Bài viết của Tịnh Tuệ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2023] Tháng 2 năm 2022, ngay trước Tết Nguyên đán, căn nhà thương mại cho thuê của tôi trong thành phố đến hạn thanh toán tiền thuê nhà. Tuy nhiên, người thuê nhà nói rằng do đại dịch nên tình hình tài chính của cậu ấy đang rất khó khăn và xin khất lại. Trước đó, cậu ấy định vay tiền của người thân, bạn bè nhưng vì năm hết Tết đến, ai cũng cần tiền nên cậu ấy không dám làm phiền họ.

Cậu ấy hỏi tôi: “Cháu muốn đề xuất thế này được không dì? Nếu cháu vay người khác một trăm nghìn nhân dân tệ, cháu sẽ phải trả lãi suất mười nghìn. Dì hãy coi như cháu đã vay dì toàn bộ số tiền thuê. Cháu sẽ trả lãi cho dì trước, rồi qua Tết cháu trả tiền thuê nhà được không?” Tôi nói: “Kinh doanh thời dịch bệnh không dễ nên cháu không cần phải trả lãi đâu. Chỉ cần cháu trả tiền cho dì sau Tết như đã hứa là được rồi. Dì là học viên Pháp Luân Đại Pháp nên không nhận tiền lãi của cháu đâu.“ Người thuê nhà thấy hơi ngại ngần nên vẫn chuyển tiền lãi suất vào tài khoản của tôi.

Vì chúng tôi đã quen nhau được vài năm nên cậu ấy biết tôi là người tu luyện Đại Pháp. Trước đây tôi cũng đã giải thích sự thật về cuộc bức hại cho cậu ấy. Cậu ấy không những hiểu mà còn đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Ban đầu tôi nghĩ hầu hết công việc kinh doanh đều bị ảnh hưởng bởi đại dịch nên quyết định không nhận lãi như một cử chỉ thiện chí bù đắp cho cậu ấy. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn chuyển số tiền lãi cho tôi, còn tôi thì không có thông tin tài khoản của cậu ấy nên không trả lại được. Vì vậy, tôi coi đó là một phần tiền thuê nhà và cậu ấy sẽ nợ tôi số tiền còn lại mà không tính lãi suất.

Buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân

Tuy nhiên, sau Tết Nguyên đán nửa năm mà cậu ấy vẫn chưa trả tôi khoản tiền thuê nhà còn lại. Thế là những tư tưởng người thường đầy tức giận bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. Nhưng tôi nghĩ ra mình là một người tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi tự nhủ: “Mình tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, nên mình sẽ không tính toán với cậu ấy. Mình có thể cho cậu ấy nợ tiền kỳ vừa rồi nếu cậu ấy tiếp tục kinh doanh. Người khác làm sao có thể cho người thuê nhà đến hạn không trả tiền vẫn tiếp tục kinh doanh ở đó chứ. Mình có thể hiểu được quan điểm của cậu ấy. Chắc là muốn quan sát xem kinh tế phát triển ra sao rồi mới quyết định có nên kinh doanh tiếp hay không. Tuy nhiên, cậu ấy đang nợ mình hơn một trăm nghìn nhân dân tệ. Nếu dừng kinh doanh, liệu cậu ấy có thể trả nốt tiền thuê nhà cho mình không nhỉ?” Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, và tâm tôi bắt đầu dao động. Tôi liền cố gắng học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng trong tâm.

Khi hướng nội, tôi nhận ra, mình đã chưa buông bỏ được chấp trước vào lợi ích cá nhân. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ, rằng đã tu luyện lâu như vậy nhưng khi khảo nghiệm và khổ nạn đến, tôi vẫn để suy nghĩ và hành vi người thường dẫn dắt. Sau khi nhận ra những thiếu sót này, tôi đã ngay lập tức loại bỏ tư tưởng ích kỷ của mình. Khi tôi buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, tôi đã có thể đặt mình vào vị trí của cậu ấy để cân nhắc vấn đề. Đại dịch mấy năm qua đã thực sự ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của cậu ấy. Nếu cậu ấy không trả tiền thuê nhà cho tôi thì đó cũng có thể là số tiền tôi thực sự nợ cậu ấy từ kiếp trước.

Sau khi trút bỏ được gánh nặng trong tâm này, tôi trở nên bình hoà. Không lâu sau, cậu ấy chuyển tiền thuê nhà cho tôi. Tôi bảo cậu trừ đi mười nghìn nhân dân tệ lãi suất đã chuyển trước đó. Cậu ấy rất vui và càng khẳng định rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt nhất trên thế giới!

Sau đó, tôi đã khuyên cậu ấy hạ bức ảnh của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Mao Trạch Đông đang treo trong cửa hàng xuống, cậu ấy đồng ý ngay. Không lâu sau, cậu ấy còn gọi điện báo cho tôi rằng bức ảnh đã được xử lý và công việc kinh doanh đã tiến triển rất tốt! Tôi rất mừng cho chúng sinh này và tôi cũng ngộ được thêm rằng chỉ bằng cách tu luyện bản thân thật tốt, chúng ta mới có thể cứu độ chúng sinh.

