Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-08-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 56. Khi mở cuốn thiên thư Chuyển Pháp Luân và đọc những dòng chữ đầu tiên của Sư phụ Lý Hồng Chí: “Chân chính đưa con người lên cao tầng” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân), tôi biết đây là điều mình vẫn luôn tìm kiếm lâu nay, cuối cùng tôi đã tìm được rồi.
Trước đây tôi bị chứng xơ hoá vai hành hạ, thậm chí còn không thể nhấc nổi cánh tay. Ngày đầu tiên đến điểm luyện công và luyện bài công pháp thứ hai (Pháp Luân Trang pháp), tôi lập tức đã có thể nhấc hai tay lên một cách bình thường. Các chứng bệnh khác cũng dần dần biến mất. Da dẻ trở nên hồng hào, những đốm đồi mồi trên mặt cũng biến mất. Năm nay tôi đã 83 tuổi nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy mình là một người già.
Tính cách thay đổi theo hướng tích cực
Trước khi tu luyện, tôi rất nóng tính, không nhân nhượng và thường vô cớ mắng chửi người khác. Mọi người đều sợ tôi Mỗi khi tôi nóng giận, chồng và các con đều sợ và tránh đi chỗ khác. Ở nhà tôi cũng hiếm khi nói chuyện với chồng vì cứ nói chuyện là có thể cãi nhau. Chúng tôi có 6 đứa con trai, nhưng chồng tôi không chịu động tay làm bất cứ việc nhà nào và cũng không quan tâm đến gia đình. Tôi cũng thường mặc kệ không quan tâm đến chồng. Mỗi lần cãi nhau, ông ấy thường bỏ nhà đi cả nửa ngày không về.
Ngay cả ông bí thư đảng trong khu cũng tránh mặt tôi. Tính tôi lúc nào cũng tranh tranh đấu đấu, hiếu thắng, kiêu ngạo. Tôi cũng không có bạn.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tính cách tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi trở nên hiền lành và vui vẻ hơn rất nhiều. Thậm chí tôi đã đến gặp và xin lỗi từng người mà trước đây mình đã mắng chửi. Khi chồng tôi mắng mỏ, tôi không còn cãi cọ đôi co như trước đây nữa. Bởi vì Sư phụ đã dạy rằng phải hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.”
Khi chồng tôi bị đột quỵ và không thể tự lo cho bản thân, tôi đã tận tình chăm sóc cho ông ấy, ông ấy muốn ăn gì tôi cũng vào bếp nấu. Những lúc đau đớn nhất, ông ấy thường nắm tay tôi và nói: “Tôi nợ mình nhiều lắm, kiếp sau tôi sẽ trả ơn mình!”
Trước lúc chồng tôi qua đời, anh ấy chỉ có thể nói: “Tôi… tôi…” Tôi biết ông ấy muốn nói lời cảm ơn tôi.
Hóa giải mối hận xưa
Ngày trước chồng tôi thường thích sang nhà hàng xóm chơi mạt chược. Một hôm khi tôi đến nhà đó tìm chồng, tôi đã cãi nhau với bà chủ nhà. Trong suốt 9 năm sau đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau một lời nào. Tôi nhổ nước bọt về phía bà ấy mỗi khi gặp. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu tươi cười chào hỏi bà ấy và nói với bà ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào. Bà ấy nhìn thấy sự chuyển biến của của tôi, thực sự khâm phục sự vĩ đại của Đại Pháp. Sau đó bà ấy cũng bắt đầu tu luyện.
Hơn 30 năm trước, tôi đưa con trai đến thăm nhà mẹ tôi và ở đó hơn 10 ngày. Nhà mẹ tôi ở trên núi, cách nhà tôi hơn 15 km và cách xa đường chính, không có phương tiện giao thông công cộng. Một người bạn học cũ của tôi cũng sống ở làng này, hôm chúng tôi về, ông ấy sang chơi và cõng con trai tôi trên lưng. Vợ bạn học tôi đã hiểu lầm và nói những lời không hay về chúng tôi. Bất luận tôi có giải thích thế nào bà ấy cũng không chịu nghe. Từ đó trở đi, chúng tôi có ác cảm với nhau.
Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau và ngồi trò chuyện. Bà ấy nói lúc đó bà ấy còn trẻ người non dạ và không hiểu chuyện. Tôi cũng chân thành xin lỗi bà ấy. Tôi mua trái cây đến thăm nhà bà ấy, hồng Pháp và giảng chân tướng về cuộc bức hại. Bà ấy đã đồng ý thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Vậy là mối oán hận xưa đã được xoá bỏ.
