn trộm tiền của tôi. Nhưng khi tôi sắp rời đi, cô ấy nói rằng chúng tôi là bạn.

Sau khi mọi người trong trại giam hiểu rõ sự thật, họ chuyển tôi đến một trại giam khác. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho giám đốc ở đó và ông ấy nói: “Chị không cần phải giảng chân tướng cho tôi. Tôi cũng là học viên Đại Pháp, nhưng tôi không dũng cảm như chị và chưa dám bước ra”.

Ông ấy nói tiếp: “Ở trong trại giam đây, chị đi chỗ nào cũng được và có thể học Pháp, luyện công tùy thích. Tôi sẽ tìm cho chị một cuốn Chuyển Pháp Luân và nếu có cấp trên xuống kiểm tra thì tôi sẽ báo”.

Yêu cầu hoàn lại tiền gia đình bảo lãnh

Sau khi được thả trở về nhà, tôi mới biết cảnh sát đã lấy của gia đình tôi 5.000 Nhân dân tệ tiền bảo lãnh. Tôi muốn đến đồn cảnh sát đòi trả lại tiền nhưng gia đình tôi không muốn tôi đi.

Họ nói: “Nếu cảnh không gây rắc rối nữa, thì thế là tốt rồi. Họ hỏi tôi thực sự có cần 5.000 Nhân dân tệ đó để sống không và khuyên tôi đừng làm vậy kẻo tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!”

Người quản lý nơi làm việc của tôi cũng nói với tôi: “Sao chị cứ phải theo đuổi việc đó nhỉ?” Tôi trả lời: “Chị không phải vì 5.000 Nhân dân tệ. Chị là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Những người bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ không có tương lai.”

Tôi nói tiếp: “Lấy tiền của các học viên là có tội. Nếu chị không yêu cầu họ trả lại thì sẽ là làm hại họ, nên chị muốn có trách nhiệm với họ. Em khuyên chị không theo đuổi việc này vì em không muốn chị bị mất việc và em làm vậy vì lợi ích của chính chị từ góc độ thông thường. Còn chị đang từ góc độ của người tu luyện. Chị cần lấy lại khoản tiền đó vì lợi ích của chính họ.”

Tôi đến thẳng chỗ cảnh sát trưởng để yêu cầu hoàn tiền. Ông ấy bảo tôi tới hỏi phó cảnh sát trưởng. Phó cảnh sát trưởng nói, trưởng ban quốc hội phải chịu trách nhiệm. Khi tôi đến nói chuyện với trưởng ban quốc hội thì ông ấy từ chối hoàn trả cho tôi.

Sau đó tôi đi tìm chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị. Chủ tịch hỏi tôi có còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, và tôi một mực nói có.

Ông ta nói: “Sau nửa tháng, tôi sẽ yêu cầu họ trả lại tiền cho chị.” Trên thực tế, người quản lý nơi tôi làm việc đã trả lại khoản tiền đó cho tôi trong vòng một tuần.

Vượt qua khổ nạn bằng chính niệm

Sau khi Sư phụ công bố kinh văn “Vì sao có nhân loại?”, tôi cảm thấy sự cấp bách của việc cứu người, và vì vậy tôi đã cùng các đồng tu đi phân phát bài viết của Sư phụ và giảng chân tướng trực diện cho mọi người.

Tháng 3 năm 2023, tôi tiễn con trai đến ga xe lửa và bắt xe buýt trở về nhà. Khi xe đến trạm dừng của tôi, tôi mải xem một video trên điện thoại và quên xuống. Khi tôi xuống xe, tôi nhận ra rằng trạm xe buýt đó chính là nơi mà tôi và một đồng tu muốn đến giảng chân tướng.

Sau đó tôi gọi cho đồng tu đó và nói cô ấy đi xe đạp điện để chở theo một số tài liệu chân tướng. Tôi đứng bên đường đợi mãi mà không thấy cô ấy đến. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi vào bên phải cơ thể tôi. Tôi cảm thấy rất lạnh và nghĩ có lẽ mình nên quay về.

Tôi vừa quay người lại thì cảm thấy một luồng lực rất mạnh đập vào gáy. Tôi ngã xuống, trán và mũi đập thẳng xuống đất và bất tỉnh.

Một lúc sau, tôi dần tỉnh lại và nghe thấy một giọng nữ hỏi: “Chị có sao không? Ngã có bị sao không?“ Tôi vô cùng đau đớn, không thể nói hay cử động.

Tôi thầm hét: “Sư phụ, xin hãy giúp con!” Tôi cũng liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Dần dần, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo. Người phụ nữ thấy tôi đã tỉnh lại và hỏi tôi có cần xe cấp cứu không. Tôi nói không và từ từ ngồi dậy. Tôi thấy tay, chân và người mình không có chỗ nào bị thương, trán cũng đã bớt đau.

Tôi có linh cảm rằng cựu thế lực đang cố gắng lấy đi mạng sống của tôi. Lúc này, người đồng tu đã đến và đưa tôi về nhà cô ấy.

Tôi ngồi trên giường của cô ấy luyện tĩnh công. Cô ấy nói rằng trán và mũi của tôi bị sưng tấy nặng, và mắt tôi đỏ ngầu. Cô ấy chụp ảnh tôi nhưng tôi không chịu nhìn mà chỉ tiếp tục đả tọa.

Sau một tiếng, tôi cảm thấy không còn bị đau nữa và người đồng tu nói rằng vết sưng tấy của tôi cũng đã gần như khỏi. Ngày hôm sau, tôi lái xe về quê để chăm sóc bố mẹ như thường lệ. Trong vòng một tuần, tất cả các chỗ xây xát trên người tôi đều tróc vảy và không hề bị sẹo. Người tôi hoàn toàn lành lặn!

Sau tai nạn này của tôi, tất cả chúng tôi đều hướng nội tìm thiếu sót của mình. Các đồng tu nói rằng đó là vì họ đã dựa dẫm vào tôi quá nhiều, dẫn đến việc cựu thế lực bức hại tôi.

Tuy nhiên, tôi không nghĩ đó là lý do và nói với họ rằng tai nạn đó là vấn đề của riêng tôi.

Đầu tiên, tôi có tình cảm mạnh mẽ đối với con trai mình. Tôi lo lắng cho sự an toàn của con vì cháu mang theo các bản kinh văn của Sư phụ. Tôi cứ lo lắng mãi cho đến khi thấy cháu an toàn qua trạm kiểm soát an ninh ở ga xe lửa.

Thứ hai, tôi mãi cứ bị ám ảnh về cuộc hôn nhân của con trai. Trên xe buýt trở về nhà, tôi xem đoạn video về các vấn đề của hôn nhân. Tôi đã lãng phí thời gian và thậm chí bỏ lỡ trạm xe buýt.

Tôi đã không đặt tâm cứu độ chúng sinh, và không phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác đang dùi vào chấp trước của tôi. Từ đó trở đi, tôi quyết tâm không xem những video như vậy nữa và buông bỏ nỗi ám ảnh về cuộc hôn nhân của con trai.

Cảm ơn Sư phụ đã cứu con! Cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/21/465128.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/19/212992.html

Đăng ngày 09-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share