Con gái thiểu năng trí tuệ của tôi trở nên bình thường

Con gái tôi bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh từ nhỏ nên tôi phải giúp con trong sinh hoạt hàng ngày. Tuy nhiên, cháu chưa bao giờ gây ồn ào, mà rất lặng lẽ, chỉ khi có người hỏi thì cháu mới trả lời có hoặc không. Phản ứng của cháu cũng rất chậm chạp.

Con tôi không thể học hết tiểu học vì không có khả năng nhận thức như bình thường, do đó có nhiều từ cháu không biết đọc. Trong mấy năm qua, tôi thường đưa cháu tới một nhóm học Pháp nhỏ. Khi mọi người đọc Pháp, con bé chỉ nhìn vào cuốn sách và im lặng lắng nghe. Cháu rất vui khi được đi ra ngoài và học Pháp cùng tôi. Cháu có thể ngồi yên không nhúc nhích trong vài giờ và không bao giờ kêu mệt. Khi cháu ở nhà, tôi cho cháu xem video giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cũng đã đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân cùng cháu một lần.

Khi chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng, ban đầu tôi sợ tình trạng của con có thể ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người về Đại Pháp, nên đã gửi cháu đến nhà chị gái tôi. Nhưng dần dần tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình, bởi vì con gái tôi cũng là một chúng sinh, đến thế gian vì Pháp.

Chính vì vậy, mọi người thường không nhìn cháu với ánh mắt tiêu cực. Bây giờ, khi đi giảng thanh chân tướng về cuộc bức hại cùng các học viên khác, tôi đều đem cháu theo. Con bé rất bình lặng. Nếu tôi bảo cháu đợi ở đâu, cháu sẽ lặng lẽ đứng ở đó và quan sát chúng tôi. Thỉnh thoảng, khi tôi đi cạnh ai đó để giảng chân tướng, thì đồng tu đồng hành cùng tôi sẽ đi cùng con gái tôi. Có những lúc tôi đi hơi xa, thì cháu dừng lại, lặng lẽ đứng đó dõi theo tôi và chờ tôi quay trở lại.

Tôi bắt đầu nhận thấy con gái mình ngày càng sôi nổi và thích nói nhiều. Cháu thậm chí còn chủ động nói chuyện với các học viên khác. Có lần, thấy một người phụ nữ đang đi về phía chúng tôi, cháu đã nhắc tôi giảng chân tướng cho cô ấy! Tôi hơi bất ngờ. Đây thực sự là những lời thốt ra từ miệng con gái ư? Tôi không thể tin được. Rồi lại có một người phụ nữ khác đi về phía chúng tôi và cháu lại lên tiếng: “Mẹ hãy nói rõ sự thật cho cô ấy!” Lần này thì tôi nghe rất rõ ràng. Tôi mừng rơi nước mắt. Con gái tôi có thể nói chuyện được rồi! Suy nghĩ và phản ứng của cháu đã nhanh hơn rồi. Đôi khi, vào buổi tối, cháu hỏi tôi: “Ngày mai chúng ta đi (giảng chân tướng) lúc mấy giờ?” Các học viên khác cũng cảm thấy vui mừng trước những thay đổi của con tôi.

Mấy hôm trước, tôi muốn mua một chiếc áo nhưng đi mua sẽ mất rất nhiều thời gian. Vì vậy, tôi chỉ xem video quảng cáo hàng trên mạng. Con gái tôi ngồi bên cạnh, tôi thấy cháu có vẻ không vui. Thế là tôi hỏi xem con có đói không. Cháu trả lời: “Con không đói.” Tôi nói: “Để mẹ mua xong cái áo rồi nấu ăn cho con nhé”. Cháu với tay ra tắt video trên điện thoại di động của tôi. Tôi hỏi: “Sao con lại tắt điện thoại? Không muốn cho mẹ xem à?” Cháu trả lời: “Những thứ trong video đó không tốt.” Tôi lại thật sự ngạc nhiên! Đây có phải là điều con gái tôi nói không? Tôi hỏi cháu ba lần, và cháu trả lời rất nhanh: “Những thứ phát ra từ video đó không tốt!” Tôi đã hứa với con rằng tôi sẽ không xem video nữa. Sau đó cháu đã bật cười hồn hậu.

Sự thay đổi ở con gái tôi, điều mà trước đây tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được, đã chứng thực sự kỳ diệu và siêu thường của Đại Pháp! Đây là sự bảo hộ từ bi của Sư phụ! Đây là ân điển phi thường của Đại Pháp!

Bây giờ, cả hai mẹ con tôi đều đắm mình trong hồng ân của Đại Pháp và mỗi ngày đều rất hạnh phúc! Con xin cảm tạ Sư phụ vĩ đại vì sự bảo hộ từ bi của Ngài! Mặc dù chúng con vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng Sư phụ đã ban cho chúng con quá nhiều, thực sự quá nhiều. Chúng con, là đệ tử Đại Pháp, chỉ có thể tinh tấn hơn trong tu luyện! Tinh tấn hơn để không cô phụ ân cứu độ từ bi của Sư Tôn!

Trên đây là thể ngộ cá nhân của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ chính!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/12/461905.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/20/210909.html

Đăng ngày 08-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share