Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2023] Chính Pháp đã đi tới tối hậu của tối hậu, thời gian giảng chân tướng và cứu người của chúng ta cũng không còn nhiều. Tuy nhiên, có nhiều người có quan điểm cực kỳ thành kiến đối với Pháp Luân Đại Pháp. Họ tin vào những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, nên họ sẽ không tin bất cứ điều gì khác với những gì ĐCSTQ nói với họ. Nhưng nhiều người trong số họ là người tốt và có duyên được đắc cứu. Tôi tin rằng trong vài năm qua, Sư phụ đã giúp tôi cứu độ nhóm người này.

Ông Tùng đã thay đổi thái độ

Ông Tùng (bí danh) là người đứng đầu Cảng vụ ở địa phương, Liên, vợ của ông ấy, từng là đồng nghiệp của tôi. Khi đó, tôi là giám đốc điều hành của công ty, hai vợ chồng họ rất thân thiện với tôi. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, tôi liên tục bị bắt và bỏ tù vì đức tin của mình. Hai vợ chồng bắt đầu giữ khoảng cách và đặc biệt ông Tùng luôn tìm mọi cách tránh mặt tôi. Có lẽ, ông ấy sợ rằng dính líu đến tôi sẽ cản trở sự thăng tiến trong sự nghiệp của mình. Trong nhiều năm, tôi không có chút cơ hội nào để giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông ấy.

Vài năm trước, ông Tùng bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Ông ấy đã điều trị tại các bệnh viện lớn từ tỉnh lỵ cho đến tận Bắc Kinh, nhưng bệnh tình vẫn không suy chuyển. Ông ấy ngày càng yếu và gầy đi, mọi người gần như không thể nhận ra ông ấy.

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp ông Tùng. Ông ấy ra ngoài đi dạo với sự giúp đỡ của người vợ. Tôi mỉm cười tiến đến chào họ. Ông Tùng lờ tôi đi và bảo vợ tiếp tục đi. Điều này không có gì lạ đối với tôi—kể từ lần cuối tôi bị giam vào năm 2012, gần như tất cả bạn bè và đồng nghiệp của tôi đã ngừng liên lạc và tránh mặt tôi. Ngay cả khi tôi gặp được họ, họ cố gắng chỉ trao đổi ngắn gọn. Để có cơ hội giảng chân tướng, thỉnh thoảng tôi tổ chức những buổi ăn trưa với bạn bè và Liên cũng vài lần tham gia.

Ông ấy vẫn bước đi tiếp, nhưng Liên đã dừng lại. Trong khi Liên trò chuyện với tôi, ông ấy đã vài lần gọi điện thoại cho cô ấy, có lẽ đang tìm cách bảo cô ấy rời đi, nhưng Liên không nghe điện thoại. Cô ấy chăm chú lắng nghe khi tôi nói với cô ấy về khả năng chữa bệnh đáng kinh ngạc của Đại Pháp: “Khoa học sẽ không cứu được mạng sống của ông ấy. Cô đã thử mọi cách mà khoa học y tế hiện đại cung cấp nhưng không có tác dụng gì phải không? Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được ông ấy. Nếu ông ấy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ và tỏ lòng tôn kính đối với Sư phụ và Đại Pháp, Sư phụ sẽ cứu ông ấy.” Tôi kể tên một số người mà cô ấy quen biết đã nhận được phúc lành khi tin vào Đại Pháp. “Tôi có một số video,” tôi nói với cô ấy. “Hãy xem chúng và cô sẽ biết Pháp Luân Đại Pháp thực sự như thế nào và các phương tiện truyền thông nhà nước, bao gồm cả TV và báo chí, đều đang truyền bá những lời dối trá như thế nào. Cô sẽ xem chứ?” Cô ấy gật đầu: “Vâng. Tôi sẽ xem.” Chúng tôi hẹn gặp lại vào ngày hôm sau để tôi có thể đưa cho cô ấy chiếc máy chứa các tập tin video.