Tin vào Đại Pháp, thiện đắc phúc báo
Tiểu Quyên là một người bạn của con dâu tôi, trước đây tôi từng thuê nhà của cô ấy. Một đêm nọ khi trời đã khuya, tôi trở về nhà sau khi đi phát tài liệu chân tướng Đại Pháp, tôi thấy hai mẹ con cô ấy vẫn đang đi dạo trên đường. Tôi hỏi: “Sao hai mẹ con ra ngoài muộn thế này?” Đứa bé nói: “Sáng mai con phải đến trường nhưng mẹ con mất ngủ nên phải ra ngoài đi bộ. Con lo mẹ đi một mình không an toàn nên con đi theo mẹ.” Tiểu Quyên nói: “Tôi cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng cứ cảm thấy bất an, không thể ngồi trong nhà được!”
Nhiều năm trước Tiểu Quyên từng bị gãy cột sống, đã tiêu tốn hàng chục nghìn nhân dân tệ để điều trị. Chồng cô làm việc xa nhà, trên đường về nhà đột nhiên nôn ra máu, phải mất 80.000 đến 90.000 nhân dân tệ tiền viện phí, sau đó đã qua đời. Đứa con vẫn còn nhỏ nhưng cô ấy đã phải khốn khổ với cảnh nợ nần.
Tôi trấn an và nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, rằng có rất nhiều người đã đắc phúc báo khi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ngày hôm sau, tôi cũng tặng cô một cuốn tài liệu chân tướng Pháp Luân Công và khuyên cô nên đọc.
Không lâu sau đó, Tiểu Quyên không chỉ hồi phục sức khoẻ mà còn tái hôn với một người đàn ông là một chủ thầu xây dựng có kinh tế khá giả. Sau đó cô ấy sinh được một bé trai khoẻ mạnh, người chồng mới rất quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Tiểu Quyên kể với tôi cuộc sống của cô ấy như một bước lên tiên, gia đình rất hòa thuận hạnh phúc.
Một hôm, Tiểu Quyên đến gặp tôi và kể với tôi về giấc mơ của cô ấy: Chồng cũ đến và xin cô hãy cứu anh ấy. Cô ấy hỏi: “Làm thế nào để cứu anh ấy bây giờ?” Tôi nói: “Nếu anh ấy đã từng gia nhập Đội thiếu niên tiền phong của Đảng Cộng sản Trung Quốc, chúng ta có thể sử dụng tên thật để giúp cậu ấy thoái. Như vậy mới có cơ hội được cứu!” Tiểu Quyên đã nhờ tôi đăng ký tên chồng cũ lên mạng internet để làm tam thoái, thoái xuất khỏi các tổ chức tà đảng của Trung Cộng.
Sư phụ đã tiêu nghiệp và tịnh hoá thân thể cho tôi
Vài năm trước, một hôm tôi thức dậy và định vào nhà tắm. Tôi cảm thấy người tê liệt và không thể đứng dậy, ý nghĩ đầu tiên của tôi là: “Tôi có thể đứng dậy, tôi chắc chắn có thể đứng dậy!” Tôi đứng cạnh giường, từ từ bám vào tường để đi vào phòng tắm. Sau khi trở về giường, tôi phát chính niệm và ngồi đả tọa luyện bài công pháp thứ năm, Thần Thông Gia Trì pháp.
Khi con trai về tới nhà và thấy tôi dậy muộn, cháu hỏi: “Mẹ à, có chuyện gì vậy?” Tôi nói mình không sao. Sau đó cháu gọi cho vợ và kể về tình trạng của tôi. Ngày hôm sau, con dâu tôi nói miệng tôi có vẻ không bình thường, tôi cũng nhận ra một bên cơ thể không thể cử động được (triệu chứng liệt nửa người).
Tôi đã tăng cường thời lượng học Pháp và luyện công, không dùng đến một viên thuốc nào. 10 ngày sau, tôi đã hoàn toàn bình thường trở lại. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, Ngài lại một lần nữa cứu mạng con rồi!”
Sau khi dịch bệnh COVID bùng phát, có một người họ hàng đến thăm chúng tôi, tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp và khuyên ông ấy thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Ban đầu, ông ấy có vẻ vẫn chưa tin lời tôi nói. Tuy nhiên tôi nhận thấy ông ấy vẫn tiếp tục nhìn tôi khi nói chuyện. Sau một hồi dài im lặng, ông ấy nói: “Những gì chị nói có vẻ đúng đấy. Chị từng mắc bao nhiêu bệnh hiểm nghèo, vậy mà vẫn khỏi bệnh dù không cần dùng đến một viên thuốc nào. Ngoài kia có rất nhiều cụ ông cụ bà nằm viện, dùng không biết bao nhiêu thuốc vậy mà nhiều người vẫn không qua khỏi. Chị còn rất khoẻ mạnh nữa! Đúng là chị được Thần Phật ban phúc rồi! Vậy hãy giúp tôi thoái Đội nhé! Tôi đã từng làm liên đội trưởng. Nếu như tôi thoái Đội, chắc cũng sẽ được Thần Phật ban phúc!”
Tôi vô cùng biết ơn ân đức vô biên của Sư phụ, Ngài đã chỉ cho tôi cách làm người tốt, không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/15/464139.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/14/213332.html
Đăng ngày 12-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.