Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2023] Vào đầu năm 2019, mẹ chồng 77 tuổi của tôi cảm thấy không khỏe. Khi kiểm tra tại bệnh viện, bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối. Vì vấn đề tuổi tác nên việc phẫu thuật cho mẹ chồng tôi không phải là một lựa chọn. Bà được kê thuốc uống và thuốc giảm đau rồi được cho xuất viện.

Mẹ chồng tôi có hai con trai và một con gái. Chồng tôi là con trai thứ hai của bà. Vài năm trước, bà quyết định ngừng nấu ăn. Là con dâu trong nhà, chúng tôi thay phiên nhau chuẩn bị bữa ăn cho bà.

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Vợ chồng tôi sống gần gia đình chồng tôi và đã 30 năm nay chúng tôi không mâu thuẫn gì. Tôi thường xuyên mang thức ăn đến cho mẹ chồng và nhân cơ hội đó nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp. Vì bà nghe theo tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nên đã từ chối tiếp nhận điều tôi nói. Tuy nhiên bà không nói điều gì xấu trước mặt tôi.

Tôi đã không giữ vững bản thân và có tâm oán hận bà. Tôi vẫn luôn nhớ bà đối xử tệ bạc với tôi như thế nào trước khi chúng tôi dọn ra ngoài ở riêng. Khi tôi nhận tiền mừng đám cưới của chúng tôi, bà lại muốn tôi trả nợ cho bà – tổng số nợ ấy còn lớn hơn số tiền mà bà tặng chúng tôi làm quà cưới. Bà đã hứa cho tiền chúng tôi để làm tiệc mừng “ba ngày tuổi” và tiệc “đầy tháng” cho con tôi nhưng rốt cuộc lại không đưa chúng tôi một xu nào. Chồng tôi bị bệnh hơn hai năm và không thể làm việc đồng áng được. Mẹ chồng tôi cũng không giúp đỡ. Thay vào đó, tôi lại phải giúp đỡ họ. Cuối cùng, tôi nhận ra mình đang phán xét mọi người và mọi thứ bằng những quan niệm người thường.

Tôi bị sốc. Lý do mà bà không tiếp nhận Đại Pháp là bởi vì tôi có tâm oán hận lớn như vậy. Tôi đã không căn bản thay đổi chính mình, không hề hành xử như một người tu luyện Đại Pháp.

Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mẹ chồng tôi không cảm nhận được sự tốt đẹp của Đại Pháp vì tôi chỉ tốt với bà trên bề mặt mà không phát xuất từ nội tâm. Tôi hiểu ra rằng đó là vấn đề của tôi chứ không phải của bà.

Sau khi mẹ chồng tôi được xuất viện, tôi đã đến nhà bà ấy mỗi ngày. Tôi mang cho mẹ chồng bất cứ thứ gì mà bà muốn ăn, không kể là mua nguyên liệu khó khăn ra sao. Tôi trở thành người chăm sóc chính của bà. Hàng ngày tôi đều dọn dẹp phòng của bà, rửa mặt, gội đầu và thay quần áo và tã cho mẹ chồng. Tôi làm mọi thứ mà không than phiền chút nào. Bà dần dần cảm nhận được thiện tâm của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bắt đầu nói chuyện với bà về Pháp Luân Đại Pháp. Lần này, bà tiếp nhận điều tôi nói và đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Trong vòng năm tháng trước lúc bà qua đời, tôi luôn dặn bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ban đầu, bà không hề tin rằng việc niệm chín chữ chân ngôn sẽ có tác dụng nhưng sau đó đã lặng lẽ niệm. Cơn đau của bà thuyên giảm và không còn cần đến thuốc giảm đau nữa. Mẹ chồng tôi đã ra đi một cách thanh thản.

Năm ngày trước khi bà mất, tôi phát hiện ra 59 bông hoa Ưu đàm trên khung cửa sổ bên ngoài nhà của bà. Tôi thấy vui mừng lắm.

Con xin cảm ơn Sư phụ vì sự khích lệ của Ngài. Con đã chụp một bức ảnh những bông hoa Ưu đàm bằng điện thoại di động.

Con xin cảm ơn Sư phụ vì đã chăm sóc cho con! Con sẽ chân chính tu luyện bản thân thật tốt.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/12/466992.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/10/213283.html

Đăng ngày 10-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share