Ngày hôm sau, khi cô đến nhận máy, điện thoại của cô liên tục đổ chuông nhưng cô không bắt máy. Tôi nói với Liên: “Ông ấy có thể không muốn xem những thứ này ngay và ông ấy thậm chí có thể khó chịu với cô. Đừng tranh cãi với ông ấy về vấn đề này. Cô có thể xem trước. Hãy dành thời gian để xem và bảo ông ấy hãy bình tĩnh lại và hãy mở lòng. Nói với ông ấy rằng có thể xem và đánh giá xem điều nội dung có đáng tin hay không. Ông ấy sẽ tự đưa ra quyết định và suy nghĩ một cách lý trí. Sau khi xem video, có thể dần dần động viên ông ấy niệm chín chữ chân ngôn. Nó sẽ rất hiệu quả – đây là phương thuốc duy nhất có thể cứu được ông ấy.” Liên đã đồng ý thử.

Vài tháng trôi qua và tôi không nhận được tin tức gì từ Liên. Nhưng tôi nghe các đồng nghiệp khác nói rằng ông Tùng đã khá hơn. Ông ấy đã ngừng điều trị và không còn dùng thuốc nữa, thậm chí còn chơi mạt chược một chút vào mỗi buổi chiều. Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp cặp vợ chồng hàng xóm đó và thái độ của ông Tùng đã hoàn toàn thay đổi. Ông ấy nồng hậu và nói nhiều hơn, và tôi cảm nhận được một chút biết ơn và thậm chí đôi chút cảm giác có lỗi trong sự thân thiện của ông ấy. Ông ấy nói chuyện một chút và hỏi thăm về gia đình và các con tôi. Ông ấy tiếp tục cuộc trò chuyện bằng cách hỏi đủ thứ. Mặc dù ông ấy chưa bao giờ đề cập đến việc đã xem video hay niệm chín chữ chân ngôn hay chưa, nhưng nhìn ông ấy có vẻ khỏe mạnh hơn và tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Khi tôi gặp Liên, tôi nói với cô ấy: “Nếu một người được Đại Pháp cứu mạng được hưởng lợi ích từ đó, hãy nhớ tỏ lòng tôn kính và biết ơn Đại Pháp. Sau này cũng không được nói bất cứ điều gì tổn hại đến danh tiếng của Đại Pháp nữa.” Liên nói: “Tất nhiên là không rồi. Chúng tôi sẽ không làm như vậy.” Lần tiếp theo tình cờ gặp hai vợ chồng họ, tôi đã đề nghị ông Tùng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh niên của nó. Ông ấy nói lớn “Tôi thoái” ở ngay trên phố. Kể từ đó, ông ấy đã nhận tất cả các tờ rơi và tập tài liệu giảng rõ chân tướng mà tôi đưa và đọc chúng một cách kỹ lưỡng. Hai vợ chồng họ đã nhiều lần đọc kinh văn mới của Sư phụ “Vì sao có nhân loại” kể từ khi kinh văn mới này được công bố và ông Tùng cũng đã bắt đầu chép tay mục “Luận Ngữ”.

Anh Tiến đã nhận được phúc báo

Anh Tiến (bí danh) là bạn học cấp hai của tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy tìm được việc làm tại Văn phòng Ủy ban Thành phố và được thăng tiến lên vị trí trưởng phòng. Tôi hiếm khi gặp anh ấy ở trên phố vì anh ấy không hay ra khỏi nhà. Tôi cố gắng giảng chân tướng cho anh ấy bất cứ khi nào gặp mặt, nhưng anh ấy đều lắc đầu hoặc hoàn toàn im lặng. Anh ấy không tin bất cứ điều gì tôi nói. Có lần tôi đưa cho anh ấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và bảo anh ấy đọc. Anh ấy đã trả lại cuốn sách sau khi chỉ đọc được một chút và nói với tôi rằng anh ấy không thể tiếp tục. Tuy nhiên, vợ của Tiến lại dễ tiếp nhận chân tướng hơn nhiều. Thỉnh thoảng, tôi đưa cho cô ấy một tập tài liệu hoặc tờ rơi giảng chân tướng và nhờ cô ấy chuyển cho anh Tiến.

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp vợ của Tiến và cô ấy bật khóc, nói với tôi rằng Tiến bị chẩn đoán mắc bệnh u não. Anh ấy đã trải qua hai cuộc phẫu thuật rồi. Cần phải phẫu thuật lần thứ ba nhưng có quá nhiều rủi ro và gia đình chưa biết quyết định thế nào. Sức khỏe của anh ấy, đặc biệt về mặt tinh thần, ngày càng suy giảm nhanh chóng. Theo vợ anh ấy, anh thường xuyên bị quên và thậm chí có lúc không thể nhận ra cô. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy dường như đã tuyệt vọng. Tôi hỏi cô ấy: “Sáng mai cô có về nhà không? Tôi muốn đến thăm anh ấy.” Cô ấy nhìn tôi: “Chị tới cứu anh ấy phải không?”

Tôi đến thăm Tiến vào ngày hôm sau. Vợ anh ấy nói: “Nhìn kìa. Bây giờ anh ấy đã ổn hơn nhiều khi có chị ở đây. Jin ngồi dậy trên giường và nói chuyện với tôi. Vợ anh ấy nói với tôi: “Tôi đã cho anh ấy xem tất cả các tài liệu và tờ rơi giới thiệu về Đại Pháp mà chị đã đưa cho tôi. Nhưng anh ấy không tin bất cứ điều gì, nói rằng đó là các thế lực nước ngoài đang cố gắng phá hoại và lật đổ chính phủ Trung Quốc. Hôm qua tôi đã khó chịu và mắng anh ấy: ‘Tại sao anh lại yêu ĐCSTQ đến vậy? ĐCSTQ đã làm được điều gì tốt cho anh chứ? Anh thử kể tên một quan chức ĐCSTQ không tham nhũng xem. Tại sao anh lại bảo vệ ĐCSTQ?’ Anh ấy đưa ra những nhận xét phỉ báng khi tôi nói với anh ấy về Đại Pháp và nói rằng tôi đang vận động để Đài Loan trở nên độc lập. Anh ấy đã hoàn toàn tin vào sự tuyên truyền của ĐCSTQ và nghĩ rằng tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều không biết gì.“

Khi về đến nhà, tôi chuyển tiếp một lá thư giảng rõ sự thật dài 15.000 chữ cho Tiến. Tôi viết bức thư này vào năm 2012 sau khi bị đưa đến trung tâm tẩy não của tỉnh khi thời hạn tù của tôi kết thúc. Tại trung tâm tẩy não, cảnh sát đã đánh tôi và cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp, nhưng tôi không hề dao động. Người đứng đầu trung tâm tẩy não nói: “Được rồi. Chúng tôi sẽ dừng việc đánh đập ngay bây giờ và tìm hiểu về chị trước. Hãy viết ra lý do tại sao chị từ chối từ bỏ Pháp Luân Công.” Vì thế tôi đã viết bức thư này.

Trong thư, tôi kể lại gần 10 năm bị giam cầm và việc tôi đã bị tra tấn và có thể đã chết nhiều lần ở trại lao động cưỡng bức như thế nào. Các cấp cao hơn từ Sở Tư pháp, Sở Công an, và các quan chức từ trung tâm tẩy não tỉnh đều đọc lá thư. Có lẽ điều đó đã khiến họ cảm động theo một cách nào đó, bởi vì sau đó người đứng đầu trung tâm tẩy não đã buông lỏng khá nhiều và không bao giờ cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ niềm tin của mình nữa.

Tiến kể với tôi rằng hai vợ chồng họ đã cùng nhau đọc lá thư dài. Đêm đó hai vợ chồng không thể ngủ được và cảm thấy hoàn toàn không thể tin được. Họ bị sốc khi biết các học viên đã phải chịu đựng sự đàn áp tàn bạo và vô nhân đạo như vậy dưới chế độ ĐCSTQ. Họ không thể tin được cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp lại chân thực và gần đến thế. Như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, giờ đây họ biết rằng những điều mà các học viên Pháp Luân Công đã cố gắng nói với họ trong nhiều năm đều là sự thật. Nó hoàn toàn phá vỡ định kiến của họ đối với Pháp Luân Công.

Tiến nói với tôi: “Toàn bộ bức thư dài hơn 10.000 chữ nhưng không hề có một lỗi chính tả thậm chí kể cả một lỗi chấm câu. Chị đã làm một việc tuyệt vời, đặc biệt là đối với một người ở độ tuổi của chị.” Tôi mỉm cười: “Tôi sẽ không có đầu óc nhạy bén như vậy nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi đưa cho Tiến một số video đăng trên Minh Huệ để xem. Anh ấy rất ấn tượng: “Hóa ra, nhiều học viên Pháp Luân Công là những trí thức có trình độ học vấn cao và được đánh giá cao trong nhiều lĩnh vực.” Tiến đã bắt đầu niệm chín chữ chân ngôn mỗi ngày và sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh niên của nó khi tôi yêu cầu. Sức khỏe của anh cũng nhanh chóng được cải thiện.

Ngay sau đó, anh ấy đã được bệnh viện thông báo sắp xếp lịch phẫu thuật lần thứ ba. Vợ anh phản đối ý kiến này, nhưng các con của họ tin tưởng mạnh mẽ rằng Tiến nên làm theo kế hoạch của bác sĩ. Anh ấy đã nhượng bộ. Có một thời điểm trong cuộc phẫu thuật, anh ấy rơi vào tình trạng nguy kịch do một biến chứng, nhưng anh ấy đã vượt qua được. Sau đó, tôi hỏi anh ấy rằng có nhớ niệm chín chữ khi mạng sống gặp nguy hiểm không. Anh ấy nói rằng có thể vào đó đó đã quên nhưng khi ở bệnh viện anh ấy đã niệm chín chữ.

Anh ấy được truyền dịch mỗi ngày sau khi xuất viện. Anh ấy không khỏe lắm nhưng vẫn giữ được tinh thần minh mẫn. Tôi đề nghị anh ấy nên tăng tần suất niệm chín chữ chân ngôn và anh ấy đã nghe lời. Chưa đầy một tháng, anh ấy đã hoàn toàn bình phục. Bây giờ anh ấy đã gần như trở lại bình thường và gần đây đã có thể đến thăm cháu nội mới sinh tại bệnh viện. Cả gia đình anh ấy đã vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Ông Truyền đã khỏi bệnh thoái hóa tiểu não

Ông Truyền (hóa danh) là giáo viên tiểu học, một người thật thà nhưng bướng bỉnh. Dù chỉ ngoài 50 tuổi nhưng ông đã bị thoái hóa tiểu não đã 10 năm. Ông ấy đã được phẫu thuật não nhưng tình trạng vẫn ngày càng nặng hơn. Ông phải chống gậy để đi lại vì dáng đi không vững và run rẩy. Tay trái của ông luôn nắm chặt và giọng nói của ông bị lắp. Để ngăn tình trạng của mình xấu đi quá nhanh, ông thường đi dạo quanh khu vực lân cận mỗi ngày.

Ông từng tôn trọng tôi khi chúng tôi làm việc cùng nhau. Tuy nhiên, kể từ khi tôi bị giam, ông ấy đã cố gắng tránh mặt tôi và không giao tiếp gì với tôi. Khoảng một tháng trước, tôi lại gặp ông ở gần chợ. “Anh Truyền, anh khỏe không?” Tôi chào ông ấy như thường lệ và lần này ông ấy thực sự dừng lại và đáp lại lời tôi. Khi chúng tôi trò chuyện, tôi đề cập đến Đại Pháp với ông ấy: “Nếu anh thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, anh sẽ ổn hơn.” Ông ấy nhìn tôi và hỏi: “Cho tôi xem câu đó gồm những chữ nào?” Tôi cho ông ấy xem chín chữ trên tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp. Ông ấy đã ghi nhớ chúng và rời đi.

Khi tôi gặp lại ông ấy ở chợ, tôi hỏi: “Anh đã niệm chín chữ đó chưa?” Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã làm theo lời tôi và đã có thể duỗi các ngón tay trên bàn tay trái. Tôi nói với ông ấy về việc thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ nhưng ông ấy lắc đầu. Đến lần thứ ba tôi gặp ông ấy, tay trái của ông ấy đã hoàn toàn duỗi ra được và ông ấy đã sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy rất vui khi nghe tôi giảng chân tướng một cách sâu sắc.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác hạnh phúc của tôi lúc đó. Tôi đã sống một mình trong nhiều năm khi các con tôi đã lớn và đã chuyển ra ngoài sống. Cuộc sống của tôi xoay quanh việc học Pháp, luyện công và giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh. Nhìn thấy mọi người thức tỉnh khi nghe chân tướng là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nghĩ: “Ông ấy đi bộ lên xuống cùng một dãy nhà mỗi ngày và mọi người trong khu phố đều biết đến ông ấy. Khi ông ấy bước đi như một người bình thường mà không cần chống gậy, tất cả mọi người sẽ biết được Đại Pháp vĩ đại như thế nào. Sẽ dễ dàng hơn nhiều để giảng chân tướng.” Càng nghĩ về điều này, tôi càng thấy phấn khích.

Vài ngày sau, khi tôi gặp lại ông Truyền, tôi hỏi ông ấy: “Bây giờ anh khỏe hơn nhiều chưa?” Ông ấy nói: “Không hẳn. Sức khỏe của tôi còn trở nên tồi tệ hơn.” Tôi bối rối: “Rõ ràng là lần gặp trước anh đã đã khá hơn. Sao tình hình lại trở nên tồi tệ hơn được nhỉ? Bây giờ anh không thể duỗi được bàn tay của mình sao? Sau đó, ông ấy nói rằng mình có thể duỗi được bàn tay ngay từ đầu. Tôi chợt nhận ra tại sao ông ấy lại nói một cách vô lý như vậy–tâm hoan hỷ của tôi đã gây ra điều này và chiêu mời can nhiễu.

Tuy nhiên, tôi nói với ông ấy: “Chúng ta phải trả lời đúng với lương tâm của mình. Rõ ràng là anh đã khá hơn vào lần trước, nhưng anh lại nói không phải. Sau đó có thể thân thể của anh đã trở lại như cũ. Sư phụ đã giúp anh khỏe hơn và khỏi bệnh. Anh không tốn một xu nào, mặc dù Sư phụ không cần anh phải báo đáp gì cả, nhưng anh phải biết ơn.” Trong khi đó, tôi cố gắng loại bỏ tâm hoan hỷ của mình. Sư phụ và Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh. Là người tu luyện, chúng ta phải nhìn chúng sinh được cứu độ với tâm thanh tịnh.

Khi bài kinh văn: “Vì sao có nhân loại” được công bố, tôi đã đưa cho ông Truyền đọc, cùng với các cuốn sách và video giảng rõ sự thật khác. Sức khỏe của ông được cải thiện chậm nhưng đều đặn. Bây giờ ông ấy đã có thể duỗi bàn tay của mình ra và thậm chí có thể cầm các đồ vật. Dáng đi của ông ấy đã vững vàng hơn nhiều và lời nói cũng rõ ràng hơn. Ông ấy bây giờ đã vui vẻ hơn và cười nhiều hơn. Một ngày nọ, một đồng nghiệp nói với tôi: “Tôi hỏi ông Truyền làm cách nào mà trở nên khỏe hơn như vậy, ông ấy nói rằng, bằng cách niệm hai câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Tôi cũng sẽ niệm những câu này.”

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/1/467689.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/9/213269.html

Đăng ngày 10-